Chương 119: 119

Thọ vương đi Hàn Lâm viện, Tống Gia Ninh an tâm ngủ nướng, ngủ đến mặt trời lên cao, bị Song nhi vội vàng đánh thức, nói là Sở Vương phi đã đến. Tống Gia Ninh trở mình một cái bò dậy, gọi nha hoàn trước hết mời Sở Vương phi đi noãn các ngồi, nàng cực kỳ nhanh chóng rửa mặt trang điểm. Nàng và Phùng Tranh giao hảo tốt, không cần quá long trọng, đơn giản chải đan loa kế, mặc áo kép màu đỏ tươi là xong. Vào phòng, chỉ thấy Phùng Tranh đứng ở trước giường, bên trong thằng bé mặc cẩm bào màu xanh ngọc đang vịn bệ cửa sổ đi từ từ, nghe thấy giọng nói, thằng bé quay đầu, tò mò nhìn nàng.

"Thăng ca nhi, còn nhận ra ta không?" Tống Gia Ninh cười đi đến bên cạnh Phùng Tranh, vỗ tay Hoàng Trưởng Tôn.

Thăng ca nhi dung mạo cực kỳ giống Sở Vương, khoẻ mạnh kháu khỉnh, mày rậm mắt to, nhìn chằm chằm vào Tống Gia Ninh một lát, thằng bé sợ người lạ vội đi đến chỗ mẫu thân, tháng trước thằng bé vừa qua một tuổi, đi đường không vững, đi được một nửa đã bịch ngã sấp xuống. Tống Gia Ninh trái tim siết chặt, Phùng Tranh chỉ cười cổ vũ nhi tử, Thăng ca nhi nhìn nhìn mẫu thân, nhếch miệng cười cười, dứt khoát bò tới, soạt soạt soạt nhanh chóng.

Phùng Tranh ôm lấy thằng bé, nhẹ nhàng hôn một cái, hôn xong chuyển hướng Tống Gia Ninh, dạy nhi tử: "Đây là Tam thẩm, Thăng ca nhi gọi Tam thẩm."

Thăng ca nhi đầu dựa vào bả vai mẫu thân, mắt to nhìn chằm chằm vào Tống Gia Ninh, không chịu gọi.

"Tam thẩm ôm ôm." Tống Gia Ninh thích đứa nhỏ này, đưa tay ôm lấy.

Thăng ca nhi nhìn nhìn tay nàng, lại nhìn thím, không có chủ động sáp đến, cũng không có trốn. Tống Gia Ninh thuận lợi ôm thằng bé vào trong ngực, nhưng Thăng ca nhi lớn lên trắng trắng mập mập, Tống Gia Ninh ôm lập tức ôm không nổi, vội vàng thả lên trên sập. Thăng ca nhi thích cửa sổ, đồng thời sử dụng cả tay chân bò qua tự mình chơi.

Tống Gia Ninh mời Phùng Tranh ngồi lên trên sập nói chuyện.

"Nhìn khí sắc này của ngươi, Tam điện hạ khẳng định rất thích ngươi nha?" Phùng Tranh kéo tay Tống Gia Ninh, chế nhạo nói.

Tống Gia Ninh ngượng ngùng cam chịu.

Phùng Tranh rất cao hứng thay tỷ muội, nàng hôm nay tới đây, một là xem Tống Gia Ninh ở Vương Phủ sống như thế nào, thứ hai cũng là tiết lộ với Tống Gia Ninh chút tính cách của Thọ vương mà nàng biết từ chỗ Sở Vương, thủ thỉ thù thì nói: "Vương Gia nhà chúng ta nói, Tam điện hạ từ nhỏ đã không thích nói chuyện, hắn thích gì chán ghét cái gì, đều được người bên cạnh đoán, sau đó cho dù đoán đúng, hắn cũng sẽ không trực tiếp thừa nhận. Thí dụ như hắn muốn ăn cá, người bên cạnh bưng cá đến trước mặt hắn, hắn có thể hơi hơi lộ ra một chút, ngươi nếu không bưng qua, khả năng vĩnh viễn cũng không biết hắn thật ra thích ăn."

Tống Gia Ninh nhớ lại tính cách Thọ vương, đúng là như vậy.

"Tóm lại ở chung với Tam điện hạ, ngươi phải chủ động chút ít, thăm dò mấy lần mới có thể nhìn ra thứ hắn chân chính yêu thích." Phùng Tranh tổng kết nói.

Tống Gia Ninh khiêm tốn thụ giáo.

Hàn huyên vài chuyện Thọ vương phủ, Phùng Tranh ôm nhi tử bò đến làm nũng, nghĩ đến tối hôm qua mới từ chỗ Sở Vương nghe được một tin tức, nói khẽ với Tống Gia Ninh: "Nghe nói Ngũ hoàng tử ngã bệnh, hình như là buổi tối ngủ đá chăn, nhũ mẫu không có chăm sóc tốt, Ngũ hoàng tử bị bỏ rơi một đêm, cảm lạnh rồi. Phụ hoàng giận dữ, cả một phòng nhũ mẫu thái giám cung nữ đều xử trí hết."

Tống Gia Ninh lắp bắp kinh hãi, quan tâm nói: "Hiện tại như thế nào?"

Phùng Tranh lắc đầu: "Ta cũng là tối hôm qua mới biết, trong cung nhiều ngự y hầu hạ như vậy, hẳn không có gì trở ngại."

Tống Gia Ninh gật gật đầu, ánh mắt dừng lại trên mặt Thăng ca nhi trong ngực Phùng Tranh, tiểu gia hỏa gặm nắm đấm, bị mẫu thân đè tay xuống. Nhìn quả đầu tròn trịa của Thăng ca nhi, Tống Gia Ninh không khỏi có chút thất thần. Trước khi xuất giá, tổ mẫu nhắc nhở nàng ba chuyện, sau hôm đó, nghe nói tới tin tức lớn nhỏ của Hoàng gia, Tống Gia Ninh mới có thể nghĩ sâu sắc hơn.

Ngũ hoàng tử bị bệnh này, có khả năng là người bên ngoài động tay chân hay không?

Nếu phải, vậy khẳng định có liên quan tới tranh đoạt Thái Tử, nghĩ đến Thái Tử, lại nhìn hai mẹ con Phùng Tranh trước mặt, Tống Gia Ninh bỗng nhiên thấp thỏm lo âu. Tuyên Đức Đế trọng Sở Vương nhất, mọi người đều có thể nhìn ra, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, theo lý phải là Sở Vương ngồi lên chỗ này mới đúng, vì sao cuối cùng lại trở thành Thọ vương có tật miệng? Kiếp trước dân chúng đồn đại, nói Thọ vương âm thầm mưu hại Thái Tử và huynh trưởng ruột thịt, huynh trưởng ruột thịt nhất định là chỉ Sở Vương, Thái Tử, là Duệ Vương hay là Tứ hoàng tử Cung Vương, cũng hoặc là. . . Ngũ hoàng tử đang sinh bệnh lúc này?

Tống Gia Ninh hoàn toàn không biết gì cả, nàng chỉ biết là, Sở Vương, Duệ Vương, Cung Vương cũng không có khuyết điểm gì lớn, hình dáng đường đường, hoặc vũ dũng hơn người hoặc tài trí hơn người, Ngũ hoàng tử thì do Hoàng hậu sinh ra, là con trai trưởng duy nhất của Tuyên Đức Đế. Thật sự nếu rơi vào kết quả Thọ vương đăng cơ, vậy bốn vị Hoàng tử này khẳng định đều xảy ra chuyện.

Sẽ là Thọ vương âm thầm động tay động chân sao? Nhưng Sở Vương là huynh trưởng ruột thịt của Thọ vương, hiện tại nhìn hai người huynh đệ tình thâm. . .

Tống Gia Ninh không tin Thọ vương đối với nàng cẩn thận săn sóc sẽ là loại người lòng dạ độc ác kia, nhưng cho đến lúc này, Tống Gia Ninh cũng rốt cuộc ý thức được, nàng đối với Thọ vương, thật ra biết rất ít, nàng có lẽ hiểu biết hắn ở trong trướng nhiệt tình, nhưng hắn đối với người bên ngoài như thế nào, đối với ngôi vị Hoàng đế có ý nghĩ gì, nàng hoàn toàn không biết gì cả.

Hai người cùng giường chung gối, nhưng trái tim cách nhau rất xa, tựa như có cánh cửa khóa chặt, nàng nhìn thấy chỉ là mặt ngoài, trong cửa, mới thật sự là Thọ vương, là vị Đế Vương tương lai kia, Triệu Hằng.

~

Triệu Hằng ở Hàn Lâm viện một ngày, Hàn Lâm viện đang viết sách, hắn cũng tham dự trong đó, nhưng tương đối thanh nhàn, chuyện giúp xong, hắn không tự chủ được lại nghĩ tới tiểu vương phi ở Vương Phủ. Tối hôm qua lần thứ hai, đến từ phía sau nàng dường như không quá thoải mái, tội nghiệp mà cầu hắn nhanh lên, Triệu Hằng nhìn ra được, nàng thật sự chịu không được, cho nên qua loa chấm dứt.

Dù sao mới mười bốn, xem ra hắn quả thật là nên an bài một chút, bằng không thì hắn sa vào nữ sắc chậm trễ chính sự, nàng liên tiếp hầu hạ thân thể cũng chịu không được. Còn có, hắn đồng ý tặng nàng đồ trang sức, nàng ôm lấy cổ hắn càng hiếm có, nhưng nhà kho Vương Phủ thật không có được mấy món trang sức nữ nhân, buổi sáng hắn bảo Phúc công công đi tìm, cũng không biết tìm được chưa.

"Vương Gia?"

Có người ở bên tai gọi hắn, Triệu Hằng đột nhiên hoàn hồn, mặt không biểu tình nhìn lại đối phương.

Là một vị lão biên tu, cười đưa một bản danh sách cho hắn: "Đây là danh sách hôm nay kiểm kê ra, mời Vương Gia xem qua."

Triệu Hằng nhận danh sách, cúi đầu lật xem, nhưng trong lòng tự trách, để người nhìn ra hắn xuất thần.

Một ngày vô tích sự chấm dứt, Triệu Hằng trực tiếp rời khỏi Hàn Lâm viện, ngồi xe ngựa trở về Thọ vương phủ. Phúc công công đã sớm chờ ở trước cửa, vừa đi theo chủ tử trở về phòng vừa thấp giọng nói: "Tìm ba loại Thượng Phẩm, để trên bàn rồi."

Triệu Hằng gật đầu, nói: "Vương Phi."

Phúc công công cười, đầu đuôi gốc ngọn nói hết: "Vương Phi sáng nay thức dậy hơi muộn, Sở Vương phi mang theo Hoàng Trưởng Tôn tới thăm Vương Phi, buổi trưa ở chỗ này dùng cơm. Buổi chiều Vương Phi thổi tiêu một lát, làm đám tiểu nhân nghe sướng tai."

Triệu Hằng cái gì cũng chưa nói, đi vào phòng ngủ, không gấp thay quần áo, trước nhìn ba loại trang sức Phúc công công tìm thấy, quả thật đều là vật tốt.

Triệu Hằng thưởng Phúc công công một thỏi bạc.

Phúc công công cười híp mắt hầu hạ chủ tử cởi quan phục, thay một thân trường bào cổ tròn mặc nhà màu ngọc bạch, lại nâng hai hộp trang sức đi theo chủ tử đi hậu viện.

Tống Gia Ninh tối hôm qua trước ngọt sau đắng, mệt mỏi cực kỳ, lúc ấy liền quên mất Thọ vương nói muốn đưa nàng đồ trang sức, nhìn thấy hộp trang sức trong tay Phúc công công mới nhớ tới, đồng thời còn nhớ tới ban đêm Thọ vương dáng vẻ sốt ruột ôm nàng cầu hoan, không khỏi nóng hai gò má. Hai vợ chồng đi vào đông thứ gian, Tống Gia Ninh chăm chú nhìn hai cái tráp bên cạnh Thọ vương, nhăn nhó nói: "Ta nói giỡn với Vương Gia thôi, người làm thật đó hả?"

"Nên thưởng." Triệu Hằng nhìn nàng nói.

Ngắn ngủn hai chữ, nói ra hắn đối với thân thể nàng hài lòng, Tống Gia Ninh khẽ hơi cúi đầu đứng đấy, đều không có ý tứ nói tiếp.

"Mở ra." Triệu Hằng thúc giục.

Tống Gia Ninh dạ một tiếng, đi đến bên cạnh hắn, trước mở ra cái hộp dài mảnh thứ nhất, bên trong là cây trâm phượng vàng ròng khảm phỉ thuý, đẹp đẽ quý giá dị thường. Nữ nhân hiếm khi nào không thích những thứ này, Tống Gia Ninh vui mừng lấy ra ngoài, thả ở lòng bàn tay tường tận xem xét. Nhìn ra nàng thích, Triệu Hằng nhặt lên cây trâm phượng giúp nàng cài vào trong tóc, ánh mắt bồi hồi trên lọn tóc nàng.

Tống Gia Ninh bị hắn nhìn đến đỏ mặt.

"Đừng mang tiến cung." Triệu Hằng nói một câu không quan hệ tới phong hoa tuyết nguyệt.

Tống Gia Ninh ngạc nhiên.

Triệu Hằng hạ thấp thanh âm nói: "Trong nội cung chú trọng tiết kiệm."

Tống Gia Ninh đã hiểu, lập tức liền muốn lấy xuống, Triệu Hằng nắm lấy tay nàng, ra hiệu nàng xem một kiểu khác. Tống Gia Ninh liền đoán được hắn thích nhìn nàng mang, liếc mắt hắn đã rụt bàn tay lại, lại so với nghe hắn nói ra còn ngọt ngào hơn. Món trang sức thứ hai là một cái vòng huyết ngọc, một nửa trắng như băng, cực kỳ oánh nhuận, một nửa đỏ như máu, diễm lệ bức người. Tống Gia Ninh đeo vào cổ tay, vừa vặn là một nửa mặt trên màu đỏ, màu đỏ tinh khiết nồng đậm làm nổi bật lên cổ tay trắng trẻo non mịn kia, dụ người muốn nhìn trộm vào tình huống bên trong chiếc váy của nàng.

Triệu Hằng đã nhìn thấy qua nàng phong tình không mảnh vải, chính vì vậy, hắn mới yên lặng giúp nàng kéo xuống tay áo, không dám nhìn nhiều, sợ mình như tối hôm qua, đi vào lại không đi ra được hậu viện này.

Hắn cố ý che vòng tay lại, Tống Gia Ninh không hiểu ngửa đầu, mắt hạnh lấp lánh.

Triệu Hằng do dự một chút, nhưng vẫn nhìn thẳng nàng nói: "Sau này, hai đêm cùng ngủ, một đêm chia phòng, miễn cho nàng mệt nhọc."

Nhiều chữ như vậy, hắn nói rất chậm.

Tống Gia Ninh sau khi nghe rõ, trong lòng khiếp sợ cực kỳ, nàng cho rằng nam nhân đều tham cái kia, Thọ vương vậy mà săn sóc nguyện ý mỗi tháng bớt hưởng thụ mười lần, để nàng tĩnh dưỡng thân thể. Cảm nhận được hắn săn sóc, Tống Gia Ninh tuy rằng xấu hổ mở miệng, nhưng vẫn dựa vào trong lòng ngực của hắn, hai tay ôm lấy eo hắn, giống như con muỗi nói: "Thật ra, thật ra, mỗi đêm một lần, ta không việc gì đâu. . ."

Hắn yêu thương nàng, nàng cũng phải vì hắn suy nghĩ a, Vương Gia rõ ràng rất thích như vậy.

Nhìn Vương Phi chôn ở trong ngực hắn, Triệu Hằng sau nửa ngày không nói, cuối cùng nhượng bộ nói: "Ba buổi tối cùng phòng ngủ, một đêm chia phòng." Nếu như nàng thích, hắn cho nàng nhiều thêm mấy lần.

Hắn kiên trì chiếu cố nàng, Tống Gia Ninh gật gật đầu, quyết định như vậy đi.

"Đêm nay, ta trước ngủ Tiền viện." Triệu Hằng sờ lên đầu nàng.

Tống Gia Ninh tối hôm qua hầu hạ vất vả, đang cần nghỉ ngơi, nên nàng vui vẻ tiếp nhận, ngược lại hỏi hắn chuyện của Ngũ hoàng tử: "Chị dâu nói Ngũ hoàng tử bị bệnh, Vương Gia biết không?"

Triệu Hằng gật đầu: "Nghe nói, đợi thêm nữa, nếu như lâu không khỏi bệnh, nàng đi thăm."

Hắn không thích xã giao, bình thường chỉ cùng huynh trưởng đi đi lại lại, nhưng Ngũ đệ sinh bệnh, hai ba ngày khỏe lại hắn không cần tỏ vẻ, bệnh tình nặng thêm hắn còn không đi, phụ hoàng chắc chắn không thích.

Tống Gia Ninh lén lút quan sát nam nhân của mình, thật không nhìn ra, nhưng theo bản năng nàng cảm thấy, Ngũ hoàng tử bệnh, cùng Thọ vương không quan hệ.

Sau khi ăn xong rồi tiễn Triệu Hằng đi, Tống Gia Ninh một người nằm ở trên giường bạt bộ rộng rãi, một hồi sờ sờ cây trâm phượng Vương Gia thưởng, một hồi hôn nhẹ vòng tay xinh đẹp quý hiếm kia, đeo lên cổ tay giơ cánh tay tự mình thưởng thức, sung sướng đủ rồi, nàng hài lòng đi ngủ. Tiền viện, Triệu Hằng một người nằm ở trên giường rộng rãi đã lâu không nằm, chẳng biết tại sao, lại ngủ muộn hơn so với có kiều thê tối hôm qua ngủ ở bên cạnh.