(nhạc theme : torture dance
“Anh đã phải trải quá nhiều thứ thật…”
[Phải…nhiều thứ đáng mừng nhưng đi đôi là không ít sai lầm…]
Tôi và Irina ngồi ghế bên đường và cùng kể những gì bọn tôi trải qua trong thời gian không gặp nhau. Cô bạn gái Alchemist của tôi thì bận bịu giúp đỡ mọi người gầy dựng lại những thành phố đã sụp đổ, chữa trị những người bị bệnh hoặc bị thương do chiến tranh hoặc quái vật, đồng thời nghiên cứu những phương cách để liên lạc được với tôi. Còn tôi thì kể lại cho cô ấy hành trình isekai, bị ăn hành và dùng thuốc không ít, thảm sát với tẩy não quái vật, lập giáo phái, giết thần tốt dưới danh nghĩa cứu thế giới bằng cách khiến một thế giới khác lâm nguy…
“Mà… cách nhìn của anh trở nên bi quan quá… bởi nếu nói như anh thì nó không quá khác chuyến đi của em và anh…” Irina nhận xét những gì tôi trải qua.
[Ít nhất là em vì cứu thế giới vì ý định tốt… và luôn chọn cách hòa bình nhất có thể.] tôi cười trừ và nói bằng thần giao cách cảm.[Và nó khiến em giống một người hùng hơn là anh…]
“Đừng tự trách bản thân như thế. Dù cách làm của anh không hoàn hảo, nhưng anh đã làm những gì tốt nhất có thể.” Cô đặt tay lên bàn tay tôi.”Anh đang cố gắng mạnh mẽ hơn, giúp những người gặp nạn, kết thân những người cùng chí hướng, làm cầu nối cho con người và quái vật trở thành đồng minh. Đó là những việc làm đáng ngưỡng mộ và tôn trọng.”
[Nhưng anh đã giết một vị thần tốt, một người đã giúp anh, và thế giới đó giờ bất ổn hơn, là do anh…] tôi vẫn không thể nghĩ khác hay ráng làm đẹp cái tội lỗi đó.
Bộp
“Huh!?”
“Có thể thương cảm cho người anh đối đầu… chấp nhận phải xuống tay người tốt chắc chắn khó khăn lắm…”
Irina đi đến sau mà ôm lấy quanh cổ tôi vỗ về.
“Anh không cần phải làm tự làm tổn thương như vậy lần nữa đâu… chúng ta có thể cùng nhau nghĩ cách mà…”
“Irina…”
Tôi nắm nhẹ tay Irina mà khóc. Cử chỉ nhẹ nhàng cùng hơi ấm từ vòng tay của cô ấy như công tắc kích hoạt khiến nước mắt tôi không ngừng đổ xuống. Mọi nỗi đau về mặc cảm tội lỗi bị khó mà chia sẻ của tôi suốt thời gian trôi theo dòng nước mắt.
[Xin lỗi vì phải để em thấy cảnh xấu hổ đến vậy…] tôi nói sau vài phút rơi lệ và bình tĩnh lại.
“Chẳng có gì sai khi khóc cả. Nhất là khi anh có thể khóc thương cho ai đó.”Irina cười nhẹ cảm thông. ” LHan vẫn hiền từ và tốt bụng như em biết, đó là điểm tốt đẹp của anh mà em rất mến.”
[Chà… cảm giác như vai trò của anh và em hồi trước được đảo ngược vậy.] Tôi cười khì khi thấy tình cảnh có phần khôi hài.
“Thật tốt khi em có thể giúp đỡ được anh.” cô ấy cười dịu dàng như cảm thấy an tâm.
Woof woof
“Chị làm gì ngoài đây mà không ngủ ở trong nhà thế? Cảm lạnh và thiếu ngủ chẳng tốt đâu ~.”
Ngay lúc đó, một cái rương biết nhảy kèm răng lởm chởm nhọn hoắc, lưỡi dài và đầy mắt đi tới mà sủa như chó. Theo sau nó là một cô gái trẻ nhưng có những đặc điểm sói như tai, đuôi và chân. Tất nhiên, hai sinh vật lạ ấy không phải ai xa lạ với tôi. Một là sinh vật bắt chước đồ vật để săn mồi nhưng đã được Irina thuần hóa làm thú cưng. Còn lại là con sói đã xơi mặt trời trong truyền thuyết vốn bị giam giữ, dù là quái vật và suýt bị tôi xử lý nhưng Irina đã ngăn cản lại.
“Eh? Ông là ai mà đi dụ dỗ chị Irina thế?” Cô bé sói đó thấy sự hiện diện của tôi mà đe dọa.
[…Nhóc với cái rương đó vẫn khỏe phết nhỉ, cún Skoll và Mimic.] tôi lập tức nói lời cà khịa.
“Huh!?”
“Grrr…”
Cô bé đó thì ngạc nhiên, còn cái rương thì xem ra không thân thiện gì mà gầm gừ tôi.
[Mà con bé giờ mặc váy trông dễ thương hơn rồi đấy.] tôi gật gù nhận xét.
“Đấy, LHan cũng công nhận em hợp với bộ đồ lắm kìa, Skoll ~.” Irina cười khúc khích thích thú trước từ hưởng ứng của tôi.
“Em thì thích không phải mặc gì như hồi trước hơn cơ…” Skoll dựng hai tai và đột ngột tròn mắt. Cô bé đảo mắt liên tục xung quanh tìm kiếm.” Khoan đã, kiểu nói chuyện này… gã người đá đó ở đâu!?”
“Em đoán xem ~.” Irina cười tinh nghịch trong khi ôm lấy tôi mà âu yếm.
“…” Skoll nhìn một hồi rồi quan sát tôi bằng ánh mắt đầy ngờ vực.” Đừng nói rằng… cái gã lạ hoắc này là…”
[Thấy anh ngầu quá nhận không ra à ~.]
Tôi đứng dậy mà tạo dáng với một tay phía trên và một tay phía dưới mặt. Cùng lúc ấy, tôi chợt nhận ra coi bộ tính cách Sabata là giống tôi và méo trật đi đâu…
“…Nhìn ông bình thường hơn tôi tưởng.” Skoll nói giọng như chút thất vọng rồi hít hít.”Cơ mà… mùi của ông thì dị thật.”
[Không khác được, anh đây bị cải tạo nên cơ thể lai căng vài thứ lận.] tôi nhún vai đáp.
“Woof woof!” Mimic sủa lên trong khi nhảy tới gần tôi hơn
[Và em cảm phiền đừng để con này nó cạp anh giùm! Anh không còn cơ thể đá đâu! Và bị cạp là thốn lắm!] Tôi lập tức cầu cứu Irina.
“Ngoan nào Mimic, LHan là bạn đấy, đừng làm anh ấy đau ~.”
“Hah hah hah hah~.”
Irina đi lại vuốt ve khiến cái rương sống đó thè lưỡi và cất lên tiếng thở như chú cún phấn khích.
[Mà Skoll hiện giờ ở đâu rứa?] tôi hỏi han cô sói quái vật.
“Cùng chỗ chị Irina.” Skoll trả lời thản nhiên.
[Đúng là Irina, em quả là một cô gái rất culture (văn hóa).] tôi khoanh tay mà gật gù.
“Um… ý anh là sao?” Irina bối rối trước cách nói chuyện meme đó của tôi, như mọi khi.
[Khẩu vị tốt lắm ~.] tôi giơ ngón like lên mà cười.
“Đã bảo em không phải như thế rồi! Skoll như người nhà của em mà!” Irina ráng đính chính rôi đi lại xoa đầu Skoll. “Với lại em ấy dễ thương như thế, không phải sẽ tuyệt hơn nếu giúp em ấy đáng yêu hơn sao?”
[Không có gì phải hổ thẹn cả, Irina, anh hiểu cả mà.] tôi nói với giọng hùng hồn, bàn tay nắm chặt lại mà giơ lên.[Yêu thích thứ gì thì đâu cần lo việc là trai hay gái. Như anh cũng có hứng thú nhẹ việc ai đó hóa trang thành gái, hoặc ngược lại.]
“V-vậy sao?” cô bạn gái của tôi bình tĩnh hơn khi nghe tôi giải thích.
[Vì vậy, đừng ngại việc em thích mấy cô gái dễ thương. Nó không khác việc con trai ngưỡng mộ những người ngầu cả!] tôi đứng che tay trước mặt tạo dáng.
“Cái kiểu nói chuyện rồi tạo dáng đó đúng là chẳng thể lẫn đi đâu được.” Skoll quăng ánh nhìn chẳng mấy hào hứng gì về mấy trò đùa của tôi, như mọi khi.”Ban đầu còn tưởng chị Irina hoang tưởng vì mệt mỏi. Nhìn tận mắt thì coi bộ là hàng thật.”
“Ban đầu chị cũng không nghĩ là anh ấy luôn mà.” Irina mỉm cười hài lòng.
[Cơ mà, làm sao em nhận diện được anh thế?] Tôi hỏi ý của Irina.
“Well… anh luôn nói những thứ rất khó hiểu, nhưng phần lớn luôn mang ý tích cực. Và em nhớ rõ từng lời anh nói hồi trước.”
“Ack…”
Nghe cô ấy nói thế khiến tôi cảm thấy cũng thốn không nhẹ. Chẳng trách được uy tín tôi chẳng cao (Charisma 9), lại còn dùng những trò đùa ở thế giới mình nên việc ai đó từ thế giới khác hiểu là chuyện rất khó. Dẫu vậy, tôi biết ơn vì Irina luôn tiếp nhận nó một cách lạc quan…
“Cơ mà, ông làm thế nào đến được đây và tính ở đây bao lâu vậy?” Skoll tò mò hỏi.
[Anh có vài đồ nghề từ sếp cho. Và anh có thể đến rồi đi khá thường xuyên khi cần.] tôi nói một cách tự tin.[Mọi người muốn đi tới thử thế giới anh đây một chuyến không?]
“Được sao!?” Irina bất ngờ khi nghe điều đó.
“Nghe cũng hào hứng đấy.” cô sói đó cũng có vẻ hưởng ứng.
[Cơ mà, nếu em có công việc gì thì nên báo cho họ biết. Do dòng thời gian hai thế giới khá là khác nhau.] tôi dặn dò cô bạn gái của mình.
“Em hiểu rồi. Em sẽ chuẩn bị ít hành lý, anh đi cùng em chứ?” cô gái Alchemist nhanh chóng đưa ra quyết định.
[Nhanh quá đấy…] tôi bất ngờ với việc Irina lựa chọn nhanh như thế.[Nếu em không phiền thì ổn thôi.]
“Vậy đi cùng em nào, LHan.”
Tôi đi theo Irina dẫn đường, với Skoll và Mimic đi cùng. Theo chân cô ấy, tôi không ít lần ngớ người khi đi vào căn nhà cao tầng nhiều cửa sổ trông hiện đại vô cùng. Đi vào trong, tường và sàn nhà màu trắng, xung quanh rất nhiều người mặc đồ dược sĩ bên trong.
“Chủ tịch lại lẻn ra ngoài nữa à!” một người đàn ông trẻ trong bộ đồ được sĩ lên tiếng.
“X-xin lỗi, tôi chỉ đi hóng gió chút thôi.” Irina đáp với chút bối rối.
“Không có gì hay ho khi lẻn ra ngoài vào rạng sáng dưới cái lạnh này đâu!” Anh ta nhìn sang tôi mà thắc mắc.” Tiện hỏi, vị này là?”
“LHan, người bạn quan trọng của tôi, và là người anh hùng đã cứu thế giới.”
“…Eh!?”
Anh ta không kịp tiếp nhận hoàn toàn lời giới thiệu thẳng thắn ấy. Khá hiển nhiên khi vị cứu tinh tự dưng đâu ra xuất thì ai mà hiểu được ngay. Anh ta quay sang nói với những nhân viên khác khiến căn phòng bắt đầu hoạt náo hơn, với tâm điểm chủ đề là tôi. Trong khi tôi khó khăn lắm mới có công việc ổn định thì coi bộ Irina lên thẳng làm chủ tịch một công ty dược phẩm. Đúng là khả năng của người có tài năng luôn rất khác biệt…
[Chà, giờ anh đã nổi tiếng phết nhể?] tôi ngoái nhìn mà không khỏi ấn tượng.[Giờ hiểu sao nhiều gã đi mạo danh anh để đi cua em rồi.]
“Hồi đầu có chút khó khăn nhưng giờ thì em quen rồi.” Irina cười trừ đáp.
“Và từ hồi sống ở đây thoải mái vô cùng, tiện lợi hơn hẵng so với hồi trước thường phải ngủ bờ ngủ bụi ~.” Skoll nói một cách thích thú.
“Woof.” Mimic sủa lên hưởng ứng với Skoll.
[Irina trở thành phú bà nhanh thật.] tôi gật gù rồi bông đùa tiếp.[Từ mama giờ em thành sugar mama rồi ~.]
“Sugar mama???” Irina khó hiểu bởi lời tôi nói.
[Đừng để ý.]
Sau khi bọn tôi mất vài phút đi lại và dùng thang máy lên tầng trên, bọn tôi mới đến được phòng của Irina. Một căn phòng rất rộng rãi, có nhiều thiết bị tiện dụng của nhà có điều kiện ở đây.
“Anh cứ tự nhiên như ở nhà.” Irina nói rồi đi đến phòng ngủ của cô ấy.
“Um…”
Nghe vậy, tôi lựa một ghế sofa gần đó mà ngồi đợi. Ngồi tại phòng khách nhìn dáo dác xung quanh, tôi khá hồi hộp khi tới nhà bạn, sau cùng số lần tôi tới chơi nhà bạn là đếm đầu ngón tay.
“Được rồi, em sẽ sửa soạn một chút. Em có gì cần sửa soạn không Skoll?” Irina bắt đầu đi tới tủ đồ và đóng gói vào vali.
“Nah, em thì ổn thôi.” Skoll ngồi lên ghế sofa mà chơi đùa với Mimic. “Mà phải rồi, ông bây giờ còn dùng ma thuật hay thứ gì đó khác không?”
[Anh đây có thể gọi Spirit hộ vệ của mình ra, mỗi tội hiện tại thì không được. Anh đây cũng dùng được vài thứ spell linh tinh.]
Tôi nói rồi dùng mắt Beholder tạo ra một con gà tây còn tái. Kế đến, từ mắt mình tôi phóng ra Dissolve Ray bắn ra từ mắt khiến con gà tây ra tro.
[Kiểu như vậy.] tôi chỉ tay vào mớ tro trong tay.
“Hoh, trông ngầu hơn mấy trò ông làm hồi trước đấy ~.” Cô sói có vẻ ấn thích thú trước màn trình diễn nhỏ của tôi.” Ông còn làm được những gì nữa vậy?”
[Để coi…] tôi tạo ra một cây kẹo, bẻ gãy nó, rồi dùng spell Mending khiến nó liền lại như mới. [Mending thì có thể sửa lại vài đồ vật nhỏ.]
“Ooooh.” Skoll nhìn mà trầm trồ.”Nữa đi ~.”
“Hm…” tôi tạo ra cốc nước gỗ rồi lôi con dao bếp trong Bag of Holding ra.[ Đây là nước lỏng, và Ray of Frost ~.]
“Cái này thì không khác lắm mấy trò ông làm hồi trước.” cô sói bình luận khi so sánh mấy khả năng điều khiển nước và đất đá của tôi ngày trước.
[Cũng phải.] Tôi ngẫm nghĩ giây lát rồi dùng spell khác. “Produce Lightning.”
“Lần này ông dùng được điện luôn, trông vui phết!” Skoll thích thú bởi quả cầu điện trong bàn tay tôi.
[Well… có nhiêu đó thứ tiện để biểu diễn, vài cái khác thì không thích hợp để dùng ở đây.] tôi nhún vai đáp.
“Eh, tiếc nhể.”cô sói hơi cụp đôi tai thú xuống thất vọng.
“Xong rồi, em đã chuẩn bị xong.” Irina bước ra từ phòng ngủ với cái va li trong tay.“Phải rồi, em phải báo với bố mẹ nữa!”
Irina lấy điện thoại chụp ảnh bọn tôi rồi bấm màn hình liên tục nhắn tin.
“Hm, đó có phải smartphone?” tôi ngạc nhiên khi thấy cô ấy xài thứ không thấy ở đây hồi trước.
“Um… ở đây gọi nó là Convinience Phone (điện thoại tiện lợi), hoặc còn là C Phone.” Irina không biết về smartphone song giải thích. “Angelos nói dựa vào những ý tưởng của anh về việc điện thoại dùng được các tính năng giống máy tính, máy ảnh, cùng những chức năng kết nối mạng.”
[…ANH SẼ KIỆN QUYỀN CHÔM CHỈA Ý TƯỞNG KHÔNG XIN PHÉP!] tôi nói lớn với sự ức chế.
“Anh ấy nói bấ kỳ khi nào anh trở lại thì hãy nói chuyện với anh ấy để nói về việc phân chia lợi nhuận.” cô ấy trấn an tôi
[Ra vậy…tch.] dù được xử lý ổn thỏa, song cũng không ưa tên nhà giàu đó cho lắm. [Mà hiện tại hắn làm việc gì thế?]
“Anh ta hiện giờ là tổng thống Canada.” Irina sau khi nhắn tin điện thoại xong và đáp.
[…Canada chắc sẽ không sụp đổ đâu nhỉ?] tôi nói với giọng ngờ vực.
“Ông vẫn thù gã đó quả nhể?” Skoll nhún vai nói.
[Một gã giàu có và từng sử dụng lòng tốt là công cụ lừa đảo, thế quái nào mà anh đây ưa nổi!] tôi vẫn phàn nàn gã nhà giàu ngày càng nhiều quyền lực hơn đó.
“Anh ấy đã hối hận về việc đó lắm rồi, hơn nữa em không để tâm nó nữa. Anh cũng nên bỏ qua cho anh ấy.” Cô nàng Alchemist cố thuyết phục tôi.
[Well, Irina đã nói thế thì anh sẽ nghe vậy ~.] tôi nhún vai rồi lấy Cubic Gate ra. [Vậy… mọi người sẵn sàng rồi chứ?]
“À phải, em cũng phải thông báo với trợ lý sẽ vắng mặt một thời gian!” Irina vội nhắn tin thêm.
“Chị Irina luôn bận bịu phết.” Skoll khoanh tay phía sau đầu.
[Có lẽ một trong những việc đầu tiên anh cần em làm khi sang thế giới anh là ngủ đủ giấc giùm.] tôi bình luận sau khi thấy thói quen sinh hoạt không được healthy và balance (lành mạnh và cân bằng) của nàng chủ tịch trẻ này.
“Đồng ý với ổng đấy.” cả Skoll cũng gật đầu hưởng ứng.
“Em sẽ ổn mà, hai người đừng lo thái quá.” Irina khua tay liên hồi ráng chối bỏ.
[Cứ thoải mái chống đối một cách muda (vô nghĩa), anh sẽ khiến em phải ngủ nghỉ đàng hoàng!] Tôi nói hùng hồn hơn với hay tay một nắm vạt và ngực áo của mình, tạo dáng vẻ đầy đe dọa và dị thường.
“Woof woof.” Mimic sủa lên như hưởng ứng.
“Ông có thể thuyết phục như một người bình thường được mà…” Skoll nhìn tôi như thấy người trốn trại.
[3 người đồng thuận, một phản đối. Kết quả đã biểu quyết.] tôi nói khi giơ ngón like lên.
“E-em hiểu rồi mà… mọi người không cần phải nhấn mạnh liên tục vậy đâu!” Irina bỏ cuộc trước sự đồng lòng của bọn tôi.
[Vậy, mọi người sẵn sàng rồi chứ, còn quên gì nữa không?] tôi hỏi lại lần nữa để mọi người kiểm tra.
“Sẵn sàng cả rồi ~.” Skoll nói với tâm trạng thoải mái.
“Bất cứ khi nào khởi hành!” Irina cũng hào hứng không kém.
[Vậy đi nào.] Tôi bấm nút trên Cubic Gate và niệm những từ khóa địa điểm.”Nhà LHan, tại Noble Park, Australia, Trái đất.”
Sau khi tôi nói và bấm nút trên magic tool xong, một portal xuất hiện trước mặt chúng tôi.