Chương 7: Chơi lớn

Đã ba ngày ba đêm trôi qua, Bảo vẫn ngồi tu luyện hết sức chăm chỉ, chợt hắn thu công đứng dậy, bước ra khỏi phòng với vẻ mặt vô cùng tự tin, dường như hắn đã ngộ ra được điều gì đó trong lúc tập luyện.

" Ngươi đã đột phá lên Linh tướng cấp 1 rồi... ngon " Tâm ma mừng rỡ.

" Ngày mai cuộc thi sẽ bắt đầu... lần này ta nhất định phải thắng " Tiểu Bảo ánh mắt tràn đầy quyết tâm.

Cuối cùng ngày thi đấu đã đến, lôi đài được dựng tại quảng trường của Lâm gia, do Lâm Xung đứng đầu tổ chức, bên cạnh ông là Lâm Kì Sơn.

Đi đến cổng Lâm gia, Lâm Chấn Nam quay qua nói với Tiểu Bảo: " Con trai à, con phải cố gắng hết sức mình... ta đã là phế vật... nhưng con thì không... nếu con muốn Lâm gia công nhận con thì phải trở nên mạnh mẽ hơn ".

Tiểu Bảo khẽ gật đầu, ánh mắt càng thêm tập trung.

" A... Nam nhi... con đã trở về " Lâm Xung mừng rỡ chạy ra thăm hỏi.

" Con xin bái kiến cha... hôm nay con dẫn Tiểu Bảo đến để dự thi " Chấn Nam cung kính hành lễ với cha mình.

" Ồ... chú út trở về rồi ha... hắc hắc " Lâm kì sơn nhếch mép cười khinh khỉnh, hèn gì hai thằng con của gã chẳng khác gì, quả là hổ phụ sinh hổ tử nha.

" A... Kì Bảo đệ đệ đến rồi nha... ta cứ tưởng đệ sợ quá nên không đến chứ... hihi " Lâm dục hoan cười khinh bỉ, giọng eo éo nghe như Lâm Khánh Chi vậy ( đạo hữu nào hông biết Lâm Khánh Chi thì lên google tìm nha... hihi )

" Thằng này trở thành gay hồi nào vậy... sao giọng nó kì thế " Bảo ngạc nhiên khi nghe giọng Lâm dục hoan khác trước rất nhiều.

" Đã đến giờ, mọi người tập trung chú ý... sau đây là quy tắc của cuộc thi, mọi người có thể tùy ý sử dụng binh khí, nếu ai ngã khỏi lôi đài sẽ lập tức bị xử thua, nếu còn trên lôi đài nhưng biết đánh không lại có thể đầu hàng, còn nếu cả hai kiên trì đến cùng không ai đầu hàng thì sẽ coi như là SINH TỬ CHIẾN, ngoại nhân không được can thiệp, ai trái quy tắc ta sẽ đích thân xử lí ". Lâm Xung giọng nói vang vọng khắp cả quảng trường.

" Hả...sao lại như vậy... chẳng phải chỉ là chọn người giỏi nhất thôi sao... sao lại có chiến sinh tử " Lâm Chấn Nam lo lắng hỏi Lâm xung.

" Chú út yên tâm, nếu Kì Bảo đầu hàng thì sẽ không sao " Lâm kì sơn lên tiếng xỏ xiên, gã tin chắc con trai mình sẽ thắng.

" Cuộc thi bắt đầu... Tùng... Tùng... Tùng " Trọng tài đánh trống ra hiệu cuộc thi bắt đầu.

Trận đầu tiên giữa Tiểu Bảo và một tên Chân tu cấp 5. Chỉ với một cước, tên kia bay xuống võ đài, trận đấu kết thúc chóng vánh.

Trận tiếp theo giữa Lâm Dục Danh và một tên Chân tu cấp 5, hắn nắm đầu tên kia đánh như đánh chó, gã kia liên tục la lên đầu hàng và phải nhờ trọng tài can ra không thì hắn đã quy tiên rồi.

Lâm Dục Danh cười khinh khỉnh nhìn về phía Bảo búng tay, miệng gọi như chủ gọi chó:" Kiki... mày cũng sẽ giống nó thôi "

Tiểu Bảo miệng lè lưỡi, sủa như chó :" gâu... gâu... gâu ".

" Má thằng này mặt dày thật " Đám đệ tử Lâm gia muốn ngất xỉu trước hành động đáp trả của Bảo, còn gã Dục Danh thì khó chịu chứ không hả hê gì.

Trận kế tiếp giữa Lâm Dục Hoan và một tên Chân tu cấp 6, tên kia giả bộ phóng tới tung quyền vào Dục Hoan rồi bất ngờ bật ra sau ôm bụng la lên đầu hàng.

" Cái lề gì thốn... cái này là tấu hài chứ thi mẹ gì nữa"

Bảo ngạc nhiên trước hành động của gã kia.

Các trận đấu cứ thế diễn ra đến khi còn ba người, Lâm Dục Hoan nằm khác nhánh nên đã vào chung kết trước, còn Bảo và Lâm Dục Danh cùng nhánh nên phải tranh thắng thua vào chung kết.

" Hắc hắc... thằng phế vật... hôm nay tao sẽ dạy cho mày một bài học " Lâm Dục Danh giở thói đe dọa. Trên tay gã là một cây thương bộc hỏa lực.

" Sủa miệng hả mậy... hôm nay bố vã chết mày" Bảo vận khí sẵn sàng tiếp chiêu.

" Lâm hỏa trường thương...aaa " Lâm Dục Danh đâm trường thương tới cổ Bảo, hắn lách nhẹ sang một bên theo đà thúc cùi chỏ vào mặt của gã Danh, trúng đòn gã hoa cả mắt, mũi trào máu liên tục.

" Con chó này... Tam thương liệt hỏa " Lâm Dục Danh rống lên bộc phát hỏa lực, thương thứ nhất lại đâm vào cổ Tiểu Bảo nhưng lần này nhanh cực kì khiến Bảo phải vận khí lên hai tay đỡ đòn, theo đà đâm tới Dục Danh dùng đường thương thứ hai xoay một vòng quét ngang khiến Bảo giật mình lộn ngược ra sau né đòn, vừa tiếp đất đã phải tiếp thương thứ ba của Dục Danh khi quét ngang xong là đến đuôi thương đang nhắm yếu hầu của Bảo mà tấn công, Bảo lách sang một bên theo đà vận khí tung một cú hỏa lực cực mạnh vào bụng Lâm Dục Danh, gã bất ngờ trúng đòn bay thẳng xuống lôi đài phun ra một ngụm máu bất tỉnh.

" Lâm Kì Bảo chiến thắng... chúng ta có 30 phút để giải lao " Trọng tài hô vang lên.

Sau khi giải lao xong, mọi người lại tập trung đến võ đài, nơi đây Bảo và Dục Hoan đang đứng nhìn nhau thăm dò thực lực.

" Trận chung kết chính thức bắt đầu " Trọng tài hô vang khắp quảng trường.

Lâm Dục Hoan sử dụng kiếm pháp để đối đầu với Bảo, gã phóng tới múa đường kiếm hình chữ X khiến Bảo bất ngờ, một vết cắt ngay cánh tay của hắn khiến hắn lùi về sau liên tục vận khí phòng ngự.

" Hihi... để coi ngươi có thể chống lại 72 đường Tịch Tà Kiếm Pháp của ta được bao lâu " Gã vừa nói vừa tấn công liên tục, Bảo bất ngờ với cái tên bộ kiếm pháp.

" Đm... hèn gì thấy nó gay gay, thì ra là nó đã dẫn đao tự cung rồi " Bảo chợt nhớ lại những tiểu thuyết của Kim Dung tiền bối ở thế giới cũ.

" Ta không ngờ ngươi lại chơi lớn như vậy... dẫn đao tự cung luôn... ta trầm trồ thật đó nha " Bảo nói làm Lâm Dục Hoan biến sắc, gã càng điên tiết xuất kiếm tàn bạo hơn.

" Nếu mày đã biết thì mày phải chết, để trở thành vô địch thiên hạ thì có đáng gì mấy việc nhỏ nhặt này" Lâm Dục Hoan đay nghiến xuất kiếm ngày càng nhanh khiến cơ thể Bảo nhiều nơi tứa máu trông vô cùng thảm.

" Đồ bán nam bán nữ... đi chết đi " Tiểu Bảo phóng tới tung Cuồng Bạo Hỏa Lực về phía Lâm Dục Hoan.

" Ầm ".