Sáng hôm sau, Lý Thần và Bảo đã có mặt tại gốc cây quen thuộc, vẻ mặt cả hai tràn đầy tự tin hướng theo lối chính mà đi.
" Hehe... hai con chuột nhắt cuối cũng lộ mặt... tưởng bọn mày trốn luôn rồi chứ " Tên Thẩm Du lên tiếng.
" Trốn?... Lão tử mà đi trốn với mấy thằng nhóc như ngươi à... hắc hắc " Bảo nhếch mép cười.
" Lên tụi bây... đập què giò tụi nó " Tên Thẩm Du rống lên kêu gọi đàn em.
Lập tức 6 tên Linh tướng cấp 5 bao vây tứ phía Bảo và Lý Thần.
Tiểu Bảo không nao núng vận khí vào đôi chân phóng tới quét một đường cước hoa mĩ khiến bốn tên đi đầu lãnh trọn ngất xỉu tại chổ, hai tên còn lại phóng tới Lý Thần vung ra hai nắm đấm đến trước mặt hắn.
" Bụp... Vù... Vù... Vù " Lý Thần hai tay chặn hai nắm đấm, hắn liên tục thôi thúc hàn khí xâm nhập vào cơ thể của hai tên chó hùa, chẳng mấy chốc gương mặt của chúng tái đi rõ rệt.
" Tha cho mạng chó của các ngươi " Lý Thần thu lại hàn khí, xuất cước vào bụng bọn chúng khiến chúng văng ra sau, cả hai tên ôm cánh tay run lẩy bẩy vì lạnh.
" Còn con chó đầu đàn kìa Lý huynh... hắc hắc " Tiểu Bảo nhếch mép cười tà nhìn về gã Thẩm Du.
" Haha... hai tên Linh tướng cấp 8 và cấp 6 đòi đối đầu với bổn thiếu gia... các ngươi có bản lĩnh sao? " Gã Thẩm Du vận hỏa khí chuẩn bị nghênh chiến.
" Huynh hãy dồn sự tập trung của hắn về huynh... ta sẽ có cách đánh bại hắn " Tiểu Bảo quay qua nói với Lý Thần và nhận được một cái gật đầu đầy tự tin của Lý thiếu gia.
Lý Thần phóng tới liên tục vận hàn khí tấn công Thẩm tặc nhưng gã liên tục né vô cùng đơn giản, chênh lệch cấp bậc được thể hiện rõ.
" Ngươi muốn nạp mạng trước tiên sao?... hắc hắc " Thẩm tặc cười khinh bỉ.
Hắn bất ngờ lách sang một bên vừa né hàn quyền vừa tung một cú đấm bộc hỏa lực cực mạnh vào bụng Lý Thần khiến y phải vất vả vận khí phòng ngự chặn đòn hiểm hóc, Lý Thần liền lùi về sau mấy bước không thể tiếp tục tấn công vì tay hơi tê sau pha chặn đòn vừa rồi.
Lúc này, Tiểu Bảo đã đứng sau lưng Thẩm tặc từ lúc nào, hai tay của hắn vận hỏa lực nhắm thẳng tới thân hình của gian tặc.
" Cuồng Bạo Hỏa Lực... Bạo " Hỏa quyền tung ra mạnh mẽ vô cùng đến Thẩm Du, tên này không để ý nên lãnh trọn toàn bộ khiến hắn bị văng ra xa, miệng phun ra một ngụm máu.
" Tiểu nhân bỉ ổi đánh lén sau lưng... hộc hộc " Gã Thẩm Du gương mặt nhăn nhó vì nội thương, hắn kiêu ngạo không thèm vận khí phòng ngự sau lưng khi đánh với Lý Thần nên mới ra nông nổi này.
" Hề hề... quá khen... quá khen " Bảo giở gương mặt vô sĩ ra cười, đối với hạng người như Lâm tặc thì chính nhân quân tử làm gì.
" Tịch ma hỏa chỉ " Thẩm Du hét lên, phóng đến Bảo vận hỏa khí vào ngón trỏ cho chiêu diệt sát. Lý Thần cũng phóng tới sau lưng Thẩm Du tung ra hàn khí tinh khiết nhất khiến gian tặc bị đông cứng đúng 2 giây. Nhưng với 2 giây là quá đủ với Bảo rồi.
" Hấp tinh chi mệnh... hấp" Bảo vận khí vào đôi chân phóng nhanh tới Thẩm Du, thoáng chốc bàn tay hắn đã ở trên đầu gian tặc và đang liên tục hấp thu linh khí đối phương.
" Bốp " Tiểu Bảo thu tay lại, tung cước vào bụng Thẩm tặc khiến văng ra xa bất tỉnh, dù sao ở đây cũng là học viện nên phải giữ mạng hắn lại.
" Để bọn chúng ở đây luôn à Lâm huynh " Lý Thần ngáo ngơ nhìn xung quanh.
" Bọn chúng sẽ tỉnh lại nhanh thôi... chuồn lẹ... để các linh sư thấy đánh nhau ở học viện thì phiền đấy " Tiểu Bảo nói xong chạy trước, Lý Thần cũng chạy theo sau.
Đi một đoạn thì cả hai gặp một nhóm người, người đi đầu là Hoàng Long Bá, nhìn gần Bảo thấy tên này cũng bằng tuổi mình.
" Tránh đường coi... muốn chết à " Một tên trong đám người bước ra lên giọng.
" A... thì ra là Lý Biêm huynh " Lý Thần chắp tay chào hỏi tên anh họ của mình.
" Ồ... Lý Thần đệ đệ à... tránh đường cho bọn huynh đi cái nào " Gã Lý Biêm nheo mắt nói.
" Rột... rột... nhoàm... nhoàm " Từ lúc nào trên tay Bảo đã có một hộp bún thịt nướng thơm phức đầy ắp thịt và cảnh hắn ăn như chết đói vẫn không thay đổi.
" Tên thất phu kia... ngươi không xem bọn ta ra gì à " Lý Biêm gương mặt co giật, hắn lần đầu thấy một ngươi ăn như chết đói như vậy.
" Ão... Ử... Ang... Ăn... On... Út ( Lão tử đang ăn ngon, cút )... nhoàm nhoàm " Bảo giương to cặp mắt vừa ăn vừa nói xong lại quay xuống hộp bún gắp lia lịa không quan tâm xung quanh.
" Chúng ta đi " Hoàng Long Bá gương mặt lạnh lùng lên tiếng đầy sắc lạnh rời đi, cả đám người phía sau liền đi theo.
" Đù... Lâm huynh ngầu vãi... ngay cả hoàng tử đương triều còn phải nể mặt huynh nha... hắc hắc " Lý Thần giơ ngón tay cái lên khâm phục Bảo vô cùng.
" Chứ sao nữa... hehe " Ăn xong hộp bún, Bảo vừa ngậm tăm xỉa răng vừa cười khoái chí. Nhưng trong lòng hắn thầm nghĩ nếu lúc đấy bọn kia làm dữ thì hắn cũng ba giò bốn cẳng mà chạy thôi.
" Ủa mà sao tên Hoàng Long Bá ở đây nhỉ?... ta nhớ bọn chúng phải ở Tinh Anh Đường mà " Tiểu Bảo hỏi.
" À... sắp tới có cuộc thi chọn người đứng đầu trong Siêu Sao Tân Tinh Bảng đó... huynh không biết à? " Lý Thần lên tiếng.
" Đù... ngon... hắc hắc " Bảo xoa tay thèm thuồng.
" Mơ đi huynh ơi... ngay cả Hoàng Long Bá còn đứng thứ 3 kìa... ta thấy huynh làm không lại đâu " Lý Thần lắc đầu vỗ vai khuyên nhủ Bảo.
" Vậy ai được xếp là hạt giống số hai vậy?" Bảo tò mò hỏi.
" À... hắn tên là Tử Cung, biệt hiệu của hắn là Đông Phương BấtBại nha, hắn là đệ nhất cao thủ của khí tông đó, sức mạnh hắn đã đạt tới Đại Vương Siêu Cấp rồi nha, còn mạnh hơn các linh sư một bậc nữa đó" Lý Thần thận trọng nói.
" Đệch... với sức mạnh của hắn vã một cái ta cũng chết nói gì đến so chiêu " Bảo cười khổ.
Sân tập võ...
" Keng... keng... keng " Tiếng va chạm kim loại vang lên khắp cả sân.
" Lâm Kì Bảo... ngươi lại đến muộn " Cẩm Ngọc Thu đi đến, gương mặt ngọc sắc tỏ ra khó chịu vô cùng.
" Tại tối qua đệ tử nằm mơ thấy được ở bên người đẹp họ Cẩm nên không nỡ phá bỏ giấc mộng đẹp... đến lúc cao trào thì sực tỉnh giấc thấy trời đã sáng nên vội tức tốc đến đây đó nha... hắc hắc " Tiểu Bảo giở thói vô sỉ nhe răng cười.
" Ngươi " Cẩm Ngọc Thu cứng miệng, trong lòng nàng cuồng hỏa dâng trào mãnh liệt.
" Ồ " Bọn học viên trong lớp kinh ngạc vô cùng trước lý do đến trễ của Bảo, hắn chính thức là thần tượng của bọn nam sinh trong lớp này.
" Được... được lắm... ra sân tập luyện đi " Ngọc Thu kiềm hãm nộ hỏa trong người, nói ra từng chữ một cách khó khăn.
Tiểu Bảo hí hửng đi đến đám học viên đang trầm trồ mình.
" Đù... ngươi hay nha... ngay cả linh sư nghiêm khắc nhất học viện cũng tắt tiếng trước mặt ngươi... khâm phục... khâm phục" Tên thanh niên chắp tay cúi mình.
" Kì Bảo huynh có mỏi vai không nè... để tiểu đệ đấm bốp cho nè " Tên thanh niên khác hết đấm bốp vai rồi lại xuống chân lấy lòng Bảo.
" Hắc hắc... các huynh khánh sáo quá ". Tiểu Bảo nhe răng cười.
" Các ngươi còn đứng đó... không mau đi tập luyện " Ngọc Thu trừng mắt ngọc nói.
" Vâng linh sư " Cả đám tản ra.
Bảo phóng tới một hình nhân bằng gỗ, bên cạnh có một giàn binh khí đủ loại bằng gỗ, hắn lựa chọn một cây kiếm rồi bắt đầu tập luyện.
" Đánh với Vệ Ảnh còn thú vị hơn tên hình nhân này nhiều " Bảo thầm nghĩ.
" Hay là ta thử câu nói của lão Công nhỉ... một phát ăn ngay " Bảo nhớ ra cảnh hắn một phát bổ đôi cây củi to gắp hai lần cẳng chân hắn.
" Tập trung... phù... phù " Bão nhắm mắt tập trung cho chiêu kiếm của mình.
" Xoẹt... rắc... rắc " Một đường kiếm chéo đi xuyên qua từ vai đến ngực của hình nhân, thanh kiếm gỗ cũng có vài vết nứt.
" Thành công rồi... phù " Bảo thở nhẹ nhõm.
Đứng từ xa Ngọc Thu trông thấy mà cũng kinh ngạc vô cùng trước lực đạo chém của Bảo.
" Lâm Kì Bảo " Ngọc Thu lên tiếng.
" Linh sư gọi đệ tử " Bảo chạy đến tiếp kiến.
" Kiếm pháp của ngươi khá lắm... cuối giờ ta có thể tham khảo kiếm pháp của ngươi được không? " Ngọc Thu đưa mắt hỏi.
" Đệ tử sẽ cố gắng hết sức" Bảo ngạc nhiên nhưng cũng không từ chối.
Thoáng chốc đã hết giờ học, các học viên trong lớp tụ tập lại coi trận so kiếm giữa linh sư và Tiểu Bảo.