Hành tinh mang tên Leemar-2 là nơi khánh thành bốn học viện khác nhau, và tất cả đều nằm trên một trong bốn đại châu lục trên hành tinh này. Viện Công Nghệ Leemar, hoặc gọi tắt là LIT, nằm trên một quần đảo phía đông với hàng ngàn hòn đảo có kích thước khác nhau. Các phân khoa chủ yếu của học viện đều nằm trên các đảo lớn, và Khoa Phát Triển Chiến Cơ chiếm vị trí trung tâm của quần đảo này.
Sau khi đi lên một con tàu chở khách thông thường để bay tới trạm vũ trụ của quần đảo phía đông, cả Ves lẫn Dietrich đều mở to mắt ngắm nhìn xung quanh. Ôi cái sự giàu có và cái hiện đại của công nghệ ở khắp mọi nơi khiến hai chàng trai người Bright phải choáng váng. Họ chưa bao giờ được chiêm ngưỡng mức độ xa hoa phú quý như thế này.
Trước tiên nhất, là gần như hơn phân nửa người dân ở trạm vũ trụ đều đang lơ lửng trên không trung. Họ không bao giờ đặt chân xuống đất do bọn họ đều mặc những bộ đồ có chức năng phản trọng lực giúp nâng họ lên cao và đưa họ đến nơi cần đến chỉ trong một khoảng khắc suy nghĩ. Nếu Ves mà không nhìn kỹ hơn một chút thì chắc cậu đã lầm tưởng họ là những nàng tiên đang bay trên trời rồi không chừng.
Con người không phải là thứ duy nhất lơ lửng trên không trung. Bên trong trạm vũ trụ rộng lớn này được thiết kế với nhiều kiến trúc và tòa nhà nổi bồng bềnh trên không, và cũng là nơi họ cung cấp các dịch vụ đắt tiền giống như ở trên con tàu Ngọn Đuốc Tiên Phong vậy. Chỉ có những người túi rủng rỉnh tiền là tiền mới có thể tận hưởng vô vàn dịch vụ cao cấp bao gồm các cửa hàng xa xỉ và các câu lạc bộ độc quyền như thế này.
Tuy nhiên, không phải ai cũng bay như chim ở trên đầu. Những người mặc quần áo rẻ tiền hơn chỉ đi lại trên đôi chân của họ, và chỉ có thể mua sắm ở các cửa hàng bần tiện hơn ở trên mặt đất. Chỉ có một vài công nhân sử dụng bệ phản trọng lực hoặc sử dụng một vài phương tiện di chuyển nhỏ mới có thể bay lên mấy tòa kiến trúc trôi nổi kia.
“Vãi thật, coi trên phim thì chẳng có gì đặc biệt, nhưng được tận mắt chứng kiến thì lại là chuyện khác.” Dietrich huýt sáo trong khi anh ta ghen tị với những công dân hạng hai giàu có đang lướt đi trên bầu trời. “Mấy bộ đồ phản trọng lực kia có giá bao nhiêu vậy?”
Ves mở máy liên lạc và tìm kiếm trên mạng ngân hà. “Bộ rẻ nhất là khoảng mười nghìn cols, hoặc tầm một triệu hiện kim Bright.”
Và đó chỉ là một bộ duy nhất thôi đấy. Một công dân khá giả ở Liên Minh Thứ Sáu đây chắc cũng phải sở hữu ít nhất cả chục bộ như thế. Chỉ có những cường quốc giàu có và phát triển bậc nhất mới có thể tạo điều kiện cho đa số công dân của mình có đủ khả năng chi ra nhiều tiền như thế này cho một bộ quần áo công nghệ cao. Để xứng với mức giá cắt cổ đó, bộ đồ cũng có nhiều hệ thống khác như điều chỉnh nhiệt độ và bảo vệ chân không nữa.
“Anh là không mua được rồi đấy, còn chú thì sao Ves?”
Cậu cũng lắc đầu. “Tôi không muốn tham gia trò chơi này. Nếu tôi chỉ mua một bộ, tôi cũng không thể mặc nó mỗi ngày được, còn không thì tôi sẽ trở thành trò cười của thiên hạ mất. Tốt hơn hết là chúng ta cứ là công dân hạng ba và tiết kiệm chi phí sinh hoạt hết mức có thể.”
Dietrich tỏ ra không mấy thoải mái khi một cặp công dân Liên Minh lướt qua trên đầu họ. “Chưa gì họ đã khịt mũi coi thường anh em mình như thể tụi mình là đỉa hút máu không bằng. Chắc họ nghĩ tụi mình là dân tị nạn kinh tế giống như tất cả du nhân ở dưới mặt đất này vậy.”
Đó là cách người dân của khối Liên Minh đặt biệt danh cho những người di cư rời bỏ quê nhà quốc gia hạng ba của họ. Những kẻ ’du nhân’ đây sẽ không bao giờ có đủ tiền để mua một bộ quần áo phản trọng lực dù có làm việc suốt cả nghìn năm đi chăng nữa. Họ đều buộc phải kiếm sống trên bàn chân của họ và chỉ có thể mua hàng ở những cửa tiệm rẻ mạt nhất mà thôi.
“Nếu mình phải lựa chọn giữa tiền bạc và lòng tự trọng, thì mình sẽ chọn cái đầu mọi lúc mọi nơi.” Ves tuyên bố. Dù sao thì, cậu đã tự làm hoen ố sự nghiệp của mình bằng cách bán một chiếc chiến cơ với một cái túi dương vật rồi còn gì, thế nên cậu còn lo lắng để làm chi cơ chứ? “Mình chắc chắn rằng chuyện đó sẽ không quan trọng trong việc thu hút sự chú ý của các bậc thầy đâu. Họ không quan tâm mấy đến lí lịch của các thí sinh thiết kế chiến cơ, còn không thì họ đã không gọi đó là một cuộc thi công khai rồi.”
Ves đã nghiên cứu về cách mà cuộc thi LIT được tổ chức trong nhiều năm qua. Mặc dù đa số các bậc thầy tổ chức cuộc thi này chỉ nhận các thí sinh thiết kế gia xuất thân ở những nơi khác trong khối Liên Minh, nhưng đôi lúc họ cũng gây sốc cho khán giả bằng cách thu nhận một học trò đến từ một tiểu quốc hạng ba.
“Tuy nhiên, chuyện đó cũng khá hiếm gặp, vậy thì có một cái hồ sơ đẹp mắt sẽ tăng thêm cơ hội cho mình.” Cậu tự lẩm bẩm với bản thân. Mặc dù các bậc thầy đều có quyền lực và phú quý không sao đong đếm được, nhưng không có nghĩa họ sẽ không quan tâm đến khía cạnh này. Thông thường thì, việc thu nhận một đệ tử bên ngoài sẽ tạo cơ hội tốt để đàm phán các mối quan hệ đối tác hoặc các thỏa thuận kinh doanh lâu dài.
Là một cặp du nhân, Ves và Dietrich buộc phải đi theo đám đông và đi qua nhiều trạm kiểm soát nghiêm ngặt. Trường LIT không chỉ tiếp đón một số các bậc thầy kiệt suất, mà họ cũng tuyển dụng khá nhiều các nhà nghiên cứu và giáo sư lỗi lạc khác. Đây cũng là nơi đào tạo các bậc tinh anh ở hiện tại và tương lai cho đất nước của họ. Cho nên, với số lượng dân cư đông đúc đến như vậy, đội ngũ an ninh của trạm vũ trụ đều phải kiểm tra từng hành khách mới đến rất kỹ lưỡng.
Một sĩ quan an ninh nghiêm nghị lắc đầu khi cô ấy kiểm tra bảng dữ liệu trước mặt Ves. “Do con mèo máy của anh được phân loại là rô bốt chiến đấu tự động Loại 2, chúng tôi không thể để nó vào trường LIT mà không có những biện pháp an toàn. Nếu anh không chấp nhận thủ tục an toàn, thì anh có thể để nó ở lại trong khoang chứa thú cưng của chúng tôi.”
“Vậy thì làm sao mới được mang con mèo của tôi đi cùng?”
“Chúng tôi buộc phải khóa chức năng của con mèo của anh trong suốt thời gian anh cư trú tại đây.” Vị nữ sĩ quan liền mở một cái hộp và lấy ra một cái vòng cổ trông rất hiện đại. “Cái vòng cổ này có thể vô hiệu hóa bất kì thú cưng máy Loại 2 nào có kích thước nhất định. Nó sẽ không làm gì khác hơn là theo dõi con mèo của anh, nhưng nó sẽ kích hoạt màn chắn an ninh nếu con mèo của anh kích hoạt bất kì vũ khí chết người nào.”
Cái vòng cổ này sẽ làm cho Lucky cảm thấy khá là khó chịu đây, nhưng Ves khó mà phản đối cái thủ tục này. Cậu bình tĩnh đứng đó trong khi nữ sĩ quan thắt chặt chiếc vòng lên cổ của Lucky. Con mèo trông khá là rầu rĩ và cảm giác như bị phản bội, cứ như thể nó không tin được ra Ves lại quay xe nhanh đến vậy.
“Được rồi anh Larkinson, mọi thứ đều được thông duyệt. Bạn của anh đang chờ ở bên ngoài.”
Là một viên phi công chiến cơ, Dietrich được hưởng quyền lợi tốt hơn nhiều, kể cả khi anh ta xuất thân từ một quốc gia hạng ba. Anh ta ngồi nhàn nhã ở một quán cà phê ngoài trời, và đang nhâm nhi cốc bia của mình. Anh ta nốc cạn nó sau khi thấy Ves đang tới gần.
“Bây giờ chúng ta làm gì đây, sếp?”
Ves kiểm tra lịch trình trong đầu mình. “Chúng ta bị trễ mất một ngày rồi. Tôi hy vọng chúng ta có đủ thời gian để tham quan Leemar một chút nhưng chúng ta chỉ còn nửa ngày nữa trước khi vòng loại bắt đầu. Vòng loại sẽ diễn ra suốt ba ngày, trong khi cuộc thi chính sẽ tốn thêm hai ngày nữa. Vậy thì, chúng ta nên đi tìm trọ trước đã.”
Với tư cách là dân ngoại quốc, cả hai người chỉ được đi vào một khu vực ngoại ô nhỏ ở trên khuôn viên của LIT. Tuy khu vực bên ngoài chủ yếu phục vụ du khách giống như cậu vậy, nhưng kể cả ở khu vực này cũng phân biệt giữa du nhân và công dân thực thụ.
Sự phân biệt giàu nghèo này nghiêm trọng hơn cậu nghĩ. Cậu đã chứng kiến một người nhập cư cố ý sử dụng một cái bục biết bay để đi lên một trong những khách sạn khổng lồ trôi nổi ở trên không trung. Cái bục bay đó liền gặp trục trặc ngay khi nó đến gần cái khách sạn, khiến cho người đàn ông đứng trên cái bục đó hét lên và rơi xuống đất.
Cái bục đấy liền khởi động lại sau vài giây, nhưng nó không thể hoàn toàn làm chậm cú rơi đó. Nó rớt xuống bể tan tành trong khi người đàn ông ấy cũng tiếp đất ngay sau đó. Ông ta kêu lên một tiếng thảm thiết sau khi đôi chân của ông gãy răng rắc như cành cây vậy.
Thế nhưng, thái độ phản ứng của người qua đường lại làm Ves chú ý. Những kẻ du nhân dưới mặt đất thì chỉ biết lắc đầu ngao ngán rồi lại bỏ đi không chút do dự. Còn đối với những công dân đang lơ lửng trên đầu, một vài người còn cười khúc khích và vỗ tay như đang xem một buổi trình diễn vậy, trong khi số khác lại tỏ thái độ như vừa đạp phải một cục phân.
May mắn thay cho người đàn ông kia, khối Liên Minh không đến nỗi vô tâm như thế. Một vài con rô bốt y tế bay về phía ông ta và đưa ông ta lên một cái cáng để đưa đến một cơ sở y tế gần nhất để điều trị thêm. Còn chi phí mà ông ta phải trả như thế nào thì ông ta sẽ biết sớm thôi.
“Mình không có liên quan gì đến chuyện này cả.” Ves an ủi Dietrich đang trông rất tức giận trước những phản ứng vô cảm xung quanh họ. “Mặc dù chúng ta là công dân của nước Cộng Hòa, nhưng bây giờ chúng ta đang ở một đất nước xa lạ. Chúng ta phải tuân theo các luật lệ của Liên Minh Thứ Sáu thì tốt hơn.”
Họ dành thêm thời gian để đi tìm một vài nhà trọ tử tế cho cả hai người. Xui xẻo thay, cuộc thi thiết kế sắp tới đã thu hút hàng nghìn nhà thiết kế chiến cơ đến đây, và nhiều thí sinh khác cũng đi cùng với người thân hoặc một đoàn hộ tống bên cạnh họ. Thế nên, đa số khách sạn trong khu vực đã chật kín phòng. Còn ở những nơi khác, dẫu có còn phòng đi nữa thì chủ trọ lại ra mức giá cols cắt cổ chỉ để thuê một đêm duy nhất.
“Cái gì?! Năm mươi nghìn cols? Cướp giữa ban ngày à! Có khác gì đào mộ ông nội tao lên để cắp hết đồ trang sức của ông ấy chứ!” Dietrich hét lên trong khi đập tay xuồng quầy tiếp tân.
“Xin thứ lỗi, quý khách, nhưng giá phòng vẫn giữ nguyên ạ.” Con bot đứng bên kia cái quầy vẫn vô tư đáp lại.
“Con bot này không có thương lượng được đâu.” Ves vừa càu nhàu vừa kéo người vệ sĩ đang nổi giận của mình đi ra ngoài. Cái khách sạn này trông khá tồi tàn và không được trùng tu thường xuyên cho lắm. Khu vườn thì mọc đầy cỏ dại và đầy rẫy bọn côn trùng ghê tởm. Nhìn bên ngoài thế này thôi thì ra giá hơn một nghìn cols một đêm đã là quá đáng lắm rồi, nói gì đến năm mười nghìn, nhưng họ có thể làm gì được đây? Họ đã đến quá muộn và tất cả các khách sạn tốt nhất đều đã kín chỗ cả rồi.
“Hay là đi hỏi dân địa phương xem.” Ves mở lời trong khi cậu nhìn ra phía sau để chắc chắn rằng mấy cái xe chở hành lý vẫn lơ lửng đằng sau hai người. “Không chừng họ sẽ biết một vài chỗ không có trên mạng ngân hà cũng nên.”
Xui xẻo thay là trong đám đông chả có ai thèm liếc nhìn bọn họ nữa là. Từ quần áo, chất giọng và hành vi của họ đều chứng tỏ họ chỉ là hai lúa mới đặt chân đến thành thị và không ai muốn lãng phí thời gian của mình để giúp đỡ những kẻ nhập cư như vậy. Còn những tên cò muốn tiếp cận họ thì lại không đưa ra câu trả lời nào khác trừ khi bọn họ trả một số tiền cắt cổ cho chúng.
“Chú mày lầm tưởng cái gì? Năm chục ngàn chiến cơ thiết kế gia non nớt tham gia cuộc thi này hằng năm. Đương nhiên là cái gì cũng tăng giá rồi!”
Mặc dù Ves biết rằng có khá nhiều nhà thiết kế chiến cơ đến Leemar này để theo đuổi giấc mơ của họ, nhưng cậu lại không ngờ LIT lại không hề chuẩn bị gì để đón tiếp lượng du khách khổng lồ đổ về đây trong suốt quá trình thi đấu.
“Họ không quan tâm đâu. Những kẻ có tiền thì đã trả bằng đồng cols rồi. Còn những người còn lại thì phải tự thân lo liệu.” Ves suy ngẫm.
Viện Công Nghệ Leemar thu hút vô số kẻ mơ mộng đến đây hằng năm. Họ chỉ muốn tiếp nhận những người tài năng nhất. Họ đã có thể xây dựng nhiều chung cư hoặc nhà trọ với số đất đai rộng lớn mà họ sở hữu, nhưng họ lại để mặc những mẫu đất ấy ở trạng thái tự nhiên không thèm động đến, cứ như họ căm ghét phải chăm lo cho những kẻ ăn mày nghèo rớt mồng tơi như Ves chẳng hạn.
“Chúng ta không phải là nhóm duy nhất đến trễ và không muốn phải trả tiền phí khách sạn khốn kiếp ấy.” Dietrich nhận xét trong khi đảo mắt nhìn xung quanh. “Ở đây không có người vô gia cư nào cả. Có lẽ họ có nơi để ở tạm cũng nên.”
Anh ta liền đi hỏi xung quanh và cuối cùng thì cũng có được một manh mối.
“Mấy chú thử đi xem bến tàu phía nam xem.” Một kẻ du nhân say xỉn nói trong khi ông ta nhấp một chai bia mà Dietrich đã mua ở một cửa tiệm nhỏ gần đó. “Ở đấy có thuyền với bè gì đấy. Không phải là mấy con tàu sang trọng, mà là thuyền thật nổi trên nước hay gì ấy. Mấy chú có thể tìm chỗ ngủ ở đó xem.”
Hai người họ tò mò băng qua nhiều con phố và đi qua ngày càng nhiều các công trình đổ nát cho đến khi họ đặt chân đến một cái bến tàu lớn neo giữ nhiều con thuyền rỉ sét ở đó.
Ves thật sự sốc mạnh khi cậu thấy những tòa lâu đài nổi trông khá là ọp ẹp này. Đa số chúng đều được làm từ các bộ phận chiến cơ phế liệu! Những con thuyền trông đàng hoàng hơn một chút thì được làm từ các tấm giáp thẳng tắp, trong khi những chiếc cũ kĩ hơn thì sử dụng bất kì thứ gì mà chủ nó có trong tay, như là tay chân hoặc thậm chí là bộ khung bên trong của chiến cơ nữa. Tất cả như tạo ra một cảnh tượng trông rất thú vị nhưng không kém phần đa dạng và phong phú.
“Oy! Bên này nè! Bọn em vẫn còn chỗ trên thuyền đấy! Rẻ lắm, chỉ 5000 cols một người thôi! Đi kèm bữa sáng nữa!”
Người vừa réo gọi hai người đang ngồi trên một cái ghế làm từ ngón tay của chiến cơ uốn cong thành một hình dạng khá là kì dị. Anh ta đang ngồi trên một trong những con thuyền khá là lộn xộn, nhưng lúc này cả Ves lẫn Dietrich chỉ muốn có chỗ ở cho xong mà không phải tốn quá nhiều tiền. Họ tò mò lại gần anh chàng trẻ tuổi ấy với nụ cười tươi rói khi nhìn thấy khách hàng của mình.
“Chào mừng hai anh đến với Belladonna, là niềm vui và niềm tự hào của em ở cái quần đảo xinh đẹp này! Tên em là Klaus Blayne. Em có thể mạn phép hỏi liệu hai anh đi cùng nhau phải không?” Chàng trai gầy gò liền thắc mắc.
“Đúng vậy.” Ves trả lời trong khi cậu tò mò nhìn con thuyền biến dạng này. Làm sao mà nó vẫn nổi được chứ?
“Một phòng với một giường đôi nhé, vậy thì tổng sẽ là mười nghìn cols, mời hai anh.”
Trong lúc Dietrich chuyển tiền qua máy liên lạc của anh, Ves cũng không khỏi nhăn mặt và không tài nào hiểu được tại sao một học viện giàu có như LIT lại nhắm mắt làm ngơ trước cái khu phế liệu trôi nổi này.
Khi nhận thấy sự ngạc nhiên của khách hàng của mình, Klaus chỉ biết cười trừ. “Ah, anh là người mới ở đây phải không?”
“Phải. Anh thắc mắc từ nãy đến giờ nhưng mà…sao lại là thuyền?”
“Đó là cách đối xử của Viện Công Nghệ Leemar thôi. Các sinh viên ngoại quốc như bọn em làm gì có cửa thuê mấy cái khách sạn sang trọng trên trời cơ chứ. Còn lâu. Viện LIT muốn bọn em phải tự lo liệu lấy bản thân. Trừ khi bọn em có thể mua bộ quần áo phản trọng lực, thì bọn em không được phép ở trọ ở trên cạn. Bọn em phải tự làm nhà nổi cho riêng mình.”
Quy định này nghe thật tàn nhẫn và thủ đoạn, cứ như mục đích chính của nó chỉnh là hạ thấp người nhập cư đến từ các quốc gia hạng ba vậy.
Thế nhưng mà các sinh viên ở đây có thể làm được gì? Họ đều nuôi hy vọng được theo học ở Leemar, và nếu họ có thể vượt qua các yêu cầu tuyển sinh nghiêm ngặt của trường, thì họ đã có hoàn thành được một nửa giấc mơ của họ rồi. Nếu họ đầu hàng mà không cố gắng vươn lên phía trước thì họ sẽ tự bôi bác danh dự của mình và cả những người đã hỗ trợ họ ngay từ đầu. Đó là lý do tại sao các sinh viên như Klaus đây vẫn kiên trì xây dựng nhiều kí túc xá rỉ sét trôi nổi trên biển như thế này.
Ves có một linh cảm không mấy tốt lành về cuộc thi này có thể không hề công khai và tự do tham dự như cậu tưởng. Nếu trường LIT đã đối xử tệ bạc với một số sinh viên đến mức này, thì họ sẽ đối xử với các nhà thiết kế chiến cơ ngoại quốc không có hậu thuẫn như thế nào?