Chương 117: 117

Triệu Hằng cũng không nói chuyện với Quách Bá Ngôn, hắn cũng không nhớ được mình đã tán gẫu với người khác, nhưng với huynh trưởng và nàng, xem như là nói nhiều rồi, cơ bản cũng chỉ là một hỏi một đáp. Vừa nãy ở Quốc Công Phủ, hắn đánh cờ với Quách Bá Ngôn, Quách Bá Ngôn cố ý nhường cho hắn, hắn cũng liền tùy ý, cũng không dụng tâm bày bố, thuần túy là giết thời gian.

"Đánh cờ." Hắn chi tiết nói.

Tống Gia Ninh ngây người, lập tức trong lòng cười khổ, nàng không nên hỏi vấn đề đần như vậy, Thọ vương giống như là người sẽ tám chuyện nhà với kế phụ sao?

Nếu như hắn bên kia không có việc gì, Tống Gia Ninh liền dựa sát vào hắn một chút, giống như thì thầm nói: "Mẫu thân hỏi ta hai ngày này có ngủ nướng giống như ở trong nhà hay không, ta nói thật, bà liền dạy dỗ ta một trận, dặn dò ta phải có dáng vẻ Vương Phi, không thể lại ngủ nướng, còn nói có thể gả cho Vương Gia là phúc khí của ta, muốn ta hảo hảo hầu hạ Vương gia."

Nói xong ngẩng đầu, quan sát thần sắc của hắn.

Bên má nàng ửng đỏ, mắt hạnh ướt át, giống như đang chờ mong cái gì, Triệu Hằng cùng nàng đối mặt một lát, nói: "Có thể ngủ."

Ban ngày dưỡng túc tinh thần, buổi tối mới có tinh lực cùng hắn.

Tống Gia Ninh không có nhìn ra tâm tình gì từ trên mặt và trong ánh mắt hắn, nàng chẳng qua là tùy tiện tìm một chút gì để trò chuyện, hắn lại có thể nghiêm trang nói cho nàng biết có thể ngủ nướng, Tống Gia Ninh nhịn không được nở nụ cười, sau đó kịp thời rũ mắt che giấu nói: "Vương Gia đối với ta thật tốt."

Triệu Hằng nhìn tiểu dáng vẻ ngượng ngùng của nàng, cảm thấy nàng quá dễ dàng thỏa mãn, hắn có thể cho nàng, cũng không nhiều.

Hôm qua hai người phân giường nghỉ trưa, hôm nay cũng không có cái lý do ngoại lệ gì, Triệu Hằng dừng lại trước viện, Tống Gia Ninh dẫn Song nhi trở về hậu viện. Đối với chuyện phân giường này, Tống Gia Ninh cảm thấy rất bình thường, nếu như hắn tới đây theo nàng, bọn nha hoàn nói không chừng sẽ hiểu lầm hai người làm chuyện gì xấu.

Thọ vương vừa nhìn cũng không phải là Vương Gia ban ngày tuyên dâm.

Thong thả ngủ nửa canh giờ, tỉnh ngủ, Tống Gia Ninh nằm ở trên giường, yên lặng tính toán trong chốc lát, nàng gọi Song nhi đi vào, phân phó vài câu. Song nhi đi ra, Lục nhi hầu hạ Tống Gia Ninh rửa mặt trang điểm, Tống Gia Ninh thay áo kép màu hải đường, phía dưới phối với váy thêu hoa trắng, chậm rãi làm xong xuôi hết, Song nhi cũng từ phòng bếp trở về, trong tay mang theo một cái hộp đựng thức ăn.

Tống Gia Ninh đích thân mang theo hộp cơm, đi đến Tiền viện, liếc nhìn Phúc công công đang chờ ở phía ngoài thư phòng.

"Vương Phi đến gặp Vương Gia?" Phúc công công cũng phát hiện Vương Phi ăn mặc giống như hoa hải đường, lập tức cười híp mắt hô, đi lên phía trước mấy bước đón.

Tống Gia Ninh chăm chú nhìn cửa sổ thư phòng, nghẹ giọng hỏi: "Vương Gia đang bận sao?"

Phúc công công oán thầm, bận rộn cái gì, tám phần là đang đọc sách, nhưng Phúc công công không bao giờ lo lắng Vương Gia đọc sách thành thần tiên nữa, bởi vì hắn biết rõ, Vương Gia động phàm tâm, dù đọc sách một trăm năm cũng không dùng được. Trong lòng trêu chọc chủ tử, Phúc công công trên mặt cũng không biểu hiện ra ngoài, cười nói: "Vương Gia đọc sách."

Tống Gia Ninh gật gật đầu, bảo Song nhi chờ ở bên ngoài, nàng một người đi vào trong, Phúc công công dẫn đường, giúp nàng vén hai lần rèm, chờ Vương Phi tiến vào, hắn thức thời canh giữ ở bên ngoài.

Thư phòng, Triệu Hằng ngồi xếp bằng ở trên noãn tháp, trước mặt đặt một cái bàn vuông thấp bằng gỗ tử đàn, thấy nàng cầm theo hộp cơm đi vào, hắn khẽ nhíu mày.

Đây là lần đầu tiên Tống Gia Ninh chưa được Vương Gia tuyên triệu đã chủ động tới gần hắn, khó tránh khỏi khẩn trương, vẻ mặt cũng không được tự nhiên, may mắn dung mạo của nàng đẹp, cười đến cứng ngắc cũng đẹp mắt, tiếng nói dịu dàng lại càng đâm thẳng đến tâm khảm người: "Vương Gia đọc sách vất vả, ta bảo phòng bếp nấu canh lê ngân nhĩ, nhuận phổi thanh khô, người nếm thử xem?"

Triệu Hằng liền phóng binh thư trong tay tới phía nam, dùng động tác trả lời.

Tống Gia Ninh trong lòng vui vẻ, cười thả hộp cơm lên trên sập, mở cái nắp ra, lấy ra một chén canh sứ trắng đậy nắp, cẩn thận từng li từng tí để lên bàn. Cái nắp nhấc lên, mùi thơm ngọt ngào của tuyết lê ngân nhĩ theo sương trắng cùng nhau bay ra, trong chén sứ trắng, cánh hoa ngân nhĩ, tuyết lê cắt thành hạt lựu anh đào lớn nhỏ, phía trên còn điểm xuyết mấy hạt cẩu kỷ đỏ tươi.

Yết hầu của Triệu Hằng, khi nàng cúi đầu lấy thìa, bỗng nhanh chóng nhúc nhích một cái.

Tống Gia Ninh đưa thìa cho hắn, dịu dàng nhắc nhở: "Vừa nấu xong đấy, có lẽ hơi nóng, người ăn từ từ."

Triệu Hằng nhận thìa, vừa muốn múc một muỗng, thấy nàng cung kính đứng trên mặt đất, dừng lại nói: "Đi lên."

Mùa đông trời lạnh.

Tống Gia Ninh cười cởi giày, ánh mắt đảo qua ba mặt bàn thấp trống không, nhớ lại lời của mẫu thân, nàng mặt dày mày dạn chen chúc bên cạnh Thọ vương, ngồi xổm, mong đợi nhìn hắn. Triệu Hằng lần đầu tiên bị người ở khoảng cách gần như vậy nhìn chằm chằm hắn dùng cơm, liếc nhìn nàng một cái, thản nhiên múc một muỗng canh, giơ lên bên miệng dừng một chút, tiếp tục đưa vào miệng.

Có hơi nóng, hắn chỉ chạm một chút liền lập tức buông thìa, tận lực chịu đựng mới không có nhíu mày.

Tống Gia Ninh hoảng hốt, thật ra nàng cũng nhắc nhở có thể sẽ nóng, Vương Gia dùng trước khi phải thổi một chút chứ, sao còn không cẩn thận như vậy. Nhưng lời nói này nàng không dám nói ra, nhìn hắn thả tay xuống, nàng lập tức chuyển chén canh đến cạnh mình, múc nửa muôi, chu môi lên nhẹ nhàng thổi vài cái, xác định không nóng, lại một tay cầm thìa, một tay cầm khăn để ở dưới, nghiêng người sang bên hắn, mềm mại nói: "Vương Gia lại nếm thử."

Bởi vì trước khi xuất giá thường xuyên cho đệ đệ ăn, động tác này Tống Gia Ninh làm tự nhiên vô cùng.

Triệu Hằng đã còn không nhớ rõ lần được người đút ăn cơm trước đây là lúc nào rồi, thấy nàng vẻ mặt chăm chú, mắt hạnh chuyên chú theo dõi bờ môi hắn, Triệu Hằng khó có thể phát hiện nhíu mày lại, cứng đờ hé miệng. Tống Gia Ninh đút một muỗng ngân nhĩ canh vào trong miệng hắn, tầm mắt vừa nhấc, chờ nhìn thần sắc của hắn. Triệu Hằng nuốt xuống, trong miệng vẫn lưu lại vị ngọt nhàn nhạt.

Hắn gật gật đầu.

Tống Gia Ninh nở nụ cười, tiếp tục hầu hạ hắn, Triệu Hằng liên tục uống hai ngụm, thật sự không quen được nàng hầu hạ như vậy, khuyên nhủ: "Nàng cũng ăn."

Tống Gia Ninh liền giật mình, vô thức nhìn thìa trong tay, nàng chỉ bưng một chén, cũng chỉ mang theo một cái thìa.

Miệng cũng hôn qua, Triệu Hằng há có thể ghét bỏ nàng, nói: "Không ngại."

Thịnh tình không thể chối từ, Tống Gia Ninh liền nếm thử một miếng, ngọt ngào, cũng không có nóng như vậy, độ ấm vừa vặn. Nàng thả bát lại bên cạnh hắn, cười nói: "Đã không nóng nữa rồi, Vương Gia ăn nhiều chút ít."

Đây là tâm ý của nàng, Triệu Hằng cũng ăn hết hơn nửa bát còn dư lại.

Tống Gia Ninh muốn đi vòng qua dọn hộp cơm, Triệu Hằng níu lại cánh tay nàng, tay trái lắc chuông. Phúc công công nghe tiếng mà đến, vừa nhìn tình hình trong phòng, cũng không cần chủ tử dặn dò, nhanh nhẹn dọn chén canh, cầm theo hộp cơm đi xuống.

Tống Gia Ninh là tới xum xoe, hôm nay ân cần đều bị Vương Gia ăn vào bụng, thư phòng lập tức an tĩnh lại. Tống Gia Ninh bỗng nhiên không biết nên nói cái gì, thoáng nhìn binh thư bên cạnh, nàng thuận miệng hỏi: "Vương Gia cũng thông binh pháp?" Sau khi cảm thấy ngoài ý muốn, Tống Gia Ninh khâm phục mà nhìn nam nhân của mình, họa giỏi, còn hiểu binh pháp, trách không được tương lai có thể làm Hoàng Thượng.

Nàng nhìn ánh mắt hắn, giống như hắn là đại gia nổi danh binh pháp, Triệu Hằng khiêm tốn nói: "Đọc chơi mà thôi."

Tống Gia Ninh mới không tin đâu, ánh mắt nhìn từng dãy giá sách trên mặt đất, trong lòng hơi động, nhỏ giọng hỏi hắn: "Vương Gia, ta có thể tìm sách đọc không?" Hắn không thích nói chuyện, nàng liền theo hắn đọc sách, chờ nhìn hắn mệt mỏi, nàng sẽ tìm nói chuyện.

Triệu Hằng gật đầu.

Tống Gia Ninh cao hứng đi giày vào, không ngờ hắn cũng đi theo nàng xuống đất. Mấy hàng sách, Tống Gia Ninh bắt đầu chọn từ hàng thứ nhất, ánh mắt lần luợt đảo qua những quyển sách kia, nhưng thấy phía trên tất cả đều là kinh, sử, tử, tập, đa số đều là nàng nghe cũng chưa nghe nói qua, dù sao Tống Gia Ninh đã học qua đều là các trưởng bối chọn lựa cho cô nương gia, dạy bảo nữ nhân phẩm đức làm chủ.

Nàng hoa mắt, như xâm nhập vào biển sách mênh mông, Triệu Hằng suy nghĩ một chút, giúp nàng lấy một quyển 'Sử Ký' xuống: "Xem."

Tống Gia Ninh nhận sách, cùng hắn trở về trên giường nhỏ.

Lần này nàng ngồi xuống đối diện Triệu Hằng, cúi đầu đọc sách, Tống Gia Ninh khi còn bé ham chơi hiếu động, về sau trong nhà sinh biến, những việc trải qua thật sự sửa tính tình của nàng thành yên tĩnh, làm chuyện gì đều có thể nhanh chóng tĩnh tâm. Nàng đọc chăm chú, Triệu Hằng nhưng lại xem không vào, giương mắt nhìn nàng, khuôn mặt mũm mĩm, rũ lông mi, càng lộ vẻ ngoan ngoãn.

Nàng an tĩnh như vậy, Triệu Hằng dần dần cũng khôi phục lạnh nhạt, một lòng xem binh thư.

Binh thư rải rác mấy nét bút lại có thể viết nên sự hùng vĩ và nguy hiểm của chiến trường, Triệu Hằng đắm chìm trong đó, không biết qua bao lâu, chợt bị một tiếng trầm đục kinh động, ngẩng đầu, chỉ thấy nàng lại có thể nằm sấp ở trên bàn ngủ mất, đầu gối lên cánh tay. Triệu Hằng lặng yên nhìn, xác định nàng thời gian ngắn không tỉnh nổi, hắn bất đắc dĩ đứng dậy, trước trải gối đầu, lại đi vòng qua ôm nàng.

Trên giường rất ấm, Tống Gia Ninh nằm bên cạnh, đôi má hồng nhuận phơn phớt, như trái đào chín mọng.

Triệu Hằng đỡ bả vai nàng, chậm rãi cho nàng dựa vào trên người hắn, sau đó nâng đầu gối nàng lên, nàng mơ hồ không rõ mà lẩm bẩm mấy tiếng, quay đầu chui vào trong lòng ngực của hắn, mềm mại giống như con mèo. Triệu Hằng sau nửa ngày không nhúc nhích, chờ nàng một lần nữa ngủ say, mới ôm nàng đi đến phía đông, chậm rãi đặt nàng nằm xuống, đầu đặt lên gối đầu.

Tống Gia Ninh hoàn toàn không biết gì cả.

Triệu Hằng giúp nàng đắp kín mền, nhìn nàng chút nữa, xoay người lại, chuẩn bị nhìn tiếp binh thư. Nhưng văn tự tinh thâm bao la trong sách bỗng nhiên trở nên nhạt nhẽo, Triệu Hằng nhận ra những chữ kia, nhưng cũng không cách nào lý giải được ý nghĩa trong đó, hơn nữa càng xem, hắn càng thấy buồn ngủ. Là chén chè kia nấu quá ngấy?

Triệu Hằng đè xuống cơn buồn ngủ này, nhưng càng là cố ý, liền càng bực bội.

Mà thôi, đọc sách như thế, làm nhiều công ít, không bằng không đọc.

Để quyển sách xuống, Triệu Hằng cởi ngoại bào, vén chăn lên ôm nàng cùng ngủ. Nhưng mà ngồi buồn ngủ, nằm xuống ngược lại ngủ không được, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng, bờ môi như anh đào, rõ ràng so với bát canh tuyết lê ngân nhĩ kia càng mê người hơn. Triệu Hằng không muốn miễn cưỡng mình nữa, nghiêng người chống đỡ phía trên nàng, nhẹ nhàng mà ngậm lấy miệng của nàng.

Giống như có hương ngân nhĩ ngọt ngào nhàn nhạt.

Triệu Hằng tăng thêm khí lực.

Tống Gia Ninh rất nhanh liền bị hắn hôn tỉnh, mở to mắt, noãn tháp gần cửa sổ ánh sáng đầy đủ, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn của hắn gần ngay trước mắt. Tống Gia Ninh giật mình một lát, quét mắt nhìn bàn thấp bên cạnh, dần dần hiểu đã xảy ra chuyện gì. Nàng có chút ảo não, làm sao xem xem liền ngủ mất rồi hả? Ý niệm mới vừa nhuốm, bàn tay to của hắn duỗi vào áo kép của nàng.

Tống Gia Ninh không tiếp tục rảnh rỗi phân tâm, cúi đầu rên rỉ.

"Đừng kêu." Triệu Hằng ngẩng đầu, nói giọng khàn khàn.

Tống Gia Ninh mắt hạnh sương mù, vô tội nhìn hắn, nàng cũng không muốn lên tiếng, nhưng Vương Gia như vậy, nàng khống chế không nổi.

Triệu Hằng đành phải đổi giọng: "Nhỏ giọng một chút."

Tống Gia Ninh ngoan ngoãn gật đầu.

Cẩn thận để đạt được mục đích, Triệu Hằng lồng toàn bộ chăn bông ở trên đầu hai người, chính là Phúc công công hiện tại đi vào, cũng chỉ có thể nhìn thấy một đoàn như gợn sóng, nằm sấp trong chăn bông, những thứ khác cái gì cũng không thấy được.

Tác giả có lời muốn nói:

Triệu Hằng: Nàng chính là tiểu yêu tinh.

Gia Ninh: Rõ ràng là chàng không đứng đắn.

Song nhi: Chà, Vương Gia Vương Phi đang thảo luận Phật pháp sao?

Phúc công công: Rõ ràng là đang diễn đạo sĩ hàng yêu.