Chương 79: Cuộc sống sinh viên

Chỉ cần bo thêm vài trăm cols là Ves đã có thể hỏi Klaus về cuộc sống của cậu ta trên hành tinh Leemar này. Trong lúc Dietrich bước lên thuyền, vừa nhìn chằm chằm về phía đường chân trời vừa nhấm nháp từng ngụm bia, thì Ves tìm một mẫu phế liệu ngẫu nhiên trên thuyền rồi ngồi xuống bên cạnh chủ nhân của nó.

“Trước hết là có vụ gì với mấy chiếc thuyền này vậy?”

Klaus nhún vai. “Thì em nói rồi đó, sinh viên ở đây phải tự xây chỗ ở hoặc là ở trên biển hoặc là ở trên trời. Vấn đề là bọn em phải tự tận dụng đồ phế thải hoặc tự bỏ tiền ra để chi cho nơi này từ số tiền bọn em kiếm được ở Leemar. Thực ra thì trường LIT sử dụng một hệ thống tín dụng nội bộ mà người ta gọi là leems. Nếu không có leems thì em không thể mua các bộ phận của con thuyền này từ thị trường nội bộ hoặc mua vé thông hành để đi vào các bãi phế liệu để tận dụng mấy cái linh kiện phụ tùng bị hư hỏng kia.”

Có vẻ như việc thuê phòng vừa rồi giữa hai bên đã được ghi chép lại bởi các A.I. tinh vi đang hoạt động và điều hành hệ thống tín dụng nội bộ ấy. Mười nghìn cols mà Klaus vừa nhận được liền tự động chuyển đổi thành mười nghìn leems dưới tài khoản sinh viên của cậu.

“Anh hiểu rồi.” Ves gật đầu. “Vậy là mấy đứa con ông cháu cha không đơn giản là mua hết tất cả mọi thứ có thể từ tiền túi của ba mẹ họ phải không?”

“Hah! Còn lâu. Chỉ có quần áo phản trọng lực mới là ngoại lệ. Ở đây cũng có những lớp học và cơ sở vật chất độc quyền chỉ dành cho công dân biết bay mà thôi. Một thằng du nhân như em chỉ có nằm mơ mới được vô học mấy lớp đó. Kể cả khi em dành dụm đủ leems để mua một bộ đi nữa, thì em cũng chẳng có tiền để đóng học phí nữa là. Tin em đi, mấy đứa sinh viên lắm tiền có nhiều cách để dễ kiếm tiền lắm.”

Chuyện này nghe thật sự bất công đối với Ves. Quay lại thời còn đi học ở Rittersberg, miễn là Ves trả học phí đầy đủ, thì cậu chẳng phải lo lắng gì mà chỉ cần cố gắng nỗ lực hết mình cho việc học.

“Em biết anh đang nghĩ cái gì. Anh nghĩ em chỉ biết vật lộn trên mặt đất để nhặt nhạnh từng đồng leems nhỏ lẻ mỗi ngày, trong khi em có thể sống sung sướng ở Cộng Hòa Terach đúng không?”

“Eh, bị nhìn thấu rồi.”

Klaus cười khẩy và chỉ tay xuống con thuyền ọp ẹp của mình. “Em đã tự tay đóng chiếc thuyền này. Mặc dù em vẫn đang vật lộn kiếm sống từng đồng leems mỗi ngày, nhưng em vẫn có lòng tự trọng của riêng mình. Bất chấp sự cạnh tranh khốc liệt ở trường này, nhưng em vẫn có thể trụ vững cho tới giờ. Anh có biết tận bảy mươi phần trăm sinh viên năm nhất bỏ học trong học kì đầu không? Cuộc sống ở quần đảo này rất khắc nghiệt, những ai có thể vượt qua chông gai này sẽ được nhận không chỉ là một tấm bằng đại học đâu.”

Khi Ves nhìn chằm chằm vào Klaus, cậu phát hiện ra một tinh thần chiến đấu kiên cường chảy bỏng sâu bên trong đôi mắt em ấy. Rõ ràng là trường LIT có chính sách đào tạo học viên phát triển một cái tâm lí kì lạ. “Anh đoán là tấm bằng đó sẽ mở ra nhiều cánh cửa cơ hội cho em. Anh khá là ghen tị với em và cả cơ hội được học nhiều kiến thức mới lạ mà ngay cả anh còn không được phép chạm tới ở quê nhà.”

“Phải đó. Đây là Leemar mà, là một trong những trung tâm nghiên cứu phát triển chiến cơ cho phân khu sao này mà. Anh khó mà tìm được nơi nào khác trong phân khu này có thể sánh ngang với chất lượng giáo dục và các dự án nghiên cứu mà nơi này thực hiện mỗi ngày đâu.”

Thật đáng tiếc là Klaus không muốn đi sâu vào chi tiết về những kiến thức mà cậu ta đã học được. Rõ rằng là trường LIT sẽ trừng phạt nghiêm khắc bất kì sinh viên nào tiết lộ những thứ họ học được cho người ngoài.

“Vậy em có mánh gì cho cuộc thi ngày mai không?”

“Heh, chúc anh may mắn.” Klaus cười nhếch mép. “Anh không thể tưởng tượng được biết bao nhiêu người đăng kí tham gia đâu. Em còn không nghĩ là các bậc thầy thật sự nghiêm túc chiêu mộ các đệ tử có triển vọng nữa. Chứ làm sao anh có thể giải thích rằng trong số năm mươi nghìn nhà thiết kế chiến cơ thí sinh mơ mộng đó, các bậc thầy chỉ tuyển chọn trung bình là ba hoặc bốn người cơ chứ?”

“Em nghĩ họ có động cơ ẩn hả?”

“Em thấy vậy chứ còn gì nữa! Em đoán là họ muốn đánh giá thực trạng tổng thể của các thiết kế gia thế hệ trẻ ở Phân Khu Sao Komodo theo thời gian thôi. Họ quan sát và theo dõi tất cả mọi thứ anh làm rồi đưa tất cả vào cơ sở dữ liệu để nghiên cứu thêm thôi. Em thậm chí đã từng được truy vào một phần dữ liệu ấy để làm bài tập luận án. Anh không thể tưởng tượng nổi họ viết bao nhiêu thứ nhảm nhí ở trong đó. Em cá là họ thậm chí còn biết anh có bao nhiêu sợi lông mũi nữa.”

Cả hai chợt rùng mình đôi chút. Nghe chuyện này đúng là tào lao bí đao, nhưng hai người họ không thể loại trừ khả năng này vì ngôi trường thật sự đang cố gắng ghi chép mọi thứ càng nhiều càng tốt.

“Vậy anh phải làm gì để tăng cơ hội lọt vào top năm đây?” Ves thắc mắc, thậm chí còn không nghĩ đến khả năng bị loại là rất lớn. Cậu không phải là thằng Ves năm xưa chỉ sở hữu kĩ năng ở mức trung bình nữa.

“Em chịu, thiệt đấy. Nếu em phải trả lời thì anh thử nhấn mạnh triết lý thiết kế của anh rồi gây ấn tượng với một bậc thầy phù hợp với nó xem. Ngày mai anh sẽ nghe người ta thuyết giảng một đống thứ liên quan đến triết lý thiết kế, cho nên em sẽ không giải thích cho anh để làm gì. Anh chỉ cần lắng nghe và thi đấu hết mình thôi.”

“Vậy nếu anh không có một triết lý thiết kế vững vàng thì anh sẽ không có cơ hội được chọn hả?”

“Yup.” Klaus lắc đầu. “Nhiều sinh viên đã nhận ra rằng các bậc thầy chỉ muốn thu nhận một đệ tử trên danh nghĩa nếu họ chọn đại một người từ số các thí sinh kia. Họ không rảnh để dắt tay anh định hình cái triết lý thiết kế của anh khi anh đã quá già để đi học việc đâu. Họ thà dành năng lượng cho con cháu của họ hoặc những thiên tài đầy triển vọng đang bắt đầu theo học thiết kế chiến cơ thì hơn.”

Cũng có lý. Một bậc thầy có thể uốn nắn tầm nhìn và tâm lý của một sinh viên thiết kế trẻ tuổi theo bất kì hướng nào bằng cách điều chỉnh cách dạy học của mình. Còn đối với các sinh viên đã tốt nghiệp, thì họ đã phát triển phong cách riêng của họ rồi.

“Nói chứ, anh cũng đừng coi thường giá trị của một đệ tử trên danh nghĩa. Anh vẫn có quyền đọc những cuốn sách hiếm hoặc sách hướng dẫn mà anh không thể tìm ở đâu khác. Anh có thể sẽ không được bậc thầy hướng dẫn tận tình, nhưng ít ra thì anh vẫn sẽ có quyền truy cập vào kho kiến thức riêng tư của họ. Ví dụ như là một vài đề tài nghiên cứu phức tạp và tiên tiến nhất mà anh chỉ có thể nằm mơ mới học được chẳng hạn.”

Với một nhà thiết kế chiến cơ trẻ tuổi, thì đó nghe đúng là như mơ. Còn đối với Ves, cậu lại chả thấy hấp dẫn tí nào cả. Làm sao mà sức mạnh của Hệ Thống có thể so sánh với một bậc thầy duy nhất chứ?

Sau khi kết thúc cuộc thảo luận về đời sinh viên ở trường LIT, cả Ves và Dietrich liền đi ngủ. Con thuyền chỉ có một vài khoang phòng chật chội trông như là tủ quần áo hơn là phòng ngủ chính thống. Sau một đêm khó ngủ, họ chuẩn bị cho ngày mới bằng cách đi tắm dưới vòi hoa sen sóng âm rẻ tiền và sửa soạn đi đến bãi diễu hành tổ chức lễ khai mạc.

“Chúc anh may mắn trong cuộc thi nhé, anh Ves.” Klaus vỗ lưng cậu trước khi cậu đi lên bờ. “Cuộc thi sẽ là địa ngục ở phía trước, cho nên anh cứ kiên trì là được. Nếu không có ý chí thì anh sẽ không lọt vào vòng chung kết được đâu.”

“Vậy còn kỹ năng và kiến thức thì sao?”

“Những người học một hiểu mười thì có đầy anh à. Nếu Viện Công Nghệ Leemar chỉ muốn nhồi hết kiến thức vào đầu bọn em càng nhiều càng tốt thì họ đã không đuổi học nhiều sinh viên đến vậy. Ngân hà này cạnh tranh lắm, cho nên anh phải tự chiến đấu giành lấy thứ anh muốn mới được.”

Nhờ vào sự nổi tiếng bậc nhất của học viện này mà nó mới có thể chấp nhận cái quan điểm uyên thâm đó. Ves gật đầu và rời đi để tìm tàu bay cho mình.

May mắn thay, khác với sinh viên của trường, du khách như Ves với Dietrich vẫn được phép đi lên một con tàu đưa đón hành khách bay thẳng đến bãi diễu hành. Ves nhìn ra cửa sổ và thấy rất nhiều con thuyền neo đậu ở dưới. Hầu hết đều bồng bềnh thanh lịch trên không trung, nhưng khoảng một phần tư trong số đó thì chỉ đang vô hồn trôi nổi trên mặt nước.

“Anh sẽ không thể đi cùng với chú sau khi cuộc thi khai mạc.” Dietrich vừa nói vừa gặm một quả táo. “À mà đừng lo, anh đây sẽ cổ vũ chú nhiệt tình ở trên khán đài.”

“Anh đã giúp bảo vệ chiếc Thánh Hearst khi nó bị đột kích rồi. Tôi có nghe là anh đã góp phần không nhỏ trong việc ngăn chặn bọn cướp không gian gây quá nhiều áp lực lên các chiến cơ hộ tống của con tàu mà.”

“Yeah, nhưng anh cũng bị đánh cho te tua. Bọn cướp không gian ấy chỉ thừa nước đục thả câu thôi. Nếu bọn chúng mà đánh cảm tử thì chắc anh chỉ có nước phóng buồng lái ra khỏi đó để thoát thân thôi.”

Ves cảm thấy thật nặng nề khi nghe Dietrich nói thế. Anh ta có vẻ như đã mất đi một chút sự tự tin vốn có sau vụ việc này. Đúng là so sánh bản thân với tiêu chuẩn của một công dân hạng hai quả là một điều độc hại.

“Thôi nào, đừng uống rượu vơi sầu nữa. Tôi vẫn cần anh hộ tống cho chuyến về nữa đấy.”

“Anh biết, anh biết. Anh chỉ lo cho chiến cơ của anh hơn thôi. Anh mong là bọn thợ địa phương đừng có sửa chữa qua loa chỉ bởi anh được phiếu sửa chữa miễn phí.”

Sau khi họ đến gần địa điểm tổ chức, Ves trông thấy nhiều con tàu vận chuyển khác bay đến từ nhiều hướng khác nhau. Đa số chúng đều khá là bình thường và tiện dụng như con tàu mà cậu đang đi vậy. Một vài chiếc trông nhỏ hơn nhưng lại sang trọng hơn một chút, chứng tỏ hành khách của nó phải là người giàu có. Một số con tàu khác trông khá là độc lạ. Một chiếc thậm chí còn có hình dáng bắt chước một con rồng có cánh rồi đủ thứ khác nữa.

Thứ khiến cậu ấn tượng nhất chính là những con tàu bay thẳng xuống mặt đất từ quỹ đạo ngoài không gian. Rõ ràng là không phải ai tới đây cũng phải đợi kiểm tra thủ tục an ninh ở ngoại ô trước. Những cậu ấm và tiểu thư đó có thể ngủ ngon lành trên tàu không gian của họ cho đến khi cuộc thi chính thức bắt đầu. Đến lúc này thì họ mới thong thả đi lên con tàu quỹ đạo riêng của mình và hạ cánh thẳng xuống địa điểm diễu hành mà không cần phải đi qua an ninh làm gì.

Một khi con tàu của hai người hạ cánh xuống một khu vực rộng lớn, họ liền đi xuống tàu cùng với những hành khách khác. Họ trông thấy một người phụ nữ trẻ tuổi đang mặc một bộ đồng phục kì lạ đang ra hiệu cho họ rời khỏi khu vực đậu của tàu vận chuyển. Cô ấy mặc một bộ đồng phục hoàng gia màu tím với một vài biểu tượng lạ kì cùng với một chiếc băng đeo chéo màu xanh dương đậm.

“Chào mừng đến với Viện Công Nghệ Leemar. Tôi tên là Amy Dubois, là sinh viên năm hai tại Khoa Nghiên Cứu Phát Triển Chiến Cơ. Tôi rất vui được gặp tất cả mọi người ở đây! Bây giờ thì mong mọi người đi theo tôi, tôi có thể dẫn mọi người đến khu vực diễu hành để chuẩn bị tham dự chương trình sắp sửa bắt đầu!”

Cô sinh viên ấy khá là hoạt bát và nhiệt tình đến nỗi mà người ta khó có thể tin rằng cô là một sinh viên thiết kế chiến cơ. Mặc dù Amy cư xử khác xa với Klaus, nhưng Ves cho rằng cô ấy hẳn là một trong những tiểu thư giàu có được hưởng nhiều đặc quyền khác nhau. Nếu cô không có nghĩa vụ phải hướng dẫn một nhóm người thuộc tầng lớp thấp hơn vừa mới đến, thì hẳn cô ấy đã bay trên đầu họ như một số hướng dẫn viên và các du khách khác.

Sau khi họ rời khỏi vùng đậu tàu vận chuyển, họ liền đi tới một trạm kiểm soát cuối cùng đầy rẫy các nhân viên an ninh và lính mặc giáp khung trợ lực đang rà soát từng vị khách một rất là kỹ càng. May mắn thay, Lucky vẫn được phép đi vào bên trong miễn là nó vẫn đeo chiếc vòng cổ của nó. Ves đành đưa con mèo cho Dietrich, và trông anh ta như thể chưa bồng thú cưng nào bao giờ cả.

“Lucky thông mình lắm, nên anh không cần phải lo gì đâu. Nó biết nó không thể đi cùng tôi trong cuộc thi, nên nó hiểu mà.”

“Cũng được, nhưng nếu nó tè bậy lên người anh là anh ném nó khỏi khán đài đấy nhé.”

Lực lượng an ninh xung quanh khu vực diễu hành có mặt ở khắp mọi noi. Ves đã phát hiện hàng trăm lính mặc giáp trợ lực đang đi tuần tra địa bàn nơi đây. Thứ khiến Ves ấn tượng nhất chính là họ không hề sử dụng một con rô bốt nào cả. Đúng là cũng hợp lý bởi vì rô bốt có thể bị hack hoặc bị cướp quyền điều khiển. Nhưng ngược lại thì họ cần phải bỏ nhiều tiền hơn cho nhân lực như thế này.

Hơn nữa, với tư cách là thánh địa của chiến cơ, thì lực lượng an ninh ở đây cũng sử dụng chiến cơ cho nhiệm vụ của họ. Với cặp mắt đầy hiểu biết, Ves nhận ra hầu hết trong số chúng đều là chiến cơ đương hệ cực kì tiến tiến. Đây là những mẫu tiền tuyến hàng đầu không hề thua kém Quân Đoàn Chiến Cơ của Tập Đoàn Carnegie. Cậu thấy ấn tượng nhất chính là các chiến cơ chỉ huy thực sự giống như các mẫu chiến cơ tân hệ vậy. Và không có chiến cơ tân hệ nào giống nhau cả.

“Đó chắc hẳn là tác phẩm cá nhân của các bậc thầy!” Một thiết kế gia trong đám đông thốt lên, khiến cho mọi người phải trầm trồ trước những cỗ máy kỹ nghệ tinh xảo ấy.

Sau khi đi qua trạm kiểm soát an ninh cuối cùng, họ mới bước qua một loại màn chắn an ninh nào đó cũng chặn mất tầm nhìn của họ. Một khi họ qua được phía bên kia, tất cả mọi người đều nín thở và ngước nhìn lên trên.

Một bức tượng khổng lồ cao bằng một con tàu không gian soái hạm đứng hiên ngang giơ vũ khí lên trời.

“Đ-Đ-Đó có phải chiến cơ đại hình không?!”

“Không phải nó bất hợp pháp sao?”

“Nó trông như bị tan chảy hay sao ấy. Tui không nghĩ nó còn hoạt động nữa đâu.”

Amy vỗ tay để thu hút sự chú ý của cả nhóm. “Đúng vậy! Chiếc chiến cơ Hộ Pháp khổng lồ và cổ đại đây chính là một cỗ máy đại hình đã sống sót sau một vụ nổ hạt nhân cự ly gần. Tôi có thể cam đoan với mọi người là phe ném bom đã bị MTA tiêu diệt không chút nhân nhượng, nhưng đó là sau khi gã khổng lồ này bị đánh cho tơi tả. Người Rubarth đã khử nhiễm phóng xạ và sửa chữa nó tốt nhất có thể. Vì lý do nào đó, họ mang nó đi diễu hành trong một vài thập kỷ rồi chán không muốn sở hữu nó nữa mới bán nó cho chúng tôi. Một câu chuyện thú vị phải không nào?”

Trong lúc cả nhóm tiếp tục chuyến đi, ai cũng trở nên im lặng và suy nghĩ xem bức tượng này đại diện cho điều gì. Đối với tất cả mọi người, đây là lần đầu tiên họ bắt gặp một trong những chế tác đỉnh cao trong lĩnh vực thiết kế chiến cơ. Nó khiến cho một số du khách cảm thấy thật nhỏ bé, trong khi nó lại thách thức những người khác phải làm việc chăm chỉ để thiết kế một sản phẩm tương tự trong tương lai.

Còn đối với Ves, suy nghĩ của cậu vẫn còn đang xoay quanh quả bom hạt nhân kia. “Ngoài kia luôn có thứ gì đó có lớn hơn cả chiến cơ. Chiến cơ chưa phải là đỉnh cao của chiến tranh. Ít nhất thì chưa đạt tới mức đó.”

Cậu băn khoăn và tự hỏi liệu một ngày nào đó cậu có thể thiết kế một cỗ máy có thể chống lại bom hạt nhân hay không.