Sau khi giải Cúp Liên Hợp kết thúc, Ves và Charlotte đi ra đứng bên ngoài đấu trường. Bất chấp vị trí á quân danh giá của giải đấu này, hầu như không có ai để tâm đến hai người cả. Thời khắc đỉnh điểm của buổi tối hôm nay sắp sửa bắt đầu khi hai phi công chiến cơ tài năng nhất năm nay bước lên sân đấu chính.
Buổi trình diễn ngoạn mục nhất của giải đấu ở nước Cộng hòa Bright này đây đã thực sự nhấn mạnh rằng giải Cúp Liên Hợp cũng chỉ là một sự kiện phụ không hơn không kém. Cho dù chiến thắng của họ có ấn tượng đến đâu, họ cũng chỉ có thể nhận được một phần trăm sự chú ý của khán giả so với những thí sinh thi đấu trong giải đấu chính mà thôi.
Mà Ves không phải là một phi công chiến cơ, cho nên cậu cũng không bận tâm đến việc theo đuổi danh tiếng cá nhân làm gì. Cậu thà xây dựng danh tiếng cho công ty của mình một cách lâu dài và bền vững hơn.
“Tôi có việc phải đi đây.”
“Oh?” Charlotte nhướn mày. “Chưa gì đã bỏ rơi tôi rồi sao? Tôi đang định đưa cậu đến nhà hàng thịt sườn nướng ngon nhất thành phố này đấy.”
“Tôi không có nhiều thời gian rảnh cho lắm. Tôi mới thành lập một xưởng thiết kế chiến cơ độc lập và bây giờ tôi đang ngập trong nợ nần. Tôi chỉ hy vọng là sẽ kiếm được khách hàng để bán sản phẩm của tôi ra thị trường thôi.”
“Oh, hiểu hiểu. Tôi nghe nói mấy người mọt sách như cậu hay đi kiếm việc làm ở mấy công ty lớn hơn. Cậu dám tự mình khởi nghiệp thì cậu cũng gan lớn lắm.”
“Ai chả có ước mơ của riêng mình.” Ves gặng cười buồn bã. “Tôi biết nó là con đường gian khổ, nhưng tôi không hối hận cho quyết định đó. Tôi tự tin là tôi có thể đi đến đỉnh cao trong sự nghiệp này một ngày nào đó.”
“Wow. Cậu làm tôi thấy ấn tượng ghê. Dù sao thì, tôi không làm cậu phân tâm nữa. Hay là trao đổi thông tin liên lạc trước khi cậu đi nào.”
Sau khi họ thêm nhau vào danh sách liên lạc của mỗi người, họ liền chia tay nhau. Charlotte tiến đến chỗ các phi công đồng trang lứa và nhận lấy lời chúc mừng cho màn trình diễn xuất sắc của cô. Mặt khác, Ves đi ngang qua các gia đình của các thí sinh khác và những khán giả xung quanh để tiến đến khu vực chỗ ngồi dành cho những khán giả mua vé hạng nhất để tận hưởng giải đấu mà không muốn nghe tiếng trẻ con la hét xung quanh.
Bộ phận an ninh cho phép cậu đi vào mà không có rắc rối gì nhờ vào đặc quyền thí sinh tham gia giải đấu của cậu. Ves bước qua một tấm chắn vô hình có tác dụng làm giảm phần lớn tiếng ồn từ đám đông bên dưới. Dưới ánh đèn mờ chiếu xuống các loại nội thất đắt tiền cùng với nhiều phòng xem riêng tư quả đúng là tạo ra một cảm giác sang trọng hẳn. Những người có tư cách để sử dụng khu vực này đều toát ra khí chất thượng lưu hoặc quyền quý. Và cũng có nhiều người đang tụ tập thành những nhóm nhỏ gồm những cộng sự và bạn bè thân thiết ở sảnh chung để theo dõi trận đấu đang diễn ra ở bên dưới đấu trường trung tâm.
Ves hít một hơi thật sâu và chắc chắn rằng tấm huy chương bạc mà cậu vừa nhận được đang chễm chệ trên ngực cậu. Sau đó, với một nụ cười tự tin, cậu liền tiếp cận nhóm người gần nhất trông có vẻ không ngại giao tiếp với người lạ.
Một bộ ba trông có vẻ như là một chủ xưởng công nghiệp và một bộ đôi sĩ quan trung cấp của Quân đoàn Chiến cơ đã rời mắt khỏi trận đấu căng thẳng với nhịp độ chậm để quay sang nhìn Ves.
“Ah, cậu là á quân trong giải đấu phụ phải không? Cậu có họ hàng với nhà Larkinsons hả?”
Ves lịch sự gật đầu với viên sĩ quan. “Cha em từng đi tuần tra biên giới mấy năm trước, mặc dù gần đây ông ấy đã mất tích được một thời gian rồi.”
Mọi người đều lịch sự bày tỏ sự thương tiếc dành cho cha cậu, kể cả Ves. “Thật đáng tiếc. Những người quân nhân canh gác đường biên giới khỏi bọn người ngoài hành tinh đều đang thực hiện nghĩa vụ cao quý nhất cho đất nước chúng ta.”
“Em cũng hy vọng là ông ấy vẫn còn sống.” Ves nhún vai, nhưng lại mỉm cười, chủ đích là không muốn đề cập đến chủ đề này thêm nữa. “Dù sao thì, em cũng đang mong các anh chị sĩ quan đây sẽ hứng thú với một biến thể chiến cơ mà em vừa thiết kế cho công ty khởi nghiệp của em ạ.”
Một trong những doanh nhân cười lịch sự. “ Thực tế thì, tôi cũng đang làm việc tương tự. Tôi là đại diện của công ty Jackson và Cộng sự. Bọn tôi vừa mới thảo luận về giao dịch đổi mới 400 đơn vị phi chiến cơ trinh sát lâu đời nhất của họ.”
Um, cũng hơi khó xử thật. Họ trao đổi thêm một chút nữa trước khi họ lịch sự đuổi Ves đi như một đứa trẻ mới tập đi mà học đòi xen vào cuộc trò chuyện của người lớn đang làm ăn nghiêm túc vậy.
Cậu cũng không nghĩ mình sẽ ăn hên ngay lập tức, cho nên cậu không bận tâm mấy đến lời từ chối đầu tiên đó. Nhưng mà, cậu có cảm giác như mình đang bị những người xung quanh coi thường vậy. Tuổi trẻ non nớt mà không có thành tích thực tế nào khác đã gây khó dễ cho cậu hơn cậu nghĩ.
“Chúng tôi chỉ giao dịch với các nhà máy có uy tín thôi. Và chúng tôi đã kí hợp đồng dịch vụ cố định và lâu dài với các đối tác để họ có thể cung cấp sự hỗ trợ tốt nhất cho nhu cầu chiến cơ của chúng tôi.”
“Anh phải thừa nhận, với một chiến cơ thế hệ trước của cậu, chiếc biến thể Marc Antonny chỉ thuộc cấp cao-trung là cùng. Hơn nữa, hội nhóm của anh chỉ dùng chiến cơ thế hệ hiện tại thôi. Bọn anh chỉ thích sử dụng nhiều đồ chơi mới trên thị trường hơn, em thấy đấy. Chiếc Marc Antony của em chỉ tồn tại được tối đa một hoặc hai thập kỉ trước khi nó trở nên lỗi thời thôi.”
“Chú chỉ thu thập hàng kinh điển và chỉ khi nó ở dạng nguyên bản mà thôi. Chú không có phản đối các biến thế của nó, nhưng mẫu nguyên bản vẫn là tốt nhất.”
Sự nghi ngờ này càng lớn dần khi Ves cố gắng tiếp cận nhiều nhóm người khác nhau. Đôi khi cậu có cơ hội để giới thiệu sản phẩm của mình trước khi bị từ chối, nhưng hầu hết bọn họ đều không thèm lắng nghe cậu nữa là. Có lẽ đa số những người này thực sự không thể mua hoặc không được phép mua một chiến cơ mới, nhưng phần còn thì họ chỉ không đủ tin tưởng vào khả năng làm việc của cậu để giao hàng chất lượng cao.
Thế nhưng, cậu cũng suýt soát được vài lần. Một vài ông chú phi công nghỉ hưu hoặc dân đánh thuê kì cựu cũng bày tỏ một chút hứng thú với chiến cơ của cậu. Chỉ có một vài điều khiến họ từ chối mà thôi.
“Nhóm lính đánh thuê của bọn tôi chủ yếu đi tuần tra trong thời gian dài. Mặc dù hiệu suất chiến đấu ngắn hạn của chiếc biến thể của cậu rất ấn tượng, nhưng bọn tôi không thể mua nó nếu nó không thể theo kịp các tuyến tuần tra kéo dài đến cả tuần của bọn tôi.”
“Bọn chú đang cần lấp khoảng trống trong đội hình chiến cơ của nhóm, và nếu chú em cung cấp chiếc Caesar Augustus nguyên bản cho bọn chú thì chú có lẽ sẽ xem xét để mua rồi. Thực tế thì, mặc dù chiếc biến thể của chú em có giá khá tốt, thì dẫu có hai chiếc chiến cơ của chú em cũng không làm tốt vai trò của một chiếc chiến cơ bọc giáp dày hơn đâu.”
“Trang bị chiến đấu của chiến cơ nhóc có hơi rời rạc. Nó thừa hưởng hầu hết các nhược điểm của chiếc Caesar Augustus nhưng lại không có bộ giáp xuất sắc của mẫu nguyên bản. Bọn ta thà mua một chiếc chiến cơ chuyên dụng để hoạt động tốt ở một lĩnh vực nhất định hơn là một cỗ máy cố gắng quá sức cho nhiều vai trò khác nhau để rồi thất bại hầu hết trong số chúng.”
Cậu nhận thấy rằng Carlos đã sai lầm khi dự đoán rằng những nhà sưu tập giàu có sẽ có khả năng cao mua chiến cơ của cậu. Những nhà sưu tầm này rất sáng suốt trong việc lựa chọn chiến cơ. Họ coi thường các chiến cơ biến thể rẻ tiền. Thay vào đó, họ thường hay chạy theo các mẫu chiến cơ nguyên bản cổ xưa hoặc các loại biến thể độc quyền được làm bằng các vật liệu đặc biệt hơn.
Cho đến tận giờ, chỉ có những nhóm lính đánh thuê giàu có mới hứng thú với sản phẩm của cậu. Họ sẵn sàng mua một cỗ máy hoạt động tốt, nhưng lại hay chê trách nhược điểm của chiếc Marc Antony, cho rằng những thế mạnh khác của nó, kể cả giá cả, là không đủ đề bù đắp cho yếu điểm của nó.. So với mác 65 triệu hiện kim của một chiếc Augustus chính chủ, thì với 24 triệu hiện kim mà Ves khiêm tốn đưa ra cho sản phẩm của mình thì còn gì lời hơn được nữa.
Tuy nhiên, không phải ai cũng chấp nhận mức giá hời đó. Một tên lính đánh thuê trông bên ngoài lòe loẹt kia lại cư xử như một tên cướp biển hơn là lính đánh thuê, thì lại cười thẳng vào mặt Ves sau khi nghe cậu nêu giá thành của mình.
“Hai mươi bốn triệu? Tận hai mươi bốn triệu? Tao phải còng lưng làm việc hơn năm năm trời mới kiếm được chừng đó tiền. Sao không giảm giá cho tao chút đỉnh nhể? Hay là, hm, mười hai triệu nghe ổn chứ hả?”
Ves giờ đây đã miễn nhiễm với những tình huống khó xử như vậy rồi. Cậu vẫn có thể duy trì nụ cười của mình kể cả khi thế giới có tận thế đi chăng nữa. “Với khoản tạm ứng mười hai triệu hiện kim, tôi có thể lắp ráp và giao chiến cơ thành phẩm cho anh trong vòng nửa tháng. Anh có thể trả phân nửa phần còn lại sau khi MTA cấp giấy chứng nhận cho chiến cơ của tôi.”
Thấy Ves vẫn cứng rắn không chịu mặc cả với hắn, tên lính đánh thuê ầm ĩ kia liền quay đi. “Đéo cần. Tao không có dư tiền cho mày.”
Ngay cả khi trận đấu cuối cùng cũng đã khép lại với cái kết mãn nhãn, Ves vẫn chưa có được một khách hàng nào cả. Cậu bắt đầu cảm thấy hơi lo lắng. Buổi tối hôm nay là cơ hội tốt nhất và là duy nhất để cậu có thể chào bán sản phẩm của mình cho giới thượng lưu và giới cầm quyền. Sau khi kì nghỉ không chính thức này kết thúc, hầu hết tất cả trong số họ đều sẽ quay về văn phòng hoặc lái chiến cơ của họ. Tới lúc đó, cậu còn biết tìm khách hàng của mình ở đâu nữa? Liệu cậu có nên đăng một chiếc quảng cáo trên thị trường nội bộ của MTA và cầu mong sẽ có một người nào đó chọn sản phẩm của cậu trước hàng nghìn các chiến cơ khác hay không?
Cậu bắt đầu có chút tuyệt vọng. Không, cậu đã tuyệt vọng đến mức cậu sẵn sàng quỳ gối và cầu xin người khác nếu việc đó có làm tăng cơ hội của cậu đi chăng nữa. Cậu càng tiếp xúc với những người xung quanh, cậu càng nhận ra thị trường chiến cơ phức tạp hơn cậu nghĩ. Bức tranh thị trường sôi động mà MTA vẽ ra không hề phù hợp với tình hình thực địa. Các thị trường cộng đồng của MTA chủ yếu bao gồm toàn bộ cung thiên thể. Một đất nước hạng ba như Cộng hòa Bright không đủ sức để hỗ trợ quá nhiều nhà sản xuất chiến cơ so với các nước khác.
Ves nhận ra rằng khi cậu mở công ty kinh doanh chiến cơ ở Bức Màn Mây, cậu đã vô tình cô lập bản thân với nhóm khách hàng tiềm năng của mình. Một môi trường yên tỉnh, thiếu đối thủ cạnh tranh và mức thuế thuận lợi chẳng có nghĩa lý gì nếu cậu không thể kiếm được bất kì thu nhập nào trong những tuần tới.
Cậu thiếu thốn quá nhiều thứ. Mặc dù cậu có mối liên kết mỏng manh với gia tộc Larkinson, họ sẽ không quyết định bỏ tiền ra để hỗ trợ cho công việc kinh doanh của cậu và cũng sẽ không mua cỗ máy đầu tiên của Ves. Mặc dù họ đã tích trữ một lượng hiện kim kha khá trong nhiều năm nay, hầu hết trong số chúng đều được dành cho những trường hợp khẩn cấp. Việc trích một khoản đó để cứu vớt một công ty đang trên đà thua lỗ thì không hề thích đáng và phù hợp với lợi ích chung của cả gia tộc.
Khi xung quanh cậu không hề có sự hỗ trợ của bất kì thế lực nào khác, Ves như một con thuyền bị trôi nổi giữa biển khơi vậy. Xung quanh cậu chỉ toàn là nước ay. Mênh mông toàn là nước ay. Giờ làm sao để cậu có thể tìm được hoang đảo để nghỉ ngơi ay?
“Chào cháu, Ves.”
“Whoa!” Ves giật hết cả mình vì lời chào đột ngột đó. Cậu quay người lại để gặp mặt người phi công đã lái chiến cơ của cậu ở vòng loại. “Ông Hans! Cháu không nghĩ sẽ gặp ông ở đây.”
“Ông vẫn là quân nhân tại ngũ mà cháu. Sau khi ông hoàn thành công việc, ông nghĩ sẽ ghé ngang qua và xem trận chung kết. Nhưng có lẽ ông đến trễ mất rồi. Dù sao thì, sao nhìn cháu thất vọng thế?”
Ves bắt đầu giải thích tình cảnh của mình và sau đó nói rõ hơn về những khó khăn trong việc giới thiệu mẫu thiết kế chiến cơ mới của mình.
“Ông không ngạc nhiên khi thấy không có ai chấp nhận lời đề nghị của cháu. Bên cạnh những nhược điểm mà cháu đã đề cập, lý do quan trọng nhất khiến không ai dám đặt đơn hàng của cháu là vì mẫu thiết kế chưa được ai kiểm chứng cả. Phi công như bọn ông đây không tin vào bảng thông số kỹ thuật của MTA đưa ra. Nó đã bị sai sót nhiều lần trước đây và sẽ tiếp tục xảy ra cho đến khi họ bị đá khỏi ngai vàng quản lí nền công nghiệp chiến cơ độc quyền của họ. Như ông vừa nói, phi công bọn ông thường hay nhìn vào hiệu suất thực tế ngoài chiến trường hơn là mấy con số trừu tượng dễ bị làm giả kia.”
“Những con số này hoàn toàn chính xác. Cháu đã thành công bán ra một vài phiên bản ảo của chiếc Marc Antony trong Iron Spirit. Tới bây giờ thì chưa có một người nào quay lại phàn nàn về bất kì sai lệch nào so với hiệu suất thực tế của chiến cơ họ cả.”
“Ông khuyên cháu không nên nhắc đến mấy trò chơi ảo đó.” Ông Hans kiên quyết khuyên răn. “Ở cấp độ của bọn ông, không có ai coi trọng cái game Iron Spirit gì gì đó đâu cháu. Sự sai lệch và thiếu chính xác của nó so với việc lái chiến cơ ngoài đời thể hiện rõ một trời một vực ở những cấp hạng cao hơn của trò chơi đó. Người ta tốn rất nhiều công sức để thích nghi với hai môi trường khác nhau, cho nên hầu hết các phi công lớn tuổi đều không bận tâm đến việc đăng nhập vào Iron Spirit làm gì nữa.”
“Vậy còn ông thì sao? Ông đã lái chiếc Drake qua bài thực nghiệm rất tốt mà. Ông có muốn mua hàng không ông?”
Người phi công lái thử lại lắc đầu. “Ông không kiếm đủ tiền để mua một chiếc chiến cơ cá nhâ, và cũng do nghề của ông thường hay lái thử đủ loại các chiến cơ mới, nên ông không bao giờ lái một chiếc cố định khi làm việc cả.”
Ves lại nhận thêm một cú trời giáng khác. Nếu ngay cả khi một phi công chiến cơ thân thiện như ông Hans đây còn từ chối mua cỗ máy của cậu, thì cơ hội thuyết phục các phi công khác mua hàng gần như bằng không.
“Ông có lẽ biết ai đó có thể cân nhắc sử dụng mẫu thiết kế của cháu.” Ông Hans bổ sung thêm sau khi nhìn vẻ tuyệt vọng của chàng trai. “Ông sẽ giúp cháu và giới thiệu ông ta cho cháu. Còn cháu có đạt được thỏa thuận với anh ta hay không thì sẽ tùy thuộc vào nỗ lực của cháu.”
“Cháu chỉ cần cơ hội thôi ông. Cháu rất biết ơn với tất cả sự giúp đỡ của ông dành cho cháu.”
Ông Hans thong thả dẫn Ves đi qua đám đông khán giả đang chăm chú theo dõi lễ trao giải rất đỗi náo nhiệt ở dưới kia. Giải đấu Tiểu hổ Tranh tài do nước Cộng hòa Bright tốn công tổ chức để nhằm tôn vinh những anh hùng trẻ tuổi, cho nên buổi lễ đi kèm với rất nhiều sự phô trương trong việc trao giải thưởng cho các nhà vô địch. Một khi họ bước đến một căn phòng riêng, ông Hans gõ cửa với một nhịp điệu kỳ lạ. Một tiếng bíp vang lên khi ổ khóa bật mở.
Khi họ bước vào căn phòng hình hộp, Ves thấy hầu như không có ai ngồi trên mấy chiếc ghế dài cả. Chỉ có một người ngồi trên một chiếc ghế lớn nhất trong phòng. Đó là một người quân nhân kì cựu lớn tuổi, với mái tóc bạc phơ toát ra khí chất giống như ông nội của cậu. Ngay từ lối vào, Ves đã có thể cảm nhận được người đàn ông này không chỉ là một chiến binh kì cựu thông thường.
“Ah, Đại úy Rodello, rất vui được gặp lại anh. Tôi thấy anh mang theo một vị khách à.”
“Đại tá, đây là Ves Larkinson, á quân của giải Cúp Liên Hợp. Ves, đây là Đại tá Ares Huntington.”
Vị Đại tá nghỉ hưu khịt mũi khi nghe điều đó. “Vậy là một tên nhóc mới giành được huy chương với một vài đặc quyền đãi ngộ thôi hử. Đó chẳng phải là vấn đề to tát gì so với các chiến binh trẻ trên sân khấu lúc này.”
“Cậu bé không phải là phi công và tôi không mang nó đến đây để gia nhập câu lạc bộ của anh. Tôi chỉ nghĩ là anh có quá nhiều thời gian rảnh rỗi nên có lẽ anh sẽ hứng thú với sản phẩm của Ves.”
“Oh?” Vị Đại tá nhìn Ves kĩ hơn, rõ là lần này thực sự coi trọng cậu hơn lúc nãy. “Vậy nhóc đây có thứ gì khiến tôi phải chú ý hả? Mong là cái gì đó hay ho một chút.”
Biết rằng mình đã nhận cơ hội tốt nhất có thể trong đêm nay, Ves liền sử dụng giọng điệu chuyên nghiệp của mình và bắt đầu giải thích tiềm năng của cỗ máy cậu. Vẻ mặt của ông Huntington vẫn cẩn thận giữ thái độ trung lập trong khi Ves thuyết trình về điểm tốt và một số khuyết điểm khác của chiến cơ của cậu. Tuy rằng nói ra những yếu điểm về sản phẩm của mình không phải là ý tưởng hay ho cho lắm, nhưng cậu không muốn mạo hiểm khả năng bị ông lão đây đổ lỗi nếu lỡ như ông ta gặp phải trục trặc gì đó. Tuy nhiên, viên Đại tá vẫn để cậu nói hết cho đến khi cậu ra giá vào lúc cuối.
“…Và với giá trọn gói, chỉ với hai mươi tư triệu hiện kim, nó sẽ là của ngài. Sau khi trả trước với phân nửa giá thành trên, cháu sẽ bắt tay vào việc lắp ráp cỗ máy sau khi cháu trở về xưởng của mình. Cháu sẽ giao hàng cho ngài chỉ trong vòng hai tuần thôi.”
Ares vuốt cằm và tự càu nhàu với bản thân một chút. Ves có cảm giác rằng ông ta đang dao động, nhưng cậu không thể xác định được điều gì đang ngăn cản ông già này đưa ra quyết định. Liệu có phải là do áo giáp hay không? Hay là nó không phải là chiến cơ chuyên dụng?”
“Không.” Ông ta cuối cùng cũng đáp lại sau một vài phút đắn đo. “Nhóc đưa ra một lời đề nghị khá hấp dẫn, nhưng đó không phải là thứ ta cần lúc này.”
Ves như rơi vào hố đen tuyệt vọng. Cậu suýt nữa là bán được sản phẩm rồi. Tại sao Ares lại từ chối cơ chứ?
Vị Đại tá vô cảm xua tay đuổi họ đi. “Đại úy Rodello à, đây là một trò đùa thú vị, nhưng đừng mang bất kì ai không liên quan đến tôi nữa. Cả hai người có thể đi làm phiền người khác được rồi đấy. Không tiễn. Và tạm biệt.”