Chương 8: Phế vật??

Lâm Dục Hoan đưa kiếm ra đỡ hỏa quyền bị kình lực đẩy lùi một đoạn, hắn vận khí vào đôi chân phi không xuất ra những đường kiếm kì dị.

" Lưu Tinh Phi Trụy " Lâm Dục Hoan hét lên xuất ra chiêu kiếm với tốc độ không tưởng. Tiểu Bảo không thể ngờ vì nó diễn ra quá nhanh nên bị kiếm khí cắt ngay đùi máu không ngừng chảy.

" Tao Đãng Quần Ma... Quần Tà Tịch Địch " Hai chiêu kiếm xuất ra vô cùng quỷ dị, u ám tiến về phía Bảo với tốc độ chớp nhoáng. Tiểu Bảo vận khí tạo thành một lớp phòng ngự, đường kiếm thứ nhất thì chặn được nhưng đường thứ hai thì lãnh đủ nên bị kình lực đẩy văng đến sát rìa sàn đấu (thằng này hên vc ), khắp người vết thương mới cũ rất nhiều đang tứa máu trông thảm vô cùng.

Tiểu Bảo hoa cả mắt, hơi thể yếu dần đi.

" Này thì tỏ ra nguy hiểm, bây giờ coi nó bị đánh như chó kìa... haha "

" Người ta là đệ nhất kì tài Lâm gia mà... sao có thể để một thằng phế vật đụng tới một cọng tóc chứ "

" Công nhận thằng này cũng trâu bò vãi... gặp ta là đầu hàng từ lâu rồi... haiz "

" Trâu đánh lâu cũng chết thôi... kì này Lâm Dục Hoan thắng chắc nha... hắc hắc ".

Cả đám đệ tử Lâm gia bàn tán sôi nổi, đa phần là sỉ nhục Tiểu Bảo, còn lại chỉ biết lắc đầu thương xót.

" Chiến thắng đã thuộc về Lâm Dục... " Trọng tài thấy Bảo không còn khả năng chiến đấu nên tuyên bố kết quả.

" Khoan đã " Bỗng một giọng nói vang lên đầy khó khăn, còn ai ngoài thanh niên bị ăn hành như cơm bữa đây.

Hắn gượng dậy trong sự kinh ngạc của mọi người, tiếp tục thủ thế.

" Tâm ma... có cách nào phế được kiếm pháp của thằng chó này không?... nó nhanh quá... hộc... hộc" Tiểu Bảo thở nặng nhọc hỏi Tâm ma.

" E hèm... muốn phế cũng dễ thôi... trên tay hắn chỉ là thanh kiếm quèn nên chỉ cần tập trung đánh gãy nó là được nha... nếu là bình thường đấu với cao thủ thì không thể dùng cách này vì họ sẽ sử dụng bảo kiếm cứng cỏi vô cùng " Tâm ma ôn tồn giải thích, giọng nói cao cao tại thượng.

" Liều một phen vậy... hộc... hộc " Tiểu Bảo tập trung cao độ.

"Được!... kiên cường lắm... nhưng phế vật mãi là phế vật thôi... hihi " Lâm Dục Hoan cười khinh bỉ trông đỉ vô cùng.

" Phế vật?... phế con cu mày á " Tiểu Bảo đáp trả lại một câu khiến Lâm Dục Hoan thốn vô cùng.

" Con bà già mày... hôm nay tao phải băm mày làm trăm mảnh... tiếp chiêu " Lâm Dục Hoan nổi điên xuất kiếm tàn bạo về phía Tiểu Bảo.

" Vô ảnh thất tinh quyền... Cuồng Bạo Hỏa Lực... Bạo... Bạo... Bạo " Bảo ra sức tung hỏa quyền điên cuồng đến Lâm Dục Hoan, đúng như hắn tính toán gã Hoan lấy kiếm ra đỡ quyền, kình lực của hàng chục quyền bộc hỏa khiến thanh kiếm nát thành sắt vụn.

" Được... muốn đấu quyền"

Lâm Dục Hoan đay nghiến tung một quyền bộc hỏa cực mạnh đến Bảo.

Hắn không đứng chờ chết, vận dụng tuyệt kĩ Di ảnh chi thuật để né đòn ( Di ảnh chi thuật cần phải tiêu hao một lượng linh khí không nhỏ nên lúc cấp bách nhất mới được sử dụng ).

Lâm Dục Hoan chỉ xuất quyền tới những tàn ảnh của Bảo, gã không thể biết chính xác Bảo đang ở đâu. Bất ngờ từ trên không Tiểu Bảo lao xuống, bàn tay chụp vào đầu của Lâm Dục Hoan.

"Kết thúc rồi... Hấp tinh chi mệnh... hấp " Tiểu Bảo sử dụng thần công hấp thụ gần cạn linh khí của Lâm Dục Hoan, gã đứng há hốc mồm không tin những gì đang diễn ra với mình, gã giờ chả khác gì phế nhân khi bị mất sạch linh khí, Tiểu Bảo chừa cho hắn một con đường sống vì dù sao hắn cũng là người của Lâm gia, Lâm Dục Hoan có sát ý với Bảo nhưng hắn thì không ( main nhân từ quá nhỉ ^^ ).

Tiểu Bảo tiếp đất, xuất một cước vào ngực gã Hoan khiến hắn bay xuống võ đài bất tỉnh.

" Ồ... Ồ... Ồ " Cả đám đệ tử chó hùa bên dưới há hốc mồm không tin vào viễn cảnh trước mắt mình.

" Đù... pha đá Lâm Dục Hoan xuống võ đài ngầu vãi "

" woa... công nhận thằng này lật kèo kinh thật... pha từ trên không phi xuống chụp đầu Lâm Dục Hoan ảo vãi chưởng "

" Lâm Kì Bảo ơi... đại ca Bảo ơi... bọn em muốn theo anh... hú hú ".

Những tiếng tán dương sôi nổi bên dưới trái với những lời sỉ nhục lúc trước khiến Tiểu Bảo càng thêm khinh bỉ.

" Lâm Kì Bảo chiến thắng " Trọng tài cũng thất kinh trước màn lật kèo ngoạn mục vừa rồi.

Tiểu Bảo khó khăn bước xuống lôi đài mặc dù đã hấp thụ không ít linh khí từ Lâm Dục Hoan, miệng lẩm bẩm:" May quá... chưa dùng tới nó".

Đám đệ tử Lâm gia ùa tới xin chữ kí các kiểu, từ nay Tiểu Bảo chính thức là đệ nhất kì tài Lâm gia.

" Hảo tiểu tử... con làm tốt lắm... con có một tháng để rèn luyện trước khi tham gia học viện... cố lên nha... haha " Lâm Xung đưa ngón tay cái lên hài lòng khen ngợi Tiểu Bảo. Lâm Chấn Nam cũng gật gù trước sự mạnh mẽ của Bảo, riêng Lâm Kì Sơn thì khuôn mặt vặn vẹo, sôi máu tức điên khi thấy hai thằng con quý của mình thất bại, gã cho người đưa Lâm Dục Hoan về phòng chữa thương ngay lập tức.

Lâm Kì Bảo có một tháng để rèn luyện mình trở nên mạnh mẽ hơn. Ngay khi về đến nhà hắn phi ngay vào ngồi xếp bằng tu luyện, Lâm Chấn Nam nhìn theo mà gật gù hài lòng.