Chương 118: 118

Mặt trời đỏ dần dần ngã về tây, trên noãn tháp trong thư phòng Thọ vương phủ, chăn bông phập phồng phập phồng bỗng nhiên bất động, sau một khắc, chăn được người vén lên, Thọ vương trở mình nằm thẳng, từng ngụm từng ngụm mà thở phì phò, khuôn mặt như ngọc hiếm khi ửng đỏ. Ở bên cạnh Thọ vương, Vương Phi của hắn tóc đen mất trật tự, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt như giống như hoa mẫu đơn trong mưa. Mồ hôi đầm đìa, mắt hạnh sương mù, vài sợi tóc mai dính trên trán trên má, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp quyến rũ.

Hai người đều thở gấp, Tống Gia Ninh trước hết cảm thấy lạnh, bàn tay nhỏ nắm lấy chăn bị hắn ném qua bên hông, một lần nữa che khuất chính mình. Chỗ này để một cái gối, được nàng gối lên, Triệu Hằng trực tiếp gối lên giường, mở to mắt, nhìn nóc phòng, ánh mắt dời sang bên cạnh, nhìn đến từng dãy giá sách trên đất kia, bày đầy kinh, sử, tử, tập dường như tại thời khắc này biến thành từng vị Thánh hiền, lắc đầu thở dài với hắn, vì hắn không biết xấu hổ ban ngày hoang đường.

Triệu Hằng nhắm mắt lại, chẳng biết tại sao lại biến thành như vậy.

Cánh tay nặng, nàng dịu dàng nhích lại gần, đầu gác lên bộ ngực hắn, giống như ỷ lại mà cọ xát. Triệu Hằng nắm chặt bên đầu vai nàng, tinh tế trơn bóng, khiến người yêu thích không buông tay, mỹ sắc hại người, quả nhiên có đạo lý riêng, nhưng hắn không thể dung túng bản thân như vậy, ban đêm phu thê đôn luân, ban ngày, phải làm chính sự.

"Sau này không cần, đưa canh." Triệu Hằng thấp giọng nói.

Tống Gia Ninh vẫn chưa hoàn toàn hoàn hồn từ trong dư âm, nghe hắn dặn dò, nàng theo thói quen mà dạ một tiếng, dạ xong thân thể cứng đờ, kịp phản ứng. Vương Gia không cho nàng đưa canh, là, là trách nàng quấy rầy hắn đọc sách sao? Đưa xong canh hai người liền lăn vào trong chăn, có lẽ, Vương Gia cho là nàng đưa canh là vì câu dẫn hắn?

Tống Gia Ninh không muốn câu dẫn Vương Gia, nhưng kết quả cuối cùng, Vương Gia quả thật bởi vì nàng mà xao nhãng việc đọc sách.

"Vâng." Nàng lập tức cung kính nói, người cũng không dám nằm sấp ở trong lòng hắn nữa, nhanh chóng nằm vào bên trong.

Thân thể ôn hương nhuyễn ngọc rời đi, Triệu Hằng nghiêng đầu, đập vào mắt là gò má đỏ ửng còn sót lại của nàng, một nhúm tóc ướt đẫm, câu dẫn người muốn hôn. Mới vừa hoang đường một lần, Triệu Hằng không muốn lại dung túng bản thân, vén chăn lên tiện tay giúp nàng đắp kín, hắn đưa lưng về phía nàng thay quần áo, xuống giường đi tịnh phòng phía sau.

Sau khi nước được thêm vào, Triệu Hằng mất một lúc mới đi ra, thấy nàng đã mặc xong quần áo, xõa một đầu tóc đen đang gấp chăn đứng đưa lưng về phía hắn. Triệu Hằng ngơ ngẩn, thân thể nàng yêu kiều mềm mại, mỗi lần xong việc đều phải nghỉ ngơi một hồi lâu, hiện tại sao đã có khí lực làm việc?

Tống Gia Ninh xếp xong chăn màn, quay người lại, thoáng thấy thân ảnh thon dài đằng kia, nàng rũ lông mi yếu ớt nở nụ cười, sau đó trước đi giày xuống đất, lại đi đến một bên chải đầu trang điểm. Trâm cài tóc đều ở đây, chỉ không có lược, Tống Gia Ninh liền dùng ngón tay chải tóc, hơi nghiêng đầu, một mái tóc dài chải suông, ngón tay ngọc bạch xuyên thẳng qua tóc đen bóng, lại có một loại an tĩnh xinh đẹp khác.

Triệu Hằng nhịn không được lại bị bàn tay của nàng hấp dẫn.

Tống Gia Ninh cũng không biết nam nhân đang nhìn nàng, tóc suông, nàng khéo léo vấn thành búi tóc, dựa theo trí nhớ cài trâm vào, cuối cùng vỗ nhè nhẹ chỏm tóc ngắn trên trán. Cảm thấy không có gì sai lầm, Tống Gia Ninh xoay người lại, nhẹ giọng mời nam nhân xác nhận: "Vương Gia, đầu thiếp có loạn không?"

Triệu Hằng liên tục đứng tại chỗ, nhìn nàng làm liền một mạch mà trang điểm cho bản thân, khôi phục hình dáng đoan trang ôn nhu như vừa mới vào cửa. Nàng búi tóc chỉnh tề, Triệu Hằng nhìn không ra khuyết điểm gì, nhưng hắn lại cảm thấy, có gì đó không thích hợp lắm, nhưng lại không nói ra được, chỉ có thể trả lời vấn đề của nàng: "Không loạn."

Tống Gia Ninh vừa cười, nhổm mình hành lễ với hắn: "Thiếp xin cáo lui trước."

Triệu Hằng dừng lại, nói: "Được."

Tống Gia Ninh vẻ mặt hiền thục bước đi, ra cửa, nhìn thấy Phúc công công, trên mặt nàng cũng không có thay đổi gì, một đường cũng thật yên lặn, thẳng đến trở về hậu viện, Tống Gia Ninh mới gọi bọn nha hoàn đều đang chờ ở bên ngoài, nàng một mình đi vào trong phòng, đi thẳng tới tấm gương to cao bằng người. Nàng trong gương, dung mạo xinh đẹp mắt quyến rũ, tất cả đều là trời sinh, là nàng sửa không được.

Tống Gia Ninh giật cổ áo ra, bả vai ngực, từng điểm đều là dấu vết Vương Gia lưu lại. Hắn rất thích nàng, nhưng hắn là Vương Gia thích đọc sách, là Vương Gia trong lòng chứa đại sự, cũng không cần canh của nàng, không muốn nàng đi thư phòng "câu dẫn" hắn, ôm lấy cổ áo, Tống Gia Ninh bất đắc dĩ thở dài, nàng, thật không có ý tứ kia mà.

Mà thôi, sau này hắn đến hậu viện, nàng cố gắng làm người bình thường, Tiền viện nàng liền không đi, thư phòng Vương Gia là nơi quan trọng, vốn cũng không phải là nơi nàng nên đi, là nàng quá mức sốt ruột.

Thư phòng, Triệu Hằng ngồi trở lại trên giường, bên cạnh không còn ai, vẫn như cũ xem sách không vào, ngẩng đầu, thật giống như trông thấy bộ dạng nàng im lặng ngồi ở đối diện lật 'Sử Ký' xem, rồi tiếng nức nở nghẹn ngào phát ra khi nàng không chịu nổi. Ngày mai phải đi Hàn Lâm viện làm việc, nếu như trong cung cũng mất hồn mất vía như vậy. . .

Triệu Hằng quyết định đêm nay ở lại Tiền viện, liếc nhìn 'Sử Ký' nàng chỉ lật vài tờ, hắn cười nhàn nhạt.

Màn đêm buông xuống, Triệu Hằng cầm lấy cuốn 'Sử Ký' này đi hậu viện, gấp gáp ăn cơm, trước gọi nàng đến nội thất nói chuyện, lấy quyển sách trong tay áo ra, hỏi nàng: "Không thích?"

Tống Gia Ninh lắc đầu, thật tâm nói: "Thích, chính là có chỗ xem không hiểu."

"Ở đâu không hiểu?" Triệu Hằng đưa sách cho nàng.

Tống Gia Ninh ngó ngó hắn, thấy hắn tâm bình khí hòa, không giống đang trách nàng câu dẫn, đoán nam nhân đã hết giận, Tống Gia Ninh liền lớn mật chỉ ra mấy chỗ nàng không hiểu, câu đầu tiên đã có nghi vấn: "Hoàng Đế giả, Thiểu Điển chi tử, Thiểu Điển là ai? Rất có danh vọng sao?" mắt hạnh trắng đen rõ ràng ngây thơ nhìn hắn, như đứa bé.

Triệu Hằng cười: "Hữu Kiểu thị, thủ lĩnh bộ lạc."

Tống Gia Ninh đã hiểu, đi theo lại hỏi: "Hữu Kiểu thị là?"

Loại chuyện này, nói rất dài dòng, chi bằng một hơi giải thích rõ ràng, Triệu Hằng không cách nào chỉ dùng mấy chữ mà có thể nói rõ, nên bỏ qua nói: "Chỗ tiếp theo."

Tống Gia Ninh co rụt cổ lại, đoán được mình hỏi hắn cũng không hiểu, vội chỉ vào một chỗ: "Dốc tuyền ở nơi nào?"

Triệu Hằng nhìn nhìn nàng, gọi Phúc công công tới, gọi Phúc công công đi lấy địa đồ.

Tống Gia Ninh bỗng nhiên đặc biệt xấu hổ, để sách xuống cười nói: "Thôi, thiếp tùy tiện xem thôi, không cần biết rõ ràng như vậy."

Nàng cười rất xinh đẹp, Triệu Hằng kéo tay nàng, nhẹ véo nhẹ bóp: "Hiểu, mới sẽ không buồn ngủ."

Trách không được nàng lật vài tờ liền ngủ mất rồi.

Tống Gia Ninh cũng hiểu rõ hắn đang nói cái gì, nhất thời đỏ mặt.

Triệu Hằng thấy nàng như vậy, lại nghĩ đến.

Xem hết địa đồ, liên tiếp chỉ ra vài chỗ được nhắc tới trong sách cho nàng, Triệu Hằng mới gọi người bày cơm. Tống Gia Ninh yên lặng ăn vài miếng, nàng thử thăm dò nói: "Vương Gia thích ăn thanh đạm sao?"

Nàng lần đầu tiên nói chuyện trên bàn cơm, Triệu Hằng liếc nhìn nàng một cái, gật đầu.

Tống Gia Ninh liền nở nụ cười: "Thiếp và Vương Gia khẩu vị không khác nhau lắm đâu." Liên tiếp liệt kê mấy món nàng thích ăn.

Lúc nàng nói chuyện, Triệu Hằng để đũa xuống nghe, đôi mắt màu đen nhìn mắt hạnh ngập nước của nàng, nàng ăn cơm, hắn cầm chiếc đũa lên. Bữa cơm tối này, hai vợ chồng so với tối hôm qua dùng nhiều hơn một khắc đồng hồ. Sau khi ăn xong súc miệng xong, Tống Gia Ninh cảm thấy ăn xong lập tức đi ngủ không tốt lắm, ngẫm lại Vương Gia và kế phụ đã từng chơi cờ, nàng chủ động mời Thọ vương: "Vương Gia, chúng ta đánh ván cờ nhé?"

Triệu Hằng vốn định quay về Tiền viện, nghe vậy chân liền bước không nổi, gật đầu.

Bọn nha hoàn đặt bàn cờ trên noãn tháp.

Tống Gia Ninh một tay ôm bình cờ bằng gỗ đàn hương, một tay kẹp từ bên trong, hết sức chăm chú. Triệu Hằng nhìn cách chơi cờ của nàng, chợt phát hiện, vị Vương phi này của hắn, ngoại trừ tư thái không giống hài tử, còn tất cả đều giống hài tử, đơn giản đơn thuần. Cùng Quách Bá Ngôn đánh cờ, Triệu Hằng chưa từng dụng tâm, cùng Vương Phi của mình, Triệu Hằng dụng tâm, dụng tâm cho nàng thắng.

Một ván chấm dứt, Tống Gia Ninh mở cờ trong bụng, cầm lên con cờ màu đen của Thọ vương, cười: "Vương Gia thua."

Triệu Hằng cũng cười: "Muốn thưởng gì?"

Tống Gia Ninh chỉ tùy tiện cùng hắn vui đùa một chút, không nghĩ tới thắng được ban thưởng, nghĩ một hồi, lại nghĩ không ra muốn cái gì.

Triệu Hằng kiên nhẫn chờ, Tống Gia Ninh bất đắc dĩ bịa đại: "Vương Gia thưởng cho thiếp đồ trang sức?" Bạc quá tục, sợ hắn chê cười.

Triệu Hằng ngắm đỉnh đầu nàng, đồng ý, sau đó bắt đầu nhặt quân cờ, ý là ván kế tiếp.

Tống Gia Ninh vừa mới thắng một lần, hào hứng cao hơn, lúc hạ quân cờ bắt đầu suy nghĩ chút nữa thắng lại bịa phần thưởng gì, kết quả nghĩ hay vô cùng, không tới vài bước đã bị nam nhân đánh cho hoa rơi nước chảy. Tống Gia Ninh ngơ ngác nhìn chằm chằm bàn cờ, giờ mới hiểu được, Thọ vương người ta kỳ nghệ tốt, một ván trước là đang dỗ nàng.

Tống Gia Ninh u oán liếc mắt nhìn hắn.

Triệu Hằng chỉ hỏi: "Cho ta vật gì?"

Tống Gia Ninh chỉ mới nghĩ muốn cái gì, lúc này liền nói: "Một thắng một thua, hai chúng ta hòa, ai cũng không cần cho ai."

Triệu Hằng mím môi, không nói chuyện, tiếp tục nhặt quân cờ.

Tống Gia Ninh biết rõ bản lãnh của hắn rồi, tự nhiên không có ngu chủ động tìm thua như vậy, cố ý che bàn tay nhỏ bé, buồn ngủ nói: "Sắp canh một rồi, Vương Gia ngày mai còn phải thức dậy sớm, nghỉ ngơi sớm chút?"

Triệu Hằng chuyển quân cờ trong tay, thả lại bàn cờ nói: "Được."

Tống Gia Ninh cao hứng nhảy xuống đất, tự mình mang giày, lại giúp hắn mang.

Triệu Hằng trực tiếp đi theo nàng vào nội thất.

Hai người buổi chiều tranh thủ một lần, Tống Gia Ninh đoán chừng đêm nay hắn tối đa muốn một lần, bởi vậy lần này tuy rằng so với bất kỳ lần nào trước đó cũng dài hơn nhiều cũng khí thế hung hăng hơn nhiều, Tống Gia Ninh cũng cố hết sức đón lấy, không sợ xương sống thắt lưng không sợ chân rung, thong thả hầu hạ Thọ vương gia. Nhưng Tống Gia Ninh không nghĩ tới, nửa đêm nàng đang ngủ ngon giấc, nam nhân lại từ phía sau ôm lấy nàng.

Tống Gia Ninh buồn ngủ muốn chết, buồn ngủ nên lá gan cũng lớn, nói cái gì cũng không cho.

Triệu Hằng liền thích nàng không sợ trời không sợ đất mơ mơ màng màng kiểu này, không muốn cưỡng ép nàng, ôm nàng ở bên tai nàng thổi hơi: "Tặng đồ trang sức cho nàng." Nàng không phải là muốn đồ trang sức sao? Cho hắn một lần nữa, hắn tặng nàng hai bộ.

Tống Gia Ninh mới không thèm, vẫn là không đáp lại.

Triệu Hằng hô hấp nặng nề, nhắc nhở nàng: "Nàng thua."

Tống Gia Ninh bị hắn vừa ôm vừa bóp quấn quýt hồi lâu, người càng ngày càng thanh tỉnh, mở to mắt, mượn ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn nhỏ bên ngoài, nhìn đôi mắt sâu thẳm như ngưng tụ mưa và sương mù của hắn. Biết rõ hắn cực kỳ muốn rồi, Tống Gia Ninh không khỏi cả người mềm nhũn, rồi lại nhớ lại buổi chiều ở thư phòng hắn ghét bỏ nàng, không tránh khỏi chua xót, cố ý mâu thuẫn: "Thiếp thắng một lần nên huề nhau rồi."

"Ta đã đồng ý, tặng nàng đồ trang sức." Triệu Hằng kiên trì nói.

Tống Gia Ninh cắn răng, vòng chặt cổ của hắn nói: "Vậy Vương Gia không được phép cầm loại hàng bình thường lừa gạt thiếp. . ."

"Ừm." Triệu Hằng không tập trung trả lời, vội vã đè nàng ra, sớm ném quyết tâm ban ngày cấm dục ra tới chân trời.