Chương 42: Người môi giới

Ông Hans xấu hổ dẫn Ves ra khỏi căn phòng riêng tư kia. “Cho ông xin lỗi. Ông tưởng ông ta lịch sự hơn như thế.”

“Cháu đã bị từ chối nhiều lần rồi ông. Cháu cũng không còn để tâm đến việc bị quay lưng một lần nữa.” Mặc dù nói vậy nhưng Ves vẫn thở dài thất vọng. “Cháu đang đối mặt với tình thế cực kì khó khăn nếu cháu không tìm được khách hàng cho chiến cơ của cháu.”

Cả hai đều im lặng một lúc trước khi ông Hans nảy ra ý tưởng khác. “Thế tại sao cháu không thử nhờ người môi giới giúp đỡ?”

“Cháu đã nghĩ đến việc đó rồi.” Cậu trả lời. “Nhưng cháu cần một lượng lớn tiền mặt trong vòng hai tuần. Nếu người môi giới thu tiền hoa hồng, cháu không chắc liệu cháu có thể thanh toán các khoản nợ sắp đến hạn được hay không nữa.”

“Oh, cháu cứ lo. Ông biết một người có thể lập hợp đồng làm ăn với cháu. Cái gì cũng có thể thương lượng được. Cháu nên thực sự suy nghĩ về việc đó vì các nhà môi giới đều nắm rõ khách hàng của họ nhất đấy.”

Ông Hans nói cũng có lý. Nhiều nhà thiết kế chiến cơ vi mô thường hay nhờ cậy vào sự giúp đỡ của các nhà môi giới và các đại lý chuyên dụng để quản lý việc bán hàng và hỗ trợ khách hàng của họ. Những nhân viên bán hàng đầy xảo quyệt này đã dành rất nhiều công sức để xây dựng mạng lưới khách hàng và các mối quan hệ khác. Họ đã rèn luyện kỹ năng mặc cả và đàm phán của mình đến mức đáng sợ.

Công bằng mà nói, mặc dù với khoản hoa hồng đáng kể mà họ nhận được sau mỗi lần giao dịch thành công, họ vẫn là một phần không thể thiếu trong ngành công nghiệp chiến cơ. Đó là lý do tại sao Ves đành đi theo ông Hans vào tận trung tâm tòa nhà, nơi một đám đông gồm những người ăn mặc bảnh bao đang bàn luận về các phi công yêu thích của họ trong sự kiện ngày hôm nay

“Marcella Bollinger! Ở bên này!”

“Oh, chào bác Hans.” Một người phụ nữ vóc dáng đầy đặn, có chút tròn trịa với mái tóc màu nâu đen liền đi đến chào hỏi vị phi công bằng một cái ôm. “Công việc thế nào rồi bác?”

“Vẫn như cũ thôi. Bác không đến đây để bàn về công việc của mình. Bác muốn giới thiệu với cháu một chàng trai thú vị mà bác đã gặp hôm nay.”

Người phụ nữ nhướn mày và nhìn Ves với vẻ đánh giá. “Em đây là nhà thiết kế chiến cơ nhà Larkinson, có phải hong nè? Ui cha cha, em cũng ra dáng thiếu niên trưởng thành rồi nha. Cảm giác được nổi tiếng như thế nào hở em?”

“Cũng không ổn lắm bởi vì nó không có ích lợi gì cho tình cảnh hiện tại của em cả.” Ves lắc đầu. Cậu thấy bà chị này có vẻ dễ gần hơn cậu nghĩ. “Ông Hans nói với em rằng chị là nhà môi giới chiến cơ phải không? Tình cờ là em đang muốn bán một chiếc chiến cơ biến thể mới.”

“Ah, ra là tới công chiện, eh?” Nụ cười của Marcella bỗng pha lẫn nét săn mồi. “Nể tình bác Hans đây, chị sẽ lắng nghe chuyện của em. Trước tiên để chị đưa em đến chỗ nào yên tĩnh một chút.”

Khi họ bước vào một căn phòng riêng, Marcella ngồi xuống chiếc ghế nệm dài và vỗ nhẹ bên cạnh cô. “Ngồi xuống đi chàng trai. Đừng có lo, chị hong có cắn đâu.”

Ves có chút bồn chồn khi phải ngồi sát rạt với Marcella. Thân hình chắc nịch của Marcella bên dưới bộ đồ công sở nghiêm trang và trang trọng của cô thể hiện cô nàng là một người có kinh nghiệm trong quân sự hoặc đánh thuê. Mặc dù cậu không thể đánh hơi thấy khí chất sát thủ từ nụ cười đáng yêu của cô, cậu vẫn khá chắc rằng người phụ nữ đây đã trải qua rất nhiều chuyện trong quá khứ. Với kiến thức và kinh nghiệm sâu rộng về mảng cơ khí của cậu, cậu để ý thấy cái cánh tay phải của cô là một cánh tay giả.

“Để chị bắt đầu lại từ đầu nhé. Em đang tham gia hình thức kinh doanh nào và tại sao lại cần dịch vụ của chị?”

Ves thuyết trình lại toàn bộ câu chuyện như cậu đã làm với Đại tá Ares. Do cậu không thể che giấu tình cảnh của mình cho chị môi giới kia được lâu, nên cậu cũng đề cập đến chuyện nợ nần và thời hạn trả lãi của mình. Mặc dù đưa ra những thông tin nhạy cảm như vậy có khác gì vạch áo cho người xem lưng để rồi mang lại cho cô ấy nhiều quyền lực đàm phán hơn trong bất kì thỏa thuận nào trong tương lai, nhưng việc này sẽ ngăn ngừa những hiểu lầm giữa hai bên ngay từ đầu. Ves sẵn sàng từ bỏ một vài phần trăm lợi nhuận nếu điều đó đồng nghĩa với việc xây dựng mối làm ăn vững chắc dựa trên niềm tin với nhau. Cậu mong rằng chị môi giới mà ông Hans đề xuất đây sẽ không quá mờ ám trong việc này.

“Okay, chị hiểu rồi.” Marcella gõ ngón tay được cắt giũa cẩn thận lên cằm cô. “Em hãy đưa ra kết cấu chi phí cho chị. Một chiếc chiến cơ sử dụng giáp HRF chắc cũng không quá đắt đỏ nhỉ.”

“Nếu em muốn chế tạo chiếc Marc Antony từ đầu đến đuôi, em cần phải sử dụng nguyên liệu trị giá 18 triệu hiện kim. Chi phí nguyên liệu thô của bộ HRF lên tới khoảng 11 triệu, nhưng em đã có sẵn một lượng nguyên liệu dự trữ đủ để lắp cho một chiếc duy nhất. Em có thể kiếm được số còn lại với giá khoảng 7 triệu từ thị trường mở.”

“Chị nghe cũng không đến nỗi, nhưng em đã bỏ qua các khoản thuế, chi phí cấp phép, khấu hao máy móc, vân vân. Chi phí thực của em phải cao hơn ít nhất năm mươi phần trăm đấy.”

Ves gật đầu tỏ vẻ đồng ý với nhận xét của cô. “Những chi phí đó không ảnh hưởng nhiều đến em trong tương lai gần. Em không cần phải trả thêm bất kì chi phí nào cho giấy phép sản xuất của mình, và em có thể giải quyết mấy cái thuế và mấy thứ khác vào cuối năm. Bây giờ em đang rất tuyệt vọng để kiếm được một khoản tiền mặt để em có thể thanh toán lãi suất cho khoản nợ khổng lồ của em thôi.”

“Đó mới là kinh doanh đó em. Có ít nhất chín mươi phần trăm các nhà thiết kế chiến cơ tự mình khởi nghiệp còn không thể tiến xa đến mức này. Em có biết giấy phép sản xuất thì cực kì tốn kém đến mức lố bịch nếu không có ai chống lưng cho em không. Chị hơi bị ấn tượng khi thấy em nhận được tận hai chiếc giấy phép dưới dạng tài trợ đó. Việc này mang em đến điểm xuất phát ngang hàng với các nhà thiết kế khác có trong tay một mẫu thiết kế nguyên bản đấy. Chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ để chị đầu tư cho em rồi.”

Ves tràn đầy hy vọng khi nghe thấy lời nhận xét tích cực đó. “Vậy chị có sẵn lòng hợp tác với em không?”

“Yup. Nhưng đừng tự mãn quá nha. Chị đây chỉ phụ trách mảng bán hàng thôi. Chị phải bán cả tá chiến cơ mỗi tháng nên chị không có thời gian bảo mẫu cho em đâu.”

“Em chỉ cần có thế. Em có thể tự lo cho bản thân, chị đừng lo.”

“Đầu tiên, mình bàn về kế toán đã nhé. Em cần phải lo liệu việc đó ngay khi em có thời gian rảnh. Chị thấy em được nhận đãi ngộ đặc biệt này. Hãy tận dụng nó hôm nay và liên hệ với văn phòng thuế của hành tinh của em để nhận được mức thuế ưu đãi hơn áp dụng cho công ty của em càng sớm càng tốt. Đa số các văn phòng thuế đều sẽ dao động một chút và đặt ra một số rào cản nếu em không phải là một quân nhân kì cựu thật sự. Tốt nhất là giải quyết cho xong vấn đề đó trước khi em bất ngờ phải trả thuế nhiều hơn dự tính vào cuối năm nay đấy.”

Ves gật đầu hiểu ý. “Bức Màn Mây nằm ở nơi khỉ ho cò gáy nên mức thuế của nó đã quá có lợi cho các doanh nghiệp. Nếu như em đăng kí cho mức thuế ưu đãi hơn, thì gánh nặng thuế của em cũng sẽ không cải thiện gì nhiều so với việc kinh doanh ở Bentheim.”

“Với nhà khởi nghiệp mới toanh như em, từng đồng xu đều có ích. Em không muốn phải xảy ra tranh chấp quá sớm với chính phủ hành tinh em khi em vừa bắt đầu sự nghiệp đâu. Nếu họ muốn, họ có thể khiến em như sống trong địa ngục đấy.”

Mặc dù Ves nghi ngờ rằng điều đó sẽ xảy ra ở Bức Màn Mây, cậu vẫn nghe theo lời khuyên một cách nghiêm túc.

“Thứ hai, mặc dù có hơi sớm để bàn về chuyện này, nhưng em nên thật sự nên đi tìm một nhà thầu nguyên vật liệu thô tốt hơn đi. Thị trường nội bộ của MTA chỉ là một nơi để các nhà thầu vứt bỏ đồ thừa của họ và là nơi để các nhà thiết kế chiến cơ sử dụng chúng để thay thế cho những nguyên liệu khác do bị thiếu hụt hay bị giao trễ so với lịch hẹn thôi. Đa số những nguyên vật liệu có sẵn để giao cho em trên thị trường đó chỉ tồn tại khi giá của nó đã tăng đến tận 20% lận đó.”

“Những người khởi nghiệp như em khó mà kiếm được sự nể trọng từ mấy nhà thầu đó.”

“Đó là lý do tại sao chị nói đó là điều cần cân nhắc sau này. Thị trường mở hiện tại thì vẫn ổn, nhưng ghi nhớ rằng em đang lãng phí hai triệu hiện kim không cần thiết cho mỗi chiếc Marc Antony mà em chế tạo. Chuyện nợ nần này sẽ trở thành quá khứ nếu em giải quyết được vấn đề nguồn cung này.”

Marcella chuyển sang chủ đề khác vì vấn đề hóc búa đó không thể giải quyết được vào lúc này. “Còn đối với tiềm năng doanh thu của chiếc biến thể của em, chị đã nghĩ đến một vài khách hàng rồi. Chị báo cho em biết trước rằng nếu không có lịch sử doanh thu của em, chiếc biến thể của em sẽ không thể đòi mức giá cao hơn được đâu. Thế nhưng, chị cũng có một vài chiêu trong tay. Cũng may là em đã thiết kế nó với một vài sắc nét đặc trưng của riêng em. Nó trông cũng khá ấn tượng như chiếc Caesar Augustus chính hiệu vậy.”

“Vậy chị định đặt ra mức giá nào thế?”

Marcella nhếch mép trước câu hỏi đó. “Đừng có đi hỏi bí mật của dân môi giới như thế chứ em, bất lịch sự lắm nhe. Em chỉ cần biết là em sẽ nhận được phần tiền của em sau khi thanh toán phần hoa hồng của chị nhé.”

“Em sẽ không thích nghe chị nói cái gì tiếp theo, có phải không?”

Cô ấy gõ ngón tay lên chiếc máy liên lạc và mở ra một bản hợp đồng tiêu chuẩn nêu chi tiết mối quan hệ làm ăn giữa một nhà môi giới và một nhà sản xuất chiến cơ độc lập. “Mặc dù chị khá thích em và em cũng có ông Hans giới thiệu, nó không có nghĩa là chị sẽ làm từ thiện cho em. Chị cũng là doanh nhân mà. Chị có hai đứa nhóc ở nhà mà để chăm sóc nữa, nên chị phải đi kiếm tiền để nuôi nấng hai đứa nó nữa.”

Ves cũng mở máy liên lạc của cậu và nhận lấy bản hợp đồng rồi đọc lấy các điều khoản. Mắt cậu gần như rớt ra ngoài khi cậu nhìn thấy khoản tiền hoa hồng mà Marcella yêu cầu.

“Hai mươi phần trăm tổng lợi nhuận! Đó là-”

“-số tiền hợp lý nếu em xét đến việc chị phải bỏ ra bao nhiêu công sức để bán một chiếc chiến cơ thế hệ trước độc đáo với số lượng chức năng có hạn như thế này.”

“Chị có thể giảm cho em một chút được không? Nó có hơi quá.”

“Mặc dù chị sẵn sàng đàm phán với em, nhưng chị sẽ không đổi ý về tiền thù lao nhé. Chị cũng đã tính đến doanh số bán hàng của em. Một nhà sản xuất chiến cơ vi mô như em sẽ không thể bán quá nhiều chiến cơ hằng năm. Quy mô doanh nghiệp của em thật sự là quá nhỏ so với khách hàng lớn nhất của chị. Công ty một thành viên của em chỉ có thể đi xa đến thế, và nó có nghĩa là chị hoàn toàn có lý do chính đáng để yêu cầu phần lớn thù lao như vậy.”

Số tiền Marcella nhận được thậm chí còn có khả năng làm giảm bớt gánh nặng nợ nần của cậu.

Nếu Marcella bán chiếc biến thể của cậu với mức giá sàn là 24 triệu hiện kim, thì cậu sẽ nhận được tổng lợi nhuận là 7 triệu hiện kim, và đó là sự chênh lệch giữa giá bán và nguồn vốn bỏ ra để sản xuất chiến cơ. Hai mươi phần trăm của 7 triệu hiện kim sẽ là 1,4 triệu hiện kim. Nếu Marcella bán thêm ba chiếc chiến cơ nữa, thì số tiền mà cô ấy sẽ nhận được thậm chí còn nhiều hơn cả ngân hàng nữa.

Ông Hans, vốn đang đứng dựa vào tường, đưa ra ý kiến của mình. “Hai mươi phần trăm thì có khắc nghiệt thật, nhưng cháu có thể trông cậy vào Marcella đối xử công bằng với cháu. Khác với những người môi giới khác đại diện cho hơn một trăm nhà sản xuất chiến cơ khác nhau, cô ấy chắc chắn sẽ thực sự nỗ lực để đại diện cho cháu và sản phẩm của cháu.”

Vừa gật đầu, Marcella vừa giải thích lập trường của cô. “Em đang nhìn về phí tổn mà lại bỏ qua các lợi ích khác nè. Đương nhiên, em có thể gặp các nhà môi giới khác sẽ yêu cầu mười hoặc thậm chí là năm phần trăm tổng lợi nhuận của em, nhưng liệu họ có lý do để tăng doanh thu cho em hay không? Nếu em kí hợp đồng với chị với mức hai mươi phần trăm, chị tuyệt đối đảm bảm với em rằng chị sẽ làm hết sức mình để bán nhiều chiến cơ cho em nhất có thể. Hiện tại, em cần phải có sự hiện diện rõ ràng trên thị trường và phát triển danh tiếng cho công ty của em hơn là tối đa hóa lợi nhuận của mình.”

Ves phải thừa nhận rằng Marcella nói cũng có lý. Đương nhiên, vẫn có khả năng ông Hans và chị Marcella đang thầm âm mưu đằng sau lưng cậu và lợi dụng sự tuyệt vọng của cậu để kiếm lời.

“Ngoài ra, tiền hoa hồng mà em đưa cho chị chẳng là gì so với những gì mà em sẽ nhận được. Chị có thể không phải là người có tên tuổi nổi tiếng hay gì, nhưng chị có nhiều bạn bè ở tầng lớp cao lắm. Em đang trả cho mạng lưới quan hệ của chị mà chị đã đầu tư hàng triệu hiện kim để thiết lập đó. Những nhà môi giới khác có thể bán hàng trăm chiến cơ hàng tháng, nhưng chín-mươi-chín phần trăm trong số đó đều là hàng dưới đáy công nghiệp. Em chỉ có thể nằm mơ kiếm được hàng triệu hiện kim nếu em quyết định hợp tác với mấy người môi giới rẻ tiền đó.”

“Hợp đồng cũng có đề cập đến việc chị sẽ là người môi giới độc quyền của em trong mười năm tới. Em không nhớ đây là điều khoản tiêu chuẩn mà nhỉ.”

“Mối quan hệ làm ăn của chị em mình là con đường hai chiều.” Marcella chỉ ra, giơ tay về phía Ves rồi đến cô. “Nếu em sẵn sàng đầu tư cho chị, thì chị cũng sẽ làm tương tự cho em. Hợp đồng có thời hạn mười năm là vì chị không muốn tốn nhiều công sức để giúp em tạo tên tuổi trên thị trường, để rồi em bỏ rơi chị một vài năm sau đó và mang công ty của em đến chỗ khác làm ăn. Như chị nói, đây không phải là điều gì xấu cả. Một điều khoản ràng buộc mười năm như thế chỉ chứng minh rằng lợi ích của chị em mình song song với nhau. Em hãy tưởng tượng tên tuổi của em sẽ lớn đến mức nào trong mười năm nữa, và nghĩ xem ai sẽ là người sẽ biến tất cả những điều đó trở thành hiện thực.”

Nói cách khác, hợp tác với Marcella cũng chính là tự phát triển bản thân cậu trong tương lai. Ves hiểu lập luận đó, kể cả khi cậu cảm thấy có chút đắng lòng. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu một ngày nào đó Marcella bỏ bê sản phẩm của cậu? Cậu không đủ khả năng để buộc cô ấy làm việc cật lực nếu cô ấy phải tập trung vào một sản phẩm sáng bóng hơn của một đối thủ cạnh tranh nào đó.

Mắt của Marcella sáng lên khi cô để ý thấy vẻ mặt dao động của cậu. “Để chị giúp em yên tâm hơn nhé. Nếu em kí vào hợp đồng tối nay, chị đảm bảo rằng chị sẽ tìm ra khách hàng trong vòng hai mươi tư giờ tính từ bây giờ. Chị thậm chí sẽ ứng trước cho em 7 triệu hiện kim để em mua nguyên liệu thô để bắt đầu chế tạo chiến cơ của em.”

“Lỡ như chị không tìm được khách hàng trong khoảng thời gian đó thì sao?”

“Thì thêm một ngày nữa thôi chứ có gì đâu.” Marcella vô tư nhún vai. “Cứ tin chị đây, chị biết phải làm gì mà.”

“Và lỡ như chị cần nhiều thời gian hơn thì sao? Kể cả khi em chế tạo xong chiếc Marc Antony và để MTA chứng nhận nó trong vòng hai tuần, nếu em không có người mua sản phẩm của em thì em sẽ gặp rắc rối lớn với ngân hàng mất. Liệu chị có thể giúp em nếu họ đến gõ cửa nhà em không?”

“Xin lỗi Ves, nhưng chị đã bảo em phải tự giải quyết các vấn đề của em rồi mà. Chị chỉ phụ trách mảng bán hàng thôi. Khoản ứng trước chỉ là khoản tài trợ một lần thôi nhé. Và nói thẳng ra, chị không ngại để em vất vả một chút. Còn không thì làm sao chị có thể yên tâm rằng em sẽ có sẵn một chiếc chiến cơ để bán trong vòng hai tuần chứ?

Ves nghi ngờ rằng Marcella thích sử dụng các chiêu trò tiền bạc để khuyến khích khách hàng thiết lập mối quan hệ kinh doanh với cô.

“Đây chỉ là bước đầu cho mối quan hệ hợp tác của chị em mình. Nếu em không tin tưởng chị sẽ giữ lời hứa và làm đúng trách nhiệm thì có lẽ em nên tìm người khác thì hơn.”

“Chị nói cũng đúng.” Ves thừa nhận với cái thở dài cam chịu.

Họ dành ra một giờ để soạn thảo một bản hợp đồng cơ bản. Ves thậm chí còn trích ra một khoản từ số tiền thưởng của cậu để vội vã thuê một luật sư pháp lý rà soát mọi điều khoản để chắc chắn rằng cậu sẽ không bị mắc bẫy. Cơ mà, Marcella đã đường đường chính chính hạ gục cậu rồi. Cậu chỉ muốn đảm bảo rằng cô ấy sẽ không đâm từ phía sau lưng thôi.

Sau khi Ves, Marcella và người đại diện hợp pháp của họ đều tán thành tất cả điều khoản trên hợp đồng, họ ký tên và gửi đi để công chứng. Marcella được nhận bản thiết kế chi tiết của chiếc Marc Antony cùng với các thông số kĩ thuật cụ thể, hoặc ít nhất là những gì chương trình mô phỏng có thể thiết lập. Cô ấy còn yêu cầu quyền quản lí tài khoản thiết kế trong trò chơi Iron Spirit của cậu.

“Sao chị lại cần cái đấy?”

“Chị thấy để cho khách hàng lái thử chiến cơ của em trong trò chơi cũng khá hữu ích. Đừng hiểu lầm nha, họ không có ngốc hay nghiện trò chơi hay gì đâu. Mặc dù nó không phải là mô phỏng chiến cơ thực tế, nhưng nếu họ cảm thấy thích lái chiếc chiến cơ ảo giống 90% với chiến cơ ngoài đời thực, thì họ không quan tâm đến 10% còn lại mà Iron Spirit không mô phỏng được đâu.”

“Em nghĩ chị cũng có thể làm một vài hình ảnh quảng bá cho chiến cơ của em nữa.”

“Một chiếc quảng cáo cho chiến cơ của em cũng rất hiệu quả trong việc kích thích sự hứng thú với sản phẩm của em. Xét cho cùng thì con người chúng ta chủ yếu là yêu bằng mắt mà. Để khách hàng xem những màn trình diễn ngoạn mục của chiến cơ em sẽ mang tính trực quan hơn là đọc một bản thông số kĩ thuật buồn chán của nó.”

Sau khi họ trao đổi thêm vài lời, họ cuối cùng cũng kết thúc buổi tối hôm nay. Marcella Bollinger rời khỏi trung tâm triển lãm với một con bò sữa trong tay, trong khi Ves vẫn cảm thấy mông lung về hợp đồng mà cậu vừa ký kết. Cậu hầu như không mặc cả thêm bất kì lợi ích nào cho mối quan hệ làm ăn hiện tại. Và cậu gần như bị chèn ép suốt khoảng thời gian đàm phán. Cậu thậm chí còn cảm thấy mình bị lợi dụng như thế cũng không hẳn là chuyện xấu. Cậu lý luận rằng nếu Marcella muốn vắt kiệt cậu, thì cô ấy cũng phải nỗ lực nhiều hơn để thu lại nhiều lợi nhuận từ sản phẩm của mình.

“Sao mình cứ tưởng tượng mình là con bò sữa vậy nhỉ?”