Chương 15: Ta là cơn gió

Sân tập võ...

Lúc này, trên tay cả hai người đều đang nắm chặt cây mộc kiếm, đôi mắt Cẩm Ngọc Thu nhìn Bảo thăm dò cẩn trọng. Bất chợt, nàng phóng tới trước vung một đường kiếm quét ngang mĩ lệ vô cùng, Bảo cũng đưa kiếm về thế thủ ngăn chặn kiếm chiêu kia.

Bảo lăng không ra sau lưng của nàng và bất ngờ đâm kiếm tới, ngọc thể của nàng thướt tha quay ra phía sau lưng gạt ngang đường kiếm đang đâm tới, đồng thời chém trả lại một chiêu khiến Bảo phải ngừng tấn công trở mình tiếp đất.

" Khá lắm tiểu tử... có thể tinh mắt phát hiện biến chiêu của ta " Ngọc Thu cất âm sắc thanh dịu nhận xét.

" Đệ tử chỉ là ăn hên thôi... hê hê " Bảo giả tạo trưng ra bộ mặt ngây ngô cười nói.

" Lạc Nhạn Vũ Kiếm... Vù... Vù " Ngọc Thu phi không tung kiếm tựa như tiên nữ múa kiếm chốn bồng lai khiến lòng người rung động.

" Không ổn... Vù... Vù... Bốp... Bốp " Tiểu Bảo đang thừ người ra nhìn thì chợt sực tỉnh vì kiếm chiêu đã đến quá gần, hắn chỉ có thể đỡ được hai đường kiếm đi trước còn lại mấy chiêu sau thì lãnh đủ, mười mấy đường kiếm cứ thế giáng xuống người hắn với tốc độ kinh người, tuy là kiếm gỗ không thể cắt da thịt nhưng cũng thốn vô cùng.

" Cô ta nhanh quá... hộc hộc " Bảo thầm nghĩ, hắn nhớ đến ngày trước Lâm Dục Hoan cũng xuất chiêu kiếm tốc độc rất nhanh nhưng do lúc đó chênh lệch sức mạnh không nhiều nên còn có thể đối phó nhưng bây giờ đối phương là người mạnh hơn hắn rất nhiều nên nan giải vô cùng.

" Không thể thua trước nữ tử này được... phù phù " Bảo vừa khó khăn vung kiếm cố thủ vừa tập trung tìm sơ hở.

" Vù... vù... xoẹt " Âm thanh xé gió của đường kiếm ngày càng nhanh, Ngọc Thu đang chiếm thế thượng phong nên không ngừng tấn công dồn dập.

" A... Thấy rồi " Tiểu Bảo đôi mắt lóe tinh quang, hắn chủ động phóng tới Ngọc Thu.

Ngọc Thu tin chắc sau đòn này mình sẽ chiến thắng nên lập tức đạp đất phóng tới Bảo để đối chiêu, tay ngọc vung một đường kiếm chéo nhắm thẳng cổ của Bảo.

Bảo nhếch mép cười, đúng như hắn tính toán Ngọc Thu đang hăng máu chắc chắn sẽ đối chiêu ngay lập tức với mình mà buông lỏng phòng bị. Ngay khi đường kiếm của nàng vừa giáng xuống thì Bảo đột nhiên lách người sang một bên đồng thời vung kiếm nhắm vào khuỷu tay và cổ tay của nàng trong lúc này đang duỗi thẳng mà tấn công với lực vừa phải. Ngọc Thu cả cánh tay liền mất sức, cổ tay bị tác động không còn sức lực buông thanh mộc kiếm trên tay rơi xuống đất. Tất cả xảy ra nhanh vô cùng, mọi người bên dưới há hốc mồm không tin vào mắt mình.

Sau một hồi im ắng, liên tục những tiếng vỗ tay vang dội kèm theo những tràng huýt sáo lan rộng khắp sân tập võ.

" Các vị trưởng lão quả là không nhìn lầm người... phù " Ngọc Thu thở nhẹ một hơi quay lưng đi.

Tiểu Bảo nhìn theo bóng lưng của mĩ nhân, trong lòng rung động vô cùng. Các tên học viên ùa lên chúc mừng các kiểu.

Sau một lúc cả đám tản ra, Bảo cũng trở về biệt viện.

Thần đạo chi cảnh...

" Cuộc thi sắp bắt đầu rồi... các luồng khí trong người nhất định phải tiêu hóa bằng mọi giá " Bảo thầm nghĩ, lần trước hắn đã thành công hấp thụ được Lôi niệm thì lần này cũng phải ít nhất hấp thụ thêm một luồng khí để gia tăng sức mạnh.

Hắn chọn luồng khí trôi chảy nhất trong 4 luồng khí, luồng khí này có lúc di chuyển êm dịu có lúc bùng phát mạnh mẽ bất thường. Đang tập trung hấp thụ thì hai chữ Dung Hợp lại xuất hiện, hắn tò mò cố gắng hấp thụ dòng chữ đó thì bất ngờ các luồng khí dao động mạnh mẽ, miệng hắn phun ra một ngụm máu tươi.

" Thôi... tính sau vậy.. phù phù " Bảo bỏ qua hai chữ kia mà tập trung hấp thụ luồng khí đang còn dang dở.

" A... mát quá... Vù... Vù " Tiểu Bảo như lạc vào thiên nhiên trong lành, hắn hóa thân thành những cơn gió thổi êm dịu và đôi lúc lại mạnh mẽ bùng phát như bão tố.

Lúc này, cả thân thể hắn không còn tiếp xúc với mặt giường nữa mà lơ lửng trên không nhẹ tựa cơn gió, dần dần cả cơ thể hắn lại an tọa trên giường.

Trong đan điền của hắn xuất hiện một khối cầu màu lục, bên trong chứa một tia Phong niệm lúc thì êm dịu lúc lại như bão tố. Vậy là hiện tại hắn đã có ba hệ thuộc tính là Hỏa, Phong, Lôi bá vô cùng.

Khác với Lôi hệ, Phong hệ không xuất hiện bí kĩ gì nên hắn có chút thất vọng.

" Kiếm pháp của mình coi bộ cũng được nha... hay là ta nên sáng tạo một bộ kiếm pháp nhỉ?... hắc hắc" Bảo nghĩ là làm, bắt tay vào việc luyện kiếm pháp.

Lúc này trong Thần Đạo Chi Cảnh, Vệ Ảnh mọc ra nhiều cánh tay được trang bị rất nhiều loại vũ khí. Bảo muốn đối đầu từng loại vũ khí để biết được ưu nhược điểm ra sao.

" Keng... Keng... Vù... Xoẹt " Tiếng kim loại va chạm dao động cả một vùng trong Thần Đạo Chi Cảnh.

" Xoẹt... Xoẹt... Bùm " Vệ Ảnh bị cắt ra làm đôi tan biến mất.

" Thành công rồi... haha " Bảo cười sảng khoái.

Từ nhỏ hắn đã mê những bộ tiểu thuyết của Kim Dung tiền bối nên đã đặt tên bộ kiếm pháp của mình giống với tên bộ kiếm pháp uy trấn giang hồ trong tiểu thuyết mà hắn đã từng đọc.

" Độc cô cửu kiếm "

Độc cô cửu kiếm được coi là triết lý đặc sắc đề cao việc sử dụng kiếm thuật một cách linh hoạt "vô chiêu thắng hữu chiêu".

Quy tắc biến hóa trong kiếm thuật là di chuyển thanh thoát, quan sát tỉ mỉ, tấn công chớp nhoáng. Các biến hóa của chiêu thức là vô tận không có điểm dừng.

Tiểu Bảo đã ngộ ra Kiếm Đạo cho riêng mình. Để nâng cao trình độ kiếm thuật của mình thì thực chiến là điều tất yếu nhất.

Sở dĩ trận so kiếm Tiểu Bảo thắng là do Ngọc Thu chỉ dựa vào kiếm pháp không kèm theo linh khí tác động nếu không sự chênh lệch giữa Đại Vương và Linh Tướng thì kết quả hắn thảm rồi. Tuy dùng kiếm pháp nhưng Ngọc Thu cũng cho hắn ngậm no hành một trận rồi.

Bảo khẽ mỉm cười khi nhớ đến hình ảnh Ngọc Thu bẽn lẽn quay lưng rời đi.

Hắn lại nhớ đến cuộc thi lựa chọn hạt giống số một của Siêu Sao Tân Tinh Bảng, trước mắt đã có hai kẻ cực mạnh ngán đường rồi, còn ai khác ngoài hoàng tử đương triều Hoàng Long Bá và Đông Phương Bất Bại.

Xem ra hắn phải mau chóng đột phá lên được Bán Vương thì mới có cơ hội đối đầu với mấy tên quái vật kia. Chỉ còn một cách là dùng Hấp Tinh Chi Mệnh nhưng ở học viện này thì không được, vì vậy hắn đã có một kế hoạch.

Trốn viện( Trốn ra khỏi học viện )^^