Khi Ves trở về phòng khách sạn của mình, cậu đối mặt với hai chuyện đáng chú ý. Đầu tiên là con mèo đá quý cáu kỉnh đang gầm gừ với cậu do cậu đã bỏ bê nó cả ngày hôm nay. Thứ hai là cậu nhận được thông báo từ tài khoản ngân hàng rằng Marcella đã chuyển trước cho cậu bảy triệu hiện kim ứng trước cho số tiền nguyên vật liệu mà cậu đã nhắc đến trước đó.
“Ngủ nghỉ gì tầm này.” Ves tự lẩm bẩm với bản thân trong khi cậu mở máy tính và truy cập vào khu mua sắm trực tuyến của Hiệp hội Thương mại Chiến cơ. Cậu đã ghi lại tất cả những nguyên liệu mình sẽ cần, cho nên sau một hồi kiểm tra cẩn thận, cậu đặt tất cả mọi thứ vào giỏ đồ và xác nhận mua hàng. Bảy triệu hiện kim lập tức biến mất khỏi tài khoản của cậu như chưa hề tồn tại.
“Ít nhất thì mình cũng đã trả tiền cho dịch vụ chuyển phát nhanh. Người ta chắc sẽ giao chúng đến trước cửa nhà mình trước khi mình ra khỏi tàu vận chuyển.”
Sau khi nằm lên giường, cậu hồi tưởng lại những sự kiện hỗn loạn mà cậu đã trải qua trong chuyến đi tới Bentheim lần này. Chỉ trong vòng hai ngày, cậu đã ghi tên mình lên bản đồ bằng cách giành giải á quân trong cuộc thi phụ của Giải Tiểu hổ Tranh tài. Mặc dù nó không được danh giá bằng sự kiện chính, nhưng đó là một trong những giải thưởng cao nhất mà một nhà thiết kế chiến cơ trẻ tuổi như cậu có thể nhận được ở nước Cộng hòa này.
Không chỉ vậy, cậu còn sử dụng dịch vụ của một nhà môi giới chiến cơ uy tín. Nhờ có Marcella Bollinger đảm nhận việc rao bán sản phẩm của cậu tại Bentheim này, Ves có thể dành toàn bộ thời gian của mình vào việc chế tạo chiến cơ và tạo ra nhiều mẫu thiết kế mới. Tuy nhiên, với khoản hoa hồng lên đến hai mươi phần trăm kia thì cô ấy gần như đã suýt nữa chạm đến giới hạn chịu đựng của cậu rồi. Nhưng mà, miễn là cô ấy có thể đảm bảo lượng khách hàng ổn định, số lợi nhuận mà cậu có thể kiếm được sau một thời gian dài có thể cao hơn rất nhiều so với việc cậu tốn thời gian tự đi kiếm khách hàng như hôm nay.
“Có lẽ chị Marcella nói đúng. Nếu mình tự thuê nhân viên, mình có thể tự do làm việc của mình hơn và để cho nhân viên mình lo liệu mấy chuyện vặt vãnh khác.”
Đương nhiên, đó là điều cần cân nhắc khi doanh nghiệp của cậu bắt đầu phát triển. Hiện tại, công ty chiến cơ của cậu quá là nhỏ bé đến nỗi bất kì nhân viên nào cậu thuê cũng chỉ tổ ngồi lên đầu cậu mà thôi.
Sau một giấc ngủ sâu và dài, Ves thức dậy hơi muộn một chút. Cậu hầu như không có đủ thời gian để tắm rửa và thu dọn hành lý của mình. Cậu chỉ kịp ngoạm lấy một chiếc bánh mì trước khi Đại úy Gillian hối thúc cậu cùng với một vài thí sinh khác đi tới cảng không gian.
Lần này, đám đông các phi công chiến cơ nhìn cậu với thái độ khác hẳn. Một vài người tỏ ra ấn tượng trước thành tích của cậu. Còn những người khác thì đang thắc mắc tại sao một tài năng như cậu lại sống ở một nơi khỉ ho cò gáy như thế này ở nước Cộng hòa.
Dù sao thì, Ves biết cậu sẽ bị nhìn chằm chằm như thế này trong thời gian tới. Trong số tất cả các sinh viên tốt nghiệp tham gia giải YTE lần này, chỉ có cậu là đạt được kết quả nổi trội nhất. Thí sinh phi công giỏi nhất cũng chỉ lọt vào top 50 là cùng.
Ves muốn tập trung vào dự án chế tạo chiến cơ sắp tới của mình, cho nên cậu đã từ chối hầu hết tất các nỗ lực kết bạn của các thí sinh phi công khác. Không phải là cậu không thích kết bạn, mà chỉ vì cậu không có thời gian cho dăm ba chuyện cỏn con này.
Ngay sau khi tàu vận chuyển cất cánh và thoát khỏi trường trọng lực của Bentheim, cậu đã mở máy liên lạc và lập sơ đồ chi tiết về quá trình chế tạo của mình. Trong Iron Spirit, cậu có thể dễ dàng chế tạo cỗ máy của mình bằng cách sử dụng máy in 3D và máy lắp ráp hiện đại có sẵn trong trò chơi, nhưng các trang thiết bị ngoài đời thực của cậu lại đối mặt với nhiều giới hạn hơn nhiều. Chỉ cần sơ hở một cái cài đặt nhỏ thôi là coi như đi tong một bộ phận trị giá một triệu hiện kim. Cho nên là ông bà có câu cẩn tắc vô áy náy.
Cậu cũng tiện tay nộp đơn xin giấy phép sản xuất máy tạo mây lễ hội. Là một trong hai thành phần duy nhất không chính thống của chiếc Marc Antony, Ves không thể lắp đặt nó mà không có sự cho phép của MTA nếu cậu không nộp đơn xin phép. May mắn thay, cái máy đó cũng chẳng có gì là nghiêm trọng cả, cho nên Ves chỉ cần chi tầm một trăm nghìn hiện kim để nhận giấy phép sản xuất 10 năm cho bộ phận đấy. Tiền để dành của cậu lập tức vơi đi phân nửa.
Con tàu vận tải vũ trụ thong thả xếp hàng sau một đoàn tàu khác hướng tới tọa độ Lagrange. Lượng giao thông dày đặc đi và đến Bentheim khiến cho những tọa độ Lagrange đó thường xuyên bị tắc nghẽn, nhưng đó chỉ là thuật ngữ tương đối khi xét đến độ rộng lớn của vũ trụ bao la này. Thế nhưng, chỉ có một số lượng nhỏ các tàu vũ trụ có thể khởi hành cùng lúc mà không làm ảnh hưởng quá nhiều đến không-thời gian của địa phương, cho nên mỗi tàu vũ trụ phải xếp hàng chờ như thế.
Khi đến lượt của họ, tất cả mọi người tạm dừng công việc của mình và chuẩn bị cho quá trình chuyển pha FTL. Con tàu lắc lư một chút trước khi họ được bật đèn xanh. Con tàu chở khách kích hoạt bộ dẫn động FTL mà không có trục trặc gì.
Chuyến bay về lại Bức Màn Mây mất nhiều thời gian hơn so với lúc đi. Dòng chảy từ trường thuận lợi của Bentheim cho phép tất cả các tàu vũ trụ cắt giảm thời gian di chuyển khi đi về phía cảng không gian của nó. Nhưng vùng từ trường ấy không mang lại lợi ích gì khi tàu vũ trụ rời khỏi hệ sao này và đi đến một hệ sao không có cảng không gian khác. Cho nên, cậu đành phải cắt khoảng một ngày rưỡi quý giá trong lịch trình của cậu trước khi con tàu cuối cùng cũng đã đến rìa hệ sao của hành tinh Bức Màn Mây.
Quá trình dịch chuyển nội-hệ-sao chậm chạp này đi từ rìa để vào sâu bên trong cuũng tốn thêm kha khá thời gian nữa. Những người khác thì chỉ thư giãn và tận hưởng những bữa ăn được cung cấp, hoặc đi vệ sinh hoặc ngã người lên ghế mà ngủ. Chỉ có Ves là bồn chồn hẳn ra khi cậu liên tục lên kế hoạch cho mình. Cậu xem đi xem lại cái sơ đồ quá trình chế tạo của cậu cho đến khi cậu buộc mình phải chợp mắt.
Khi con tàu cuối cùng cũng cập bến trên bề mặt hành tinh, Ves cảm ơn trời đất và rời khỏi đó nhanh nhất có thể. Sau lời tạm biệt vội vã dành cho Đại úy kiêm Thuyền trưởng Gillian, Ves liền bắt ngay một chiếc tắc xi ưu tiên và tốc biến về ngoại ô nơi xưởng chế tạo của cậu đã vẫy gọi cậu về nhà.
“Không đâu bằng nhà mình.” Ves nhẹ nhõm thốt lên. Lucky cũng tán thành với điều đó khi nó nhanh chóng chạy tới chỗ ngồi yêu thích trên chiếc ghế dài của nó.
“Để xem hàng có tới chưa đã.”
Ves đã chi một lượng lớn hiện kim đáng kể để theo dõi quá trình vận chuyển nguyên liệu của cậu từ Bentheim đến thẳng Bức Màn Mây. Khi cậu đi ra sân sâu và tiến vào khu vực chỉ dành cho việc giao hàng trên không, cậu nhận lấy năm chồng hàng mới tinh. Sau khi cậu đích thân mở từng gói hàng và xác nhận nguyên liệu bên trong, cậu mới mỉm cười lần đầu tiên trong nhiều ngày qua.
“Bây giờ mình đã có đủ tất cả mọi thứ cho việc chế tạo rồi.”
Marcella thậm chí còn gửi cậu một tin nhắn ngắn gọn trong khi cậu vẫn còn ở trên tàu vận chuyển. Cô ấy báo rằng cô đã tìm được một khách hàng cho chiếc biến thể của cậu, nhưng công cuộc đàm phán vẫn còn đang diễn ra. Vị khách kia cố gắng ép ra nhiều lợi ích nhất có thể từ mặt hàng này, cho nên Marcella muốn đi chậm lại một chút để thể hiện rằng họ không sẵn sàng giảm giá quá thấp.
Cậu vui mừng khi thấy việc tiếp thị đã được giải quyết, nhưng khi cậu chuẩn bị bắt tay vào công việc thì cậu sực nhớ ra một điều cực kì quan trọng.
“Mình đã không sử dụng Hệ thống Thiết kế Chiến cơ gần được một tuần rồi. Mình không biết nó sẽ nghĩ gì về trải nghiệm của mình nhỉ. Ít nhất thì nó cũng phải thưởng cho mình cái gì đó cho vị trí á quân trong giải Cúp Liên Hợp chứ hả?”
Mặc dù không hoàn toàn chắc chắn, nhưng Ves vẫn kích hoạt chương trình đang ngủ yên trên máy liên lạc của cậu. Với một chút lo lắng, cậu chờ đợi màn hình tải lên một chiếc menu quen thuộc. Hệ thống đã hoạt động trở lại.
“Này Hệ thống, nhớ tao không?”
[Chào mừng Người dùng. Cậu có hai tin nhắn chờ trong hòm thư. Cậu có muốn đọc không?]
“Đương nhiên. Giao phần thưởng ra đây nào.” Ves đã vội xoa tay khi nghĩ đến tất cả những phần thưởng mà Hệ thống có thể trao cho cậu cho màn trình diễn tuyệt vời trong giải đấu.
[Cậu đã lắp ráp một chiếc chiến cơ nguyên bản từ các bộ phần được chuẩn bị trước.]
[Đánh giá Thiết kế: Drake.]
Tên thiết kế: Drake
Nhà sản xuất gốc: Ves Larkinson
Hạng cân: Trung
Vai trò tiến cử: Đột kích quân
Giáp: B-
Khả năng chuyên chở: C
Thẩm mỹ: C+
Độ bền: C
Hiệu suất Năng lượng: E+
Linh động: D
Hỏa lực: B-
Độ chắc chắn: F+
Cơ động: B+
Thám thính: C
Yếu tố X: E-
Hiệu suất phí tổn: A
Công sức tham gia dự án: 75%
Phần trăm bộ phận nguyên bản: 0%
Đánh giá chung: Một cỗ máy kém chất lượng so với mẫu chính hãng nhưng nó vẫn hoàn thành được mục đích của nó. Được lắp đặt từ những bộ phận tiêu chuẩn được lắp ráp sẵn, chiếc Drake có hiệu suất phí tổn tuyệt vời nếu nó được đưa vào sản xuất hàng loạt. Tuy nhiên, độ chắc chắn và hiệu suất năng lượng của nó đã ngăn mẫu thiết kế này hoạt động tốt hơn bất kì mẫu thiết kế rẻ tiền nào khác.
[Cậu đã nhận được 1000 Điểm Thiết kế cho mẫu thiết kế nguyên bản mà không có mẫu nào tương đương khác]
[Cậu đã nhận được 100 Điểm Thiết kế cho mẫu thiết kế có dấu hiệu của yếu tố X]
“Một nghìn điểm.” Bên cánh lời chào mừng quay trở lại, thì đó là phần thưởng hào phóng nhất mà Hệ thống đã trao cho cậu cho một nhiệm vụ duy nhất. Nó cũng chỉ ra rằng Hệ thống đánh giá cao các mẫu thiết kế nguyên bản hơn là biến thế. “Không còn gì khác à?”
[Thiết kế của cậu không đáp ứng đủ yêu cầu để nhận thêm phần thưởng. Vui lòng làm việc chăm chỉ hơn để cải thiện nền tảng của cậu cho thiết kế nguyên bản tiếp theo.]
Nói cách khác, Hệ thống coi thường mẫu thiết kế rẻ tiền và rác rưởi của cậu. “Mày có biết tao chỉ có dưới một ngày để tạo ra chiếc chiến cơ đó không hả? Xét đến việc tao phải thi đấu với một mớ bộ phận lỗi thời đến nực cười đó thì cũng phải công nhận tao đã làm khá tốt rồi chứ.”
Hệ thống vẫn trơ ra như thể lời nói của cậu chỉ là gió với mây và tiếp tục cập nhật cho cậu.
[Cậu đã nhận một nhiệm vụ sự kiện. Vui lòng kiểm tra trang Nhiệm vụ để biết thêm chi tiết.]
[Nhiệm vụ Sự kiện]
Nhiệm vụ: Cúp Liên Hợp
Độ khó: Cấp A
Điều kiện: Đủ tư cách tham gia Cúp Liên Hợp
Miêu tả:
Cúp Liên Hợp là sân khấu công khai đầu tiên nơi cậu có thể trổ tài khả năng của mình với tư cách là một nhà thiết kế chiến cơ. Đừng ngại ngùng trước những thử thách phía trước mà hãy mạnh dạn đón nhận chúng! Một nhà thiết kế chiến cơ cần phải gan góc trước áp lực và không được sợ hãi khi trình diễn trước công chúng. Đè bẹp đối thủ của mình và giành lấy vị trí quán quân tối cao!
Phần thưởng: đa dạng tùy vào thứ hạng cuối cùng của cậu.
[Chúc mừng cậu đã hoàn thành một phần nhiệm vụ sự kiện này. Một nhà thiết kế chiến cơ tài giỏi phải luôn phải tự tin tuyệt đối vào bản thân đồng thời cũng phải có khả năng tự kiểm điểm mình. Đừng bao giờ lung lay trước thất bại. Hãy thẳng lưng đối mặt thử thách của vũ trụ!]
Ves phì cười khi cậu nhận ra Hệ thống giao nhiệm vụ này cho cậu ngay sau khi cậu vừa vượt qua vòng loại. Sau đó, nụ cười cậu tắt ngóm khi cậu chợt suy nghĩ rằng Hệ thống vẫn liên tục theo dõi cậu mặc dù cậu không hề khởi động chương trình suốt nhiều ngày qua. Làm thế nào mà nó có thể quan sát được nhất cử nhất động của cậu trong một khu vực có an ninh điện tử tối tân bậc nhất như vậy?
Hệ thống nhanh chóng trao phần thưởng cho cậu sau khi hoàn thành nhiệm vụ mà cậu thậm chí còn chưa hề hay biết đến nó. Thôi thì cứ coi như là món tráng miệng sau bữa chính thịnh soạn vậy.
[Dành cho vị trí á quân, cậu đã nhận được 500 Điểm thiết kế.]
“…Thế thôi à?”
[Vui lòng nỗ lực làm việc chăm chỉ hơn và đừng bao giờ làm lu mờ bản thân.]
Ves suýt nữa là buông lời chó má. Hệ thống chắc chắn đang trông đợi rất nhiều từ cậu. Cậu chỉ mới sử dụng hệ thống có hai tháng rưỡi thôi mà! Làm sao mà cậu có thể tiến bộ hơn trong khoảng thời gian ngắn như vậy? Kể cả có sự giúp đỡ của Hệ thống, Ves ước tính rằng cậu cần phải chủ động sử dụng Hệ thống trong vòng ít nhất hai đến ba năm mới có thể bắt kịp những người như Edwin McKinney. Nếu cậu tính đến việc Edwin cũng không ngừng tiến bộ như cậu thì chắc cũng phải đến năm đến bảy năm cậu mới ngang hàng với anh ta.
Để trở thành một nhà thiết kế chiến cơ cấp Tinh tú, Ves còn cả một chặng đường dài phía trước. Cậu không chỉ phải củng cố kiến thức nền tảng của mình, mà cậu còn cần phải gầy dựng công ty và thiết kế các mẫu chiến cơ phải đạt hiệu suất chiến đấu cùng hiệu suất phí tổn phù hợp để bán ra trên thị trường. Việc thiết kế và chế tạo chiếc Marc Antony mới là bước đầu tiên mà thôi. Hệ thống đã gợi ý cho cậu rằng việc thiết kế mẫu chiến cơ nguyên bản mới là con đường dẫn đến sự giàu sang thịnh vượng thật sự.
“Mà, để thiết kế một mẫu nguyên bản từ hư vô cũng phải cần rất nhiều kỹ năng. Và để cải thiện kỹ năng của mình, mình cần DP, thật nhiều DP.”
Cậu mở trang Trạng thái của mình, háo hức muốn biết số lượng DP mà cậu đang sở hữu.
[Trạng thái]
Tên: Ves Larkinson
Nghề nghiệp: Chiến cơ Thiết kế gia cấp Học việc.
Chuyên môn: Không có
Điểm Thiết kế (DP): 1632
Thuộc tính
Sức mạnh: 0.7
Độ khéo léo: 0.7
Sức bền: 0.7
Trí tuệ: 1.2
Óc sáng tạo: 1
Độ tập trung: 1.2
Năng khiếu Thần kinh: F
Kĩ năng:
Đánh giá: Đang trên đà thoát khỏi hố sâu của sự ngu ngốc.
Cơn mưa tài lộc đến với Ves thật đúng lúc với 1632 DP rơi vào tay. Với một lượng lớn DP như thế này, cậu có thể mua một vài nâng cấp kỹ năng phụ mà cậu đã nghía đến mấy nay để giúp ích cho dự án chế tạo chiến cơ ngoài đời thực của cậu. Điều khiến cậu ngạc nhiên là sức bền của cậu cũng đã tăng thêm 0,1 điểm.
“Cũng hợp lý. Mình đã làm việc khổ sở trong nhiều giờ liền mà. Mình đã học được cách vượt qua giới hạn của mình trong suốt cuộc thi này.”
Với biết bao DP trong tay mình, Ves háo hức chuyển sang Cây Kỹ năng của Hệ thống. Một quang cảnh ba chiều quen thuộc hiện lên xung quanh cậu, mở ra cả ngàn kỹ năng chính và phụ mà cậu có thể học được.
Cậu xem Cây Kỹ năng là một vũ khí tác chiến để vượt qua những người như Edwin McKinney và Patricia Schneider. Cho dù họ có tiến bộ nhanh đến đâu, thì cuối cùng họ cũng phải nỗ lực làm việc chăm chỉ để học và thành thạo nhiều kiến thức và kỹ thuật mới. Còn tất cả những gì Ves phải làm là kiếm thật nhiều DP từ việc thiết kế và bán các chiến cơ của cậu để rồi lại đầu tư ngược vào Cây Kỹ năng này.
Bên cạnh cái yếu tố X khó nắm bắt kia, Ves vẫn có thể học vô số các kỹ năng mới lạ chưa từng tồn tại nữa. Một vài mục kỹ năng nổi bật thậm chí còn có thể đảo lộn toàn bộ tam quan của cậu về việc thiết kế chiến cơ nữa kia.
“Kết hợp cơ khí sinh học, giao diện thần kinh kết nối với bốn phi công cùng lúc, giam giữ ý thức vĩnh viễn. Mấy nhà khoa học điên rồ đó tính làm gì vậy trời?”
Cậu càng nhìn vào mấy cái tên kì lạ đó, cậu lại càng cảm thấy như thể thế giới bên ngoài Cộng hòa Bright là một nơi đáng sợ. Cậu có thể mất tỉnh táo nếu như Hệ thống không làm mờ các kỹ năng chuyên dụng hơn ở bên dưới cái cây kỹ năng.
Hiện tại, Ves không có hứng thú học những kỹ năng kì lạ đó. Cậu không chỉ không thể giải thích làm thế nào mà cậu lại trở nên thành thạo với dòng công nghệ kì lạ và bị cấm kia, cậu còn không đủ khả năng để lãng phí điểm của cậu vào những dự án phụ không cần thiết đó. Nếu cậu muốn thu hẹp khoảng cách với đối thủ của mình, thì cậu cần phải đầu tư vào kỹ năng cơ bản của mình trước đã, dù nó có nghe nhàm chán đến mấy đi chăng nữa.
“Và mình cũng sắp sửa phải chế tạo chiếc Marc Antony, mình nên nâng cấp mấy kỹ năng lắp ráp phụ trước đã.”
Cậu mua hai kỹ năng Thành thạo Lắp ráp II và Thành thạo Máy in 3D II với giá 400 DP mỗi cái. Sau khi điểm DP của cậu vơi đi phân nửa, Ves tiếp nhận một cơn lũ thông tin và kiến thức mới mẻ vào sâu trong não cậu. Cậu nhận ra cậu đã biết hầu hết các kiến thức trước mắt, chỉ là cậu chưa hề biết được tầm quan trọng của chúng và cách chúng trực tiếp ảnh hưởng đến hiệu suất của cậu trong khi sử dụng các loại máy móc lắp ráp kia. Cậu học được rất nhiều thủ thuật mới để nâng cao chất lượng sản phẩm chế tạo của mình cũng như cách thức để giảm thiểu số lượng và tính nghiêm trọng của các lỗi sai.
Cơn lũ kiến thức đó tràn ngập trong tâm trí cậu như ăn sâu vào máu khiến cậu không thể nào quên nó đi được. Trình độ thành thạo máy in 3D và máy lắp ráp của cậu giờ đây đã có sự tiến bộ tương đương với ít nhất một năm thực hành liên tục. Đây là kinh nghiệm quý báu sẵn sàng áp dụng khi Ves mở sơ đồ chế tạo chi tiết lên và thực hiện một số điều chỉnh cho các bước lắp ráp của mình. Sau khi dành ra nửa giờ để chỉnh sửa nhiều chi tiết nhỏ, độ tự tin của cậu trong việc chế tạo thành công chiếc Marc Antony mà không có bất kỳ lỗi nào nghiêm trọng đã gia tăng từ 50% đến 70%.
“Chỉ tiếc là không đến 100% như mình muốn. Thiết bị của mình quá tồi tàn đi.”
Trình độ thành thạo mới cứng của cậu không thể khắc phục được những hạn chế của các thiết bị cũ kĩ và rẻ tiền kia. Mặc dù chúng tiêu tốn đến hàng trăm triệu hiện kim để sở hữu, nhưng Ves vẫn tiếc nuối và thầm trách rằng cha cậu đã không làm việc chăm chỉ hơn một chút để mua trang thiết bị có chất lượng tốt hơn trước khi ông biến mất.
“Nâng cấp máy móc với thiết bị là ưu tiên sau này, cũng như tất cả mọi thứ khác mà mình chuẩn bị thực hiện.”