(nhạc theme: Suteki da ne)
“Chúa tể Gruumsh vĩ đại đã chiến thắng trở về từ cuộc thập tự chinh!”
“Ngợi khen One-Eye God!”
“Chúa tể Gruumsh là chân lý!”
Nhờ Iro báo cáo, những thành viên của làng Olzug, Charrir và Hruggekolohk đều ngợi khen không ngớt khi tôi trở về. Thế nhưng, tôi không có một tâm trạng nào để tiếp nhận hay đáp lại những lời ca tụng đó. Tôi lặng lẽ đi thẳng một mạch trở về phòng mình mà nằm lên giường trong mệt mỏi, cả tâm trạng lẫn thể chất.
“Có lẽ đây là cảm giác mà Big Boss gặp phải…”
Tôi nhìn lên trần mà lẩm bẩm vu vơ. Về mặt lý thuyết, hạ gục Cosmo là một kỳ công to lớn của một kẻ diệt thần, và chiến thắng của người anh hùng sẽ giúp nhân loại tạm xa được khỏi sự diệt vong một chút. Thế nhưng với tôi, đây chẳng khác gì một việc giết người vô cớ, là tên vô ơn bội nghĩa, hay thậm chí là một kẻ đang hủy diệt thế giới song song này…
Cosmo của Great Plane, một nữ chiến binh đã chiến đấu anh dũng và bảo vệ những người dân khỏi Fiend, Undead, Abberantion. Với niềm tin mãnh liệt cùng ý thức công lý mạnh mẽ, cô đã được những ngôi đền chúc phúc và trở thành một Paladin. Trong hành trình, cô đã cảm hóa được một Demon Lord (chúa quỷ) trở thành đồng mình, và rồi cả hai trở thành một đôi. Với hai người đồng đội khác, họ cùng nhau bước vào cuộc hành trình vĩ đại và trở thành những vị thần để bảo vệ Great Plane. Mỗi một người họ cai quản một thứ, nhờ đó Great Plane đã được hưởng thái bình trong suốt thời gian dài.
Mở cuốn sách chứa spell Legend Lore ra, tôi tìm hiểu quá khứ của Goddess of Time. Đọc về nó xong, lòng tôi càng thắt chặt hơn và cảm thấy đau đớn khôn nguôi. Đúng là cô ấy không chỉ là thần linh mà còn là anh hùng nữa. Và việc tôi làm là của một tên ác nhân, chẳng có chút gì là anh hùng trong đó cả!
“Anh hùng không phải lúc nào cũng đúng đắn… sử thi Hy Lạp đã đúng…”
Khi nghĩ tới các anh hùng thần thoại Hy Lạp, tuy họ cũng có phần ngầu cũng những kỳ công hiển hách. Thế nhưng đi đôi với nó là những việc giết chóc, có khi là bắt cóc, lừa đảo.
“Có lẽ Alex nói đúng… anh hùng chỉ đơn giản là lãng mạn hóa và ráng hợp thức hóa về cách nhìn nhận việc giết chóc mà thôi…”
Tôi nhìn trần nhà mà cảm thấy hoang mang. Ước vọng làm anh hùng để bảo vệ người vô tội cần giúp đỡ của tôi sao lại chệch hướng đến mức này cơ chứ…
--- Hơn một tháng sau, tại Việt Nam bên kia gương---
“…Trời dạo này cảnh hoàng hôn không vậy?”
Ngồi trong thư viện, tôi nhìn ngoài trời mà tận hưởng bầu trời ít nắng nhưng không tối, đồng thời không khỏi thắc mắc. Đã được hơn một tuần trời không hề tối đi hay sáng hơn. Chí ít thì giờ tôi cũng đã quen sống ở bên thế giới này, trừ việc phải học từ đầu kha khá thứ lạ như ma thuật. Một cách nào đó, trường phái Divination (tiên tri) của Wizard lại giúp tôi tiếp thu nhanh nhất, nhờ đó giờ tôi có thể tiên tri được 5 lần sau khi ngủ dậy. Khả năng tiên tri vì lý do nào đó tôi có thể thấy được nhiều hơn, do thông thường chỉ có hai. Thứ này đặc biệt rất hữu dụng khi gacha.
“Có vẻ em cũng để ý rồi nhỉ, Mr Retsnom.”
“Ms Emberlight biết điều gì à?”
Giáo viên đột ngột xuất hiện trong thư viện không một lời cảnh báo nào như mọi khi. Do đã quen nên giờ tôi không bị giật mình như hồi đầu. Bà ấy tuy nghiêm khắc nhưng rất tận tình chỉ dạy cho tôi suốt. Nhờ đó tôi cũng bắt kịp tiến độ với những người cùng lớp.
“Bạn của ta đã làm tốt việc cậu ta đã định.” Emberlight nhận xét.
“Người đã tạo những dụng cụ cho mọi người trong lớp ấy à?” tôi nhận ra người mà giáo viên đang nói tới.
“Phải, và chúng ta có việc cần họp lớp.”
Bà ấy nói rồi rời khỏi phòng. Tôi tự hỏi lần này là là vụ họp gì đây? Lần trước thì có họp như báo cáo tiến độ học tập của mỗi học sinh, lần khác thì tỉ lệ sinh tồn trong thực chiến, lần khác nữa là cắm trại tại nơi toàn undead.
“Tôi đoán tất cả các em đều đã để ý, bầu trời đã không chuyển giao sang đêm hay bình minh nữa rồi, phải chứ?” Tôi cùng những học sinh khác tụ tập lại lớp học và nghe thông báo từ cô giáo.
“Vậy thưa cô, vụ đó do ma thuật nào gây ra à?” một học sinh khác giơ tay lên hỏi.
“Gần đúng,” Ms Emberlight nói tiếp.”chính xác hơn là thời gian đã chết.”
“Huh!?”
“Thời gian chết? Kiểu như giết thời gian qua ngày á?”
“Thời gian bị chết, kiểu như thời gian không thể trôi được nữa?”
Lớp bàn tán, người tò mò, người phấn khích, có cả người hoang mang. Với tôi thì nghe không phải ý tồi.
“Phải, thời gian đã chết, nên giờ đây mọi thứ ngừng trôi.” Ms Emberlight nói tiếp.” Theo người quen của tôi nói, thế giới tạm thời này được tạo ra và ngự trị bởi 4 thực thể gọi là quasi-deity (bán thần) hoặc hero deity (thần anh hùng). 4 người họ cai quản một thứ của thế giới này, gồm thời gian, không gian, linh hồn, vật chất, giúp thế giời này hình thành và hoạt động. Và như các em đã biết, vị thần của thời gian đã chết.”
Trong khi lớp tôi tò mò hơn thì tôi lại thấy không phải vấn đề gì lớn lao cho lắm.
“Làm sao thần bất tử lại chết vậy thưa cô?” một học sinh khác hỏi ý kiến.
“Thời gian ngừng trôi thì không phải cũng ổn sao?” một người khác có vẻ ý kiến không quá khác với tôi.
“Trả lời cho câu hỏi đầu tiên, người đã cung cấp tri thức cho tôi về tình trạng thế giới này là người đã giết thần của thời gian.” Emberlight giải thích.”Còn cái tiếp theo, tôi cũng có dặn các cô cậu không bị mệt hay đói khát một tuần qua, song phải ăn uống, ngủ, nghỉ đúng giờ suốt, bởi để bảo đảm cơ thể luôn khỏe mạnh khi tiếp xúc lại với nơi thời gian trôi qua. Nếu không, các cô cậu sẽ trải qua quãng thời gian không duy trì sức khỏe tốt ngay lập tức, và chết là chuyện hiển nhiên luôn.”
… Nghe tới đây, cả lớp tôi ai cũng quan ngại sâu sắc. Tôi tưởng chỉ đơn giản là trời cứ thế ngừng trôi, đâu có ngờ mạng sống cũng bị đe dọa mà không hề hay biết. Có lẽ lát nữa tôi phải ngủ bù gấp cho mấy hôm thức thâu đêm mà cày light novel…
“Và nhờ cái chết của thời gian, những vị thần tiếp theo sẽ là người cần được loại bỏ, để ngăn thế giới các em đến diệt vong.” Giáo viên nói tiếp.”Và để viễn cảnh ấy tới, vài người trong các em sẽ được chỉ định hỗ trợ người quen của tôi trong hành trình diệt thần. Ai tình nguyện nào?”
“Có bảo hiểm an toàn, lương bổng, trợ giúp gì không cô?” Tôi giơ tay lên hỏi ý kiến.
“Lương bổng thì cậu ta trả tùy theo chất lượng làm việc, song cũng tương đối hậu hĩnh. Là một Artisan, cậu ta cung cấp rất nhiều magic tool để trợ giúp, có cả phần thưởng xứng đáng nữa. ” Ms Emberlight đáp.”Vốn dĩ cậu ta không phải người đi một mình để diệt thần, và báo cáo gần nhất thì không có thương vong nào.”
“Vậy em xin nhận nhiệm vụ này.” Tôi trả lời lập tức.
“Cả em!”
“Em nữa thưa cô!”
“Với tài năng của em, chắc chắn chuyến đi sẽ dễ hơn!”
Và phần lớn cả lớp ai cũng giơ tay hưởng ứng nhiệm vụ đó.
“Tốt hơn cả tôi mong đợi.” Cô giáo của bọn tôi gật gù ưng ý.” Vậy hãy để cho người tuyển dụng các em phát biểu đôi lời nào.”
Ngay sau khi Emberlight dứt lời, cửa lớp mở toang ra. Một người đàn ông độ 30 với áo giáp kiểu steampunk (thời đại hơi nước), đi theo anh ta là hai cô gái mặc đồ kiểu như mấy sentai (siêu nhân) nữ, nhưng thoáng mát hơn và không có nón bảo hộ.
“Cảm ơn bà đã cung cấp cho ta những gương mặt sáng giá cho công việc của ta.” Người đàn ông đó mỉm cười đầy gian xảo, nếu không muốn nói là không khác gì mấy tay phản diện. ”Và ngày mai, ta sẽ sàn lọc đôi chút, xem ai trong số các ngươi đủ ngưỡng để làm kẻ tầm thường để ta xách đi, ai sẽ là kẻ vô năng mà ta sẽ vứt đi không khoan nhượng.”
…Nghe kết quả thì lạc quan thật, nhưng sao nhìn chính chủ giao việc giống bác học điên đầy nguy hiểm thế?
---Cùng lúc đó tại khu Noble Park, Australia---
“Mẹ biết con vẫn đi làm, nhưng thi thoảng nên rời phòng hay đi ra ngoài hóng gió chút sẽ tốt hơn cho con đấy.”
“Dạ…”
Mẹ gõ của phòng tôi mà nói. Từ sau cái ngày mà trận chiến định mệnh đó, tôi đã không sang thế giới bên kia gương nữa. Tôi cũng nói với mẹ rằng do bất đồng quan điểm quá lớn giữa tôi và sếp mà tôi đã xin nghỉ. Được cái thì sếp vẫn giữ mối làm ăn mua bán đồ ăn của tôi nên không phải lo vụ tiền bạc. Cũng may là mẹ cũng không hỏi quá nhiều, có lẽ bà ấy cũng hiểu tôi đã gặp rất nhiều thứ không hay ho.
Gia đình tôi cũng chuyển nơi ở để tiện nghi và gần với gia đình họ hàng hơn. Nhờ khoảng tiền tôi kiếm được nên gia đình cũng thu xếp và di chuyển rất nhanh gọn. Có điều giờ tôi ở riêng với mẹ, còn gia đình dì thì ở nơi khác, song cũng không cách quá xa nhà của nhau. $20000 là cái giá không quá khó, nhất là với người có thể làm ăn không lo tiền vốn như tôi. Mỗi ngày bán đồ ăn cho Alex độ $100, theo số lượng hoặc chất lượng tùy ý.
Về những người đồng đội, tôi vẫn giữ liên lạc với cả nhóm, và khi cần thì tôi có thể bán rẻ mấy bình Potion of Other Side cho họ để giúp tiện việc đi qua lại giữa hai thế giới. Tôi cũng làm người trung gian để giúp họ bán lại đồ cho Alex để đổi lấy tiền hoặc magic tool. Tất nhiên họ cũng mời mọc tôi sang bên đó làm các thứ linh tinh, nhưng có lẽ tôi vẫn chưa sẵn sàng để trở lại… Thậm chí tôi không thể triệu hồi Sabata được nữa…
“Mới đó đã một tháng rồi…” Tôi lẩm bẩm khi đi dạo ngoài vườn và (chạm cỏ) nhìn xung quanh.
[Chắc đồng chí cũng giống trường hợp ông phi công thả bom hạt nhân xuống Japan]
[Là như lào?]
[Chém Goddess.]
[Ra vậy…]
[Đồng chí không lo farm thì giống Wukong bây giờ.]
[Tui vẫn chưa triệu hồi Sabata được…]
Dta nhắn tin tôi, một lần nữa đề nghị tôi hành động trở lại. Mặc dù tôi không nghĩ mình sẽ sống đủ lâu được như Vua Khỉ Đá…
[Đồng chí thử dùng món đồ sếp đưa để đi gặp lại bạn gái chưa?]
[Tui sẽ thử khi sẵn sàng]
Khi anh bạn Druid đó nhắn như vậy, tôi cảm thấy bứt rứt không nhẹ. Tôi đã không ít lần tự hỏi, nếu gặp lại được thì tôi nên nói điều gì? Liệu Irina sẽ thất vọng về tôi thế nào? Cũng như cô ấy sẽ ghét bỏ người anh hùng của cô ấy thảm hại cũng như tội lỗi đến nhường nào?
[Nếu đồng chí sợ hay nghi ngờ điều gì, hãy gặp mặt và nói chuyện. Dù kết quả là tốt hay xấu, nó cũng sẽ gỡ bỏ được khúc mắc cho đồng chí.]
[Tui hiểu rùi.]
[Đồng chí biết đấy, tui luôn ở đây để lắng nghe đồng chí. Nếu mọi sự ổn thì tui sẽ cùng đồng chí ăn mừng. Còn nếu không thì chúng ta cũng có thể ăn tiệc chia buồn.]
Dta vẫn nói lời động viên cũng như đưa ra lời khuyên cho tôi, như cách ngày trước tôi hay làm với cậu ta. Tuy tôi vẫn rất lo sợ, thật sự cứ như một sự ám ảnh vậy. Thế nhưng, ít nhất vẫn còn một ai đó thấu hiểu và đưa cho tôi lời khuyên chính xác nhất có thể… Tôi thử nhắn tin người bạn quen trên mạng khác hỏi ý kiến.
[Tiện thể, anh hỏi ý kiến phát. Em nghĩ anh có nên đi gặp gấu sau sau khi anh mắc quá nhiều lỗi không?]
[Anh có gấu rồi á?]
[Chuyện khá dài và hơi phức tạp, có thể nói là yêu xa. Và hồi trước gặp vài chuyện nên không gặp được, giờ có thể nhưng anh không dám tự tin gặp mặt…]
[Well, khi ngờ vực, lăn xí ngầu phát thôi. Chẵn thì đi?]
[Có lẽ anh sẽ suy nghĩ thêm vậy. Hơi nhiều chuyện xảy ra nên anh hơi panik.]
[Well, em cũng hiểu. Suýt nữa em cũng mắc bệnh hiểm mà méo hay]
[Nghe ớn thật, ráng nghỉ ngơi tĩnh dưỡng và chạy chữa.]
[Phải. Độ vài ngày nữa em phải nhận deadline với công việc hơi bị khó.]
[Chúc may mắn và hoàn thành êm đẹp.]
[Anh cũng vậy.]
Ngay khi cuộc trò chuyện bọn tôi kết thúc, tôi chợt nhận ra mình có email. Email đã được gửi đến vài ngày trước, với cùng người gửi Subla Game cho tôi, không ai khác là Albus!
[Người đưa thư gửi cậu lời nhắn từ quý cô pháp sư đáng yêu của cậu đây.]
Tò mò bởi dòng tiêu đề, tôi mở email đó ra. Thứ tôi thấy một tệp tin mp3 - thứ chỉ chứa âm thanh. Khi mở nó ra, thứ tôi không ngờ đến chính là giọng nói quen thuộc.
[Ngày thứ 1090, vài ngày nữa sẽ đánh dấu được 3 năm kể từ lần cuối anh ở đây. Em khá tự tin về thử nghiệm lần này. Lần này có Theodore và Angelos giúp đỡ, để tạo thiết bị này giúp đưa tin được đến anh. Những món đồ trước thì nhiều cái cũng không hoạt động suôn sẻ, có cái cũng không rõ đã đưa tin đến anh thành công hay không, do không còn phép thuật ở nơi này nữa.
Dạo này anh vẫn khỏe chứ? Có điều gì khiến anh thấy hài lòng không? Hay vấn đề nào khiến anh bất an? Em thì vẫn khỏe và mọi người đều rất tốt với em. Hiện tại em đang làm công việc bào chế thuốc cùng gia đình, tiến triển đều rất tốt. Mọi thứ hiện giờ nếu so với ngày trước thì không khác gì một giấc mơ vậy. Dẫu vậy, em vẫn mong cuộc sống trong mơ này không phải thiếu anh, LHan.]
…3 năm đã trôi qua bên đó rồi sao!? Irina vẫn nỗ lực từ lúc đó để tìm cách gặp lại được mình!?
“…Có lẽ làm như lời mẹ từng khuyên cho em gái vậy.”
Ngẫm nghĩ về lời mẹ tôi từng khuyên em gái khá nổi tiếng của tôi. Bà ấy có khuyên con bé rằng đừng ráng níu kéo chuyện tình trong vô vọng, đã dám nắm lấy mối quan hệ thì cũng phải dám buông bỏ. Với tình trạng mối tình của tôi và Irina khá kỳ lạ và tréo nghoe, có lẽ đây là dịp tốt để tôi xác nhận điều đó. Rằng cảm xúc tôi dành cô ấy là thật, hay chỉ là ảo mộng…
“Đi nào, tới thế giới của Irina Rafail!”
Bằng tất cả lòng dũng cảm được mọi người trao cho, ôi lấy Cubic Gate và bấm nút, miệng gọi tên của mục tiêu nơi sẽ đến. Một vòng tròn màu tím nhạt xuất hiện trước mắt tôi, ở giữa nó là khung cảnh một nơi đường phố. Nó là một trong những địa điểm cuối cùng khi mình còn chơi Subla Game. Đây cũng là nơi cuối cùng mà tôi gặp những người bạn quen biết trong thế giới này, dưới danh nghĩa người từ thế giới khác.
“…Đệt, gió ở đó lạnh vãi!”
Sau vài giây hóng, ngọn gió buốt từ Canada ở thế giới khác không thua gì tủ lạnh ập vào. Tôi vội lấy áo khoác ấm nhất của mình rồi bước sang cánh cổng dịch chuyển. Trời vẫn khá tối và đầy ánh đèn đường, song gần như không thấy ai trên con phố. Coi bộ đây là trời đang ở độ nửa đêm hoặc gần sáng.
“…Vậy Irina ở đâu rồi nhỉ…Hm?”
Ngước nhìn lên cây cầu băng qua đường, tôi chợt thấy một ai đó trông rất quen. Tôi nhanh chóng đi lên đó mà tìm hiểu. Hình bóng quen thuộc của một thiếu nữ với mái tóc trắng dài bồng bềnh, làn da trắng như tuyết. Khuôn mặt có phần trẻ con song đã có phần nhìn trưởng thành hơn xưa, vừa dễ thương và vừa xinh đẹp. Cả dáng người của cô gái cũng có phần cao hơn trong trí nhớ tôi.
“Hm?”
Cô gái ấy đang nhìn đăm chiu về phía xa xăm thì đột ngột nhận ra tôi mà quay sang. Khi nhìn thấy khuôn mặt cô ấy, tim tôi bắt đầu nhanh liên hồi.
”Ah, thật hiếm khi thấy có ai đó còn ở đây vào giờ này.”
Cô ấy mỉm cười thân thiện mà mở lời. Tôi nghe thấy giọng nói đó, khuôn mặt đó ở gần, tôi có thể nhận ra rõ đây chính là người mà tôi đang tìm kiếm. Cũng là cô gái đã thay đổi tôi…
“Trông anh không giống người quanh đây, anh mới chuyển đến nơi này à? Hay là khách du lịch?” Cô ấy hỏi sau khi nhìn tôi.
“…ah… um…”
Bị đột ngột bắt chuyện thế, miệng tôi không thốt ra được chữ nào. Tệ hơn nữa, trong đầu tôi chưa định hình được nên nói gì với cô ấy! Phải rồi, cứ nói thẳng thắn như mọi khi là được.
[Lâu rồi không gặp, Irina ~.] tôi dùng thần giao cách cảm từ con mắt Beholder mà đáp, do tôi không thể nói được tiếng Nga.
“Eh!” Irina ngạc nhiên.” Chúng ta đã từng gặp nhau rồi sao?”
[Anh đây, Jonathan ~.] tôi nói kèm nụ cười đầy gượng gạo.[Anh mới nhận được lời nhắn gần đây nhất của em và có đủ đồ nghề nên đến thăm.]
“…” cô ấy lặng lẽ lẽ giây lát rồi chỉ khẽ cười.”cảm ơn anh đã cố gắng động viên tôi.”
“Eh?” Tôi ngớ người ra giây lát khi cô ấy trả lời hơi bị khác.[Em nói vậy là sao?]
“À, chỉ là cũng khá nhiều người đã dóng vai anh ấy để động viên em.” Irina cười bẽn lẽn mà nói tiếp.”Mà anh làm sao có thể nói được giọng như truyền trực tiếp ngay bên tai hay thế?”
“…”
Tôi đơ người ra tập hai. Thế éo nào cô ấy không tin mình chứ!? Đã thế còn có nhiều người tính tới tán tỉnh ẻm bằng danh tính của mình sao!? Câu chuyện tình của mình thế beep nào giờ lại thêm một bước giống Odysseus và Penelope vậy!?
“Anh ổn chứ?” Irina có chút lo lắng khi thấy biểu hiện tôi không ổn định.
“uh… um…”
Lời nói thật xem ra không đủ để thuyết phục cô ấy. Những lúc này mình nên nói gì để chứng minh được mình là LHan hàng thật chứ không phải Imposter (kẻ giả mạo)!? À- phải rồi!
“Hm?” Irina khựng lại khi nghe tiếng nhạc từ bài Golden Wind đoạn piano.
[Anh, JournaL JonatHAN có một ước mơ, và đó là xuyên thủng cả thiên đường với mũi khoan của mình!] tôi hô lên trong khi chỉ tay lên trời tạo dáng.[Khi ngờ vực, cứ tin vào LHanEmon này đây ~.]
“…!” cô ấy tròn mắt nhìn tôi và che miệng bằng cả hai tay.
[… Well, anh không còn mấy phép thuật từ đồ nghề của em nữa, nhưng mà anh có mấy phép thuật khác mới học gần đây ~. Disguise Self ~.] tôi vừa nói vừa dùng spell để thay đổi ngoại hình trông giống với avatar mà tôi điều khiển trong game hồi trước, kiêm luôn là cơ thể mà Irina tạo ra.[Có mỗi phép thuật anh dùng được gần giống hồi trước thì có… Mold Earth.]
Bụp
“Huh?”
Ngay khi tôi dùng spell để điều khiển một cục đất gần gốc cây phía bên đường, Irina đột ngột chạy lại đến vùi đầu vào ngực và ôm tôi!
[Eh,uh, Irina!?] Tôi giật mình khi cô ấy bỗng dưng rút ngắn khoảng cách lại như thế!
“LHan…LHan…” Irina nói với giọng run run.”Em nhớ anh lắm!”
“…”
Nghe tiếng khóc đó của của cô ấy, nó vừa khiến lòng tôi có chút quặn lại, cũng có chút nhẹ nhõm. Tôi đã rất sợ không biết nên làm gì và có nên gặp cô ấy hay không. Thậm chí là tôi còn chẳng biết sẽ làm gì tiếp theo nếu cô ấy vẫn không tin lời tôi nói. Nhưng giờ đây khi cô ấy đang ở đây, đang trong vòng tay của tôi, tôi mới biết rằng tôi muốn gặp lại cô ấy nhường nào…
[Anh vừa mới nghĩ trông em trưởng thành hơn hẵng hồi trước, ai mà ngờ Irina vẫn mau nước mắt như thế ~.] tôi vừa khen vừa đùa.
“Xin lỗi… em đã hứa không mít ướt nữa… nhưng khi gặp lại anh…” Irina đáp với giọng thút thít.
[Cảm ơn vì đã khóc cho anh…] tôi ôm và tựa cằm của mình lên đầu cô ấy.[Mà… em muốn dùng ít đồ uống nóng gì không?]
“Ah…um…” kết thúc cái ôm tái ngộ, Irina chuyện sang bối rối không biết nên lựa gì.
[Thứ gì đó nóng như café, trà, hoặc cacao nóng?] tôi dùng mắt Beholder tạo ra một cái cốc gỗ và hỏi.[Hay em thích đồ uống có chút cồn hơn sau khi đủ tuổi rồi?]
“Trà đen được chứ?” Cô ấy nhìn thấy cách tôi lôi ra chiếc cốc đầy tò mò.
[Thêm chanh với mật ong không?] tôi hỏi ý kiến thêm.
“Vâng, nhờ anh.”
Tôi lấp đầy cốc gỗ bằng nước trà âm nóng, có cả lát chanh và mật ong được hòa quyện bên trong.
[Của quý cô đây.] tôi đưa cốc trà đen cho cô ấy như một Bartender.
“Cảm ơn anh.” Irina nhận lấy cốc trà mà chầm chậm nhấp môi.” Ấm thật…”
[Cần thêm chút đồ sưởi ấm không?] tôi hỏi thêm.
“Eh, không cần đâu, em ổn mà-“
“Predistigation.”
Tôi dùng spell và làm ấm lên trang phục của Irina, thứ hợp lý nhất trong cái thời tiệt lạnh giá này.
“Anh cũng là pháp sư sao, LHan?” cô gái giả kim ấy nhìn tôi đầy thán phục.
[Thật ra thì chỉ mới gần đây anh mới có thể dùng được ma thuật.] Tôi tựa vào lan can rồi tạo ra một cốc gỗ đầy cacao nóng và uống, đồng thời dùng spell làm ấm bộ đồ.
“Chắc cách anh có và sử dụng phải khác với nơi này lắm.”
Irina quan sát những gì tôi làm mà tò mò. Sau cùng thì cô ấy là nhà giả kim, thành ra việc tò mò mấy thứ liên quan đến thần bí hoặc khoa học cổ xưa là hiển nhiên.
[Có khá nhiều phương cách dùng và tiếp nhận được ma thuật ở nơi anh, thông quá kế thừa, giao kèo, kiến thức, tiếng hát, thờ phụng. Trường hợp anh thì do… được ông sếp dùng thuốc và thay nhãn cầu của anh bằng mắt của sinh vật ngoài hành tinh…] Tôi nói vắn tắt nhất về cơ chế raw magic và spellcasting mà tôi đã tiếp nhận và biết được.
“Ra đó là lý do đôi mắt anh có màu tím.”Cô ấy hiểu ra sự khác biệt trong ngoại hình của tôi.“Mà, hình dạng thật của anh khác với tưởng tượng của em thật, dù vẫn có chút giống.”
[Khác thế nào?] Tôi uống một ngụm cacao nóng rồi hỏi.
“Ban đầu em nghĩ anh sẽ có đầy xúc tu trên mặt, tay chân như khối chất lỏng sống, hoặc rất nhiều mắt, đại loại như vậy.”
[Anh không có ngoại hình như fetish của em đâu…] tôi ôm trán trước trí tưởng tượng phong phú của Irina.[ Ít nhất thì coi bộ em đoán đúng về khoảng mắt anh bất thường.]
“Nhưng mà, anh đúng là có nét mà em mong đợi.” Irina mỉm cười.
[Như thế nào?] nghe vậy khiến tôi tò mò
“Khuôn mặt toát lên của một người nhân hậu, cùng như nụ cười lạc quan.” Cô ấy nhìn khuôn mặt tôi mà cười nhẹ.”Và kể cả khi không phải cơ thể golem, anh vẫn cao lớn thật ~.”
[…Vậy sao…]
Thật sự thì tôi không nghĩ nhận được lời khen như thế, khi hầu như người khác chỉ nói mặt tôi trong trẻ hơn so với tuổi. Thật sự có chút ngại khi được cô ấy mô tả như thế.
[…Tiện hỏi luôn, em mới thay đổi gu ăn mặc luôn rồi à?] tôi đổi chủ đề và hỏi về Irina.
“Thì… chỉ là em muốn trông thời trang hơn khi lần tới gặp anh…”cô ấy hỏi với chút lo lắng “Trông nó có kỳ lắm không?”
“…”
Khi Irina hỏi thế, tôi mới ráng quan sát thật kỹ. Về gu thời trang thì tôi gần như mù tịt, gia đình tôi mới chuyên về khoảng này.
[Thú thật thì anh không rành về thời trang, nhưng…] tôi nhìn chăm chú vừa bình luận. [Nhưng chắc chắn là có gì đó sai sai…]
“Nó không ổn chỗ nào!?” Irina quýnh lên hỏi.
[Phải, nó khiến anh khó mà rời mắt được khỏi em sau khi ngắm nghía thật kỹ.] Tôi quyết định tung ra một câu chữa cháy.
“Th-thật vậy sao!?” Cô ấy cười lúng túng và đan ngón tay vào tóc.
[Và em khỏe phết, trong khi anh đang mặc đồ kín mít để tránh lạnh thì em…]
“Do em quen khí hậu ở Russia (Nga) rồi thôi.”
[Mà… em có bạn trai hay bạn gái hoặc lập gia đình chưa?] tôi tò mò về tình trạng hôn nhân của cô ấy.
“Tất nhiên là chưa rồi!” Irina quýnh lên.“Mà tại sao lại có bạn gái nữa!?”
[…Em thật sự không hẹn hò hay cưới hỏi ai trong suốt 3 năm qua sao!?] tôi ngạc nhiên bởi câu trả lời đó.
“Kể cả lúc đó anh đã nói, nhưng… em đâu thể… điều duy nhất em móng muốn là gặp lại được anh.” cô ấy tuy có chút bối rối, song biểu cảm thay đổi bằng đôi mắt kiên định. “Em thậm chí đã dự định tự nhân bản chính mình, kế thừa ý chí và tiếp tục nghiên cứu cho tới ngày có thể gặp lại được anh!”
“…”
Tôi ngây người ra giây lát. Trong khi tôi lo sợ và còn thậm chí không dám gặp lại cô ấy vì sự hổ thẹn. Irina ngược lại hoàn toàn, cô ấy vạch sẵn cả kế hoạch lâu dài chỉ để gặp lại được tôi…
[Cảm ơn em… vì đã đợi anh thay vì tìm bạn gái…] tôi nói cùng sự xúc động không kìm được.
“ĐÃ BẢO EM KHÔNG CÓ NHƯ VẬY MÀ!”
“Hahahah…”
Irina tuy nóng nảy hơn bởi lời nói đó, song bọn tôi chỉ biết cười sảng khoái sau cùng. Mới vài phút trước bọn tôi ai nấy đều tâm trạng nặng nề, ấy vậy mà giờ có thể nói chuyện cười đùa như vài tháng trước của tôi và 3 năm trước của cô ấy.