(nhạc: Guts Theme)
---Vài phút trước ở tại nhà tôi, Hampton Park---
“Thanh kiếm Soul Devourer giờ được nâng cấp thành thanh Vorpal Blade bản xịn hơn rồi đấy.” Alex cười đầy tự mãn.
Vorpal Blade là thanh kiếm có thế giúp chắc chắn giết kẻ thù nếu chém trúng vào cổ. Thậm chí cả việc kháng sát thương dạng chém cũng vẫn bị thương như thường. Thêm khả năng của Soul Devourer, kẻ bị thứ này chém thì có bất tử cũng phải chào thua.
“Một món đồ không tồi.” Sabata cầm thanh kiếm lên coi rồi phàn nàn.”Nhưng làm thế quái nào ta chém được chiếc cổ mảnh mai đẹp đẽ nhưng quá xa vời của Lady Cosmo chứ!?”
“Ngươi nghĩ ta đưa kiếm để ngươi quăng xí ngầu à?”
Alex cà khịa rồi đưa một mớ thứ. 4 cuộn giấy spell bao gồm Nondetection, Fortune’s Favour (ân huệ của vận may), Wish, Invisibility (tàng hình). Cuối cùng anh ta lôi ra Carpet of Flying (thảm bay).
“… Nhiều thứ thật…”
Tôi nhìn mớ đồ Alex đưa cho, giá trị mấy thứ này ngoài thanh kiếm thì toàn đắt đỏ cực kỳ. Các magic tool chia ra độ quý và hiếm từ thường, bất thường, hiếm, rất hiếm, huyền thoại, tạo tác. Giá của chúng được phân ra trung bình theo thứ tự từ 75, 250, 2500, 25000, và hơn 50000 gold! Dù mấy cuộn giấy spell cho tới mấy lọ thuốc giá chỉ một nửa so với magic tool có thể dùng nhiều lần, song giá chúng vẫn không phải chuyện đùa. Tổng giá trị mấy cuộn giấy này, cái thảm và thanh kiếm có thể hơn 100375 gold, tức hơn $10000000!
“…Anh chịu chi tiền phết…” tôi lẩm bẩm trong kinh ngạc xen lẫn lo sợ.
“Chơi với thần thì cỡ này vẫn còn bèo chán.” Alex nhận xét.”Ta cũng muốn lôi bom nguyên tử vô để hạ ả lắm, tiếc là đó chỉ hiệu quả giết những kẻ không bất tử thôi.”
“Liệu tôi có phải nợ ngần này thứ nếu thất bại không?” tôi run tay khi nhận ra thất bại thì tôi có thể vướng nợ trong khi đang cần tiền nữa!
“Ta chỉ cần ngươi làm hay là không thôi, tự tin là phụ.” Artisan đó nheo mày.”Còn không làm thì ta sẽ giao người khác làm.”
“Tôi sẽ làm!”
“KHOOOÔNG! TA KHÔNG MUỐN! LÀM HẠI MỘT QUÝ NHÂN DIỄM LỆ NHƯ THẾ, TA KHÔNG CAN TÂM!”
Trong khi tôi thì miễn cưỡng nhận lời, Sabata thì gào thét từ chối một cách tuyệt vọng. Nhìn thanh kiếm trong tay, tôi hiểu ra rằng nếu thuận theo mong muốn bản thân thế giới sẽ không cứu nổi. Điều duy nhất lúc này tôi có thể làm là dùng hết mọi nỗ lực để tránh thất bại…
--- Một lúc sau trên bầu trời tại núi Dandendong---
“Trên này lạnh và gió vãi…”
Tôi run cầm cập bởi cái thời tiết sắp vào mùa đông này. Trên độ cao vài trăm mét so núi này lạnh không thua gì cái tủ lạnh! Cưỡi Carpet of Flying trên này đúng là cực hình!
“…Lạy cha ở trên trời…”
Còn Sabata thì bắt đầu cầm ngược kiếm mà cầu nguyện chúa, nghe rất giống cách một Templar (hiệp sĩ dòng đền) hoặc Paladin làm trước khi lâm trận. Có điều cầu thần để đi giết thần thì có hơi mỉa mai thật. Trước khi bay tới đây, bọn tôi phải dùng cuộn giấy spell như Nondetection để tránh mọi dạng tiên tri thấy được, Fortune’s Favour để tăng vận may cho đòn tấn công tiếp theo, Invisibility để tàng hình không thể thấy được bằng mắt thường. Và cuối cùng…
“Wish, hãy giúp cho đòn tấn công của ta nhắm vào cổ Cosmo... một đòn chí mạng!”
GAH!
Ngay khi tôi dùng điều ước mà không phải bắt chước một spell dưới lv 9, cơ thể tôi bị chịu một cơn đau thấu xương! Từng cơ bắp của tui như bị điện giật và gai đâm, biểu hiện việc phản chấn vì quyền hạn điều ước nằm ngoài khả năng của các spell!
“Gr… đau thật đấy!” Sabata cảm nhận được cơn đau ấy.
“Phải… và giờ mà thất bại thì đến cả spell mắt Beholder cũng không thể dùng được cho tới khi nghỉ ngơi…”
Tôi thở nặng nhọc với người vã mồ hôi. Phản chấn của Wish khiến cơ bắp người dùng yếu đi cực kỳ (strength 3). Tệ hơn nữa, dùng spell và ma thuật sẽ khiến cơ thể người dùng từ lúc này thương tổn thuận với lv loại spell sẽ dùng. Có thể nói tôi mà dùng spell thêm 5 lần thì coi như tôi sẽ Bite The Dust (cạp bụi)
May mắn thay, do có cặp Gauntlet of Ogre Strength nên thể lực của tôi vẫn giữ ở mức rất cao (strength 19)
Xoảng
“Được rồi… tập trung đến khi họ ra hiệu nào…”
Ngày khi tiếng vỡ như thủy tinh vang lên khắp nơi, màu sắc của cảnh vật xung quanh bị thế chỗ bởi màu xám xịt. Đây là dấu hiệu cho kế hoạch của Alex đã bắt đầu tiến hành. Tôi lấy ống nhòm và quan sát từ trên cao, có thể thấy cả nhóm đang bắt đầu giao chiến với Cosmo. Nhìn diễn biến thì dù thấy rõ cả nhóm giờ có thể phản công, có điều trong vẫn không được khả quan cho lắm…
“…Tới gã phù thủy đó đánh không lại thì liệu chúng ta có thành công nổi không đây?” Sabata hỏi đầy ngờ vực.
“Thành hay không thì trước tiên phải làm đã…” tôi đáp với tư tưởng đã định.
“Ta không muốn hại Lady Cosmo tẹo nào!” Spirit hiệp sĩ ấy vẫn phàn nàn không thôi.”Hãm hại một nữ nhân xinh đẹp và lại tốt tính như thế thì đúng là vô tâm mà!”
“Thực hiện việc của anh hùng hay không chính là lúc này…”
Tôi nắm chặt thanh Soul Devourer sau khi thấy một vụ nổ do Alex và Cosmo. Khoảng khắc tiếp theo, tôi nhảy khỏi Carpet of Flying và rơi tự do!
“Cú nhảy niềm tin đi naaaào!”
Sabata kêu lên với tâm trạng rối ren giữa háo hức lẫn mâu thuẫn. Tôi không đáp thêm câu nào, thay vào đó hai tay bắt đầu nắm chặt và đặt lưỡi kiếm lên về phía sau lưng lấy thế. Với cú rơi từ độ cao thế này, kèm theo lực tay được cường hóa magic tool của tôi, việc chém được dễ dàng cả đủ kiểu kim loại khôngp phải là bất khả thi!
“Ngươi không nghĩ chúng ta sẽ thọ cách nào khi tiếp đất à!?”
“Alex… sẽ lo vụ đó.”
Tôi đặt niềm tin vào Artisan tài giỏi đó. Khi khoảng cách còn hơn trăm mét, Cosmo lập tức ngước mắt lên nhìn về phía tôi!
“Xin lỗi.”
Xoẹt
Keng
Crack
Tôi thì thầm rồi vung kiếm. Sau tiếng vũ khí cắt ngang không khí là tiếng kim loại va chạm. Và thứ gần như vang lên cùng lúc với tiếng gãy như cành cây khô bị bẻ.
“Guh…”
Hai thanh kiếm va chạm nhau, kiếm của tôi bị đỡ lại bởi kiếm từ Spirit hộ vệ của Cosmo! Tệ hơn nữa, hai cánh tay tôi đã bị gãy hoàn toàn khi chịu áp lực rơi tự do vài trăm mét!
Bịch.
Tôi ngã xuống đất, máu bắt đầu chảy ra và lan ra khắp mặt đất.
Bụp
Thứ tiếp theo rơi xuống đất lại chính là thứ mang khuôn mặt của Goddess of Time - đầu của cô ấy!
[...]
Cosmo tròn mắt như thể tin được cảnh tượng đó. Sabata cũng buông tay bởi đôi tay gã cũng gãy như tôi. Từ tay Sabata rơi xuống thanh kiếm Soul Devourer, thứ là hàng thật chứ không phải thanh tôi đang cầm.
[Lady Cosmo!] Ki-rin hoảng lên vội tung ra spell.[Planesh-]
Xoẹt
Trước khi thánh thú đó kịp dùng spell để đưa cả hai trốn khỏi Plane này mà cứu Cosmo, Alex đã lao tới. Anh ta vung thanh Soul Devourer của tôi một phát, nhát chém ngọt xớt ấy khiến Ki-rin đầu một nơi và thân một nẻo. Giây tiếp theo, cơ thể Ki-rin phát ra nhưng đốm sáng nhỏ và bị hút vào thanh kiếm. Khi không còn ánh sáng nữa, xác của thánh thú đó rã ra thành tro tàn.
[Vậy ra… ta đã thua…] Giọng Cosmo cất lên, chất đầy sự tiếc nuối.
“Sự thật hiển nhiên thôi.” Alex cắm kiếm ngay cạnh đầu của Goddess of Time.”Giờ ngươi muốn ta giải thoát cho ngươi lập tức, phản công vô ích, hay dành chút thời gian cuối mà trăn trối?”
[...Ta chọn cái cuối được chứ? Tất nhiên sẽ có chút thứ sẽ làm nhưng không phải phải phản kháng đâu…]
Cosmo chỉ cười trừ đáp. Cơ thể lẫn đầu cô ấy đang phát ra những đốm sáng nhỏ bị hút dần vàothanh kiếm Soul Devourer. Xem ra quá trình thanh kiếm này nuốt chửng linh hồn của Cosmo dang diễn ra. Song khác với trường hợp thông thường, sinh vật bị chém thì chết và hóa tro lập tức chứ không được như thế này. Cả người Cosmo phát sáng lên, cả cơ thể chúng tôi cũng thoáng phát ra ánh sáng tương tự.
“Eh!? Chúng ta lành cả rồi?”
Anna ngạc nhiên trước sự thay đổi. Toàn bộ vết thương cả nhóm tôi bị khi giao tranh đã lành hoàn toàn. Tôi cũng đã lành lặn như mới, từ cánh tay đã gãy lẫn cơ thể bị đau bởi phản chấn của Wish. Lần lượt những đồng đội và tôi ngồi dậy mà bàng hoàng.
”Khoan, trong túi mình đầy đồ ăn vặt nữa!” Cô bé Warlock mừng quýnh lên.
“Wow, Alan lùn đi rồi này ~.”
“…Chà, cô trông béo lên nhiều đấy.”
“Béo á? Mà khoan, do tôi to lên á!?”
Pixie Berrina đột ngột xuất hiện ngay cạnh Dta mà không phải do anh bạn Druid triệu hồi. Không những vậy, cô nàng Pixie ấy đang mang kích thước y như con người thay vì nhỏ như búp bê!
“Hm, tấm da gì đây?” Iro nhận được một cuộn da với hình trong đó không khác gì bản đồ có đánh dấu.
“Hmph?”
Eve và Yhi thì được đính trên ngực một chiếc nơ cùng một chiếc kẹp trên tóc rất đẹp. Còn tôi, trong túi áo lại tự nhiên xuất hiện một khói vuông nhỏ với mỗi mặt có một biểu tượng, trông nó khá quen quen.
[Anna của xứ German, ta hy vọng cô bé sẽ đủ sức mạnh và sự chững chạc để vượt qua các thử thách trong tương lai. Dta của xứ Vietnam, đây là món quà nhỏ để hy vọng cậu có thể trưởng thành hơn với trái tim đầy cảm xúc cũng như lý trí sắc bén. Iro của bộ lạc Charrir, đây là món quà nhỏ để giúp cô có thể lý giải được hoài nghi về gốc gác bản thân khi đi cùng người cô thân nhất. Eve và Yhi của xứ Wisdomia, hãy sớm tìm được cho mình con đường riêng, định mệnh mà bản thân thật sự mong muốn. Alexander, hậu duệ cuối cùng của gia tộc Cleverwork, ta hy vọng con đường ngươi đang hướng đến sẽ đúng đắn hơn của ta…] Cosmo nói những lời chúc với cả nhóm, và tôi là cuối cùng.[Và LHan của xứ Australia, ta hy vọng những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với cậu, trên con đường mà cậu tin tưởng bước đi. Hãy luôn giữ tấm lòng hào hiệp của một anh hùng. Ta sẽ luôn dõi theo cậu, như cách cậu đã chiến đấu với Fiend và Undead.]
Ngay khi Cosmo tan rã đi hoàn toàn, cơ thể cô ấy tỏa ra ánh sáng vô cùng quen thuộc. Lúc ấy,trong tâm trí tôi hiện lên hình ảnh đòn tấn công cuối cùng hồi trước khi tôi bị bắt mất linh hồn đi xuống Abyss. Ánh sáng tỏa ra từ đòn tấn công dạo ấy đã hạ được tên Tanarruk Imsh. Lẽ nào… phép màu lúc ấy chính là do Goddess of Time!?
“… Ta đã làm gì thế này!?”
Sabata quỵ xuống. Tôi chống tay xuống đất, cả tâm trí tôi hỗn loạn tột cùng. Đây không một chút gì giống như thứ gọi là kẻ thù của thế giới, thậm chí còn trái ngược hoàn toàn thứ mà tôi muốn đối địch!
“AAAAAAAAH!”
Spirit hiệp sĩ gào thế lên rồi tan biến đi vào không khí. Còn tôi, thứ mà đôi tay mình đang cảm nhận không có chút vinh quang hay mừng rỡ nào, chỉ cảm thấy bản thân thật kinh tởm! Trước tro tàn của Cosmo, Dta dùng Druidcraft khiến cho mọc vài bông hoa nở bên cạnh nơi cô ấy. Nét mặt cậu ta lúc này cũng đầy sự đượm buồn.
“Nhiệm vụ đã hoàn tất, mọi người đã làm rất tốt.” Eve lên tiếng cùng biểu cảm lạnh tanh không đổi.
“Kẻ thù này… quá khác biệt với những kẻ khác…” Iro nhìn tro tàn của Cosmo mà đầy nghĩ ngợi.”Không chút sát khí nào, lại còn nói lời tốt đẹp với kẻ thù…”
“Cô ta… có thật sự là kẻ xấu không vậy…” Anna đặt búa xuống đất mà tự vấn sau khi thấy những gì đã diễn ra.
“Um…”
Yhi cũng có chút gì đó không vui trước chiến thắng của chúng tôi. Và tất nhiên, cái gì cũng có ngoại lệ…
“Thanh kiếm cũng không tồi.” Alex dưng dửng nhặt lên thanh kiếm của Goddess of Time, thứ giờ đây đã vô chủ.”Trang phục ả cũng tạm ổn. Giá mà ta có đồ nghề tốt hơn để giữ xác ả tình trạng khá hơn để xài.”
Dta lắc đầu thở dài khi thấy cảnh tượng đó, thứ vốn khá bình thường nếu như mấy nhân vật trong game RPG. Có điều, nếu kẻ thù không phải ác nhân, thì đó là chúng ta…
[Sao anh có thể điềm nhiên đến thế chứ!?] tôi ngước lên nhìn Alex đầy ngờ vực.
“Nhiệm vụ là nhiệm vụ, cảm xúc là phụ.” Artisan đó trả lời chẳng mấy quan tâm khi cất thanh kiếm và y phục của nữ thần vào Bag of Holding.”Cảm xúc là thứ không ổn định và loạn chẳng thua gì Wild Magic (ma thuật hoang dại).”
[…Chúng ta thật sự phải xuống tay những người tốt thế này mới cứu được thế giới sao!?] tôi đứng dậy mà hỏi Alex, trong lòng chất chứa sự hỗn loạn bởi sự tức giận và tội lỗi.
“Anh hùng không phải lúc nào cũng được vinh quang bằng cách làm việc đúng đắn. Thậm chí ngươi có khi phải thực hiện những tội lỗi lớn hơn bất kỳ ai nữa.”Artisan đó nhìn sang tôi mà nói bằng khuôn mặt nghiêm nghị.
“ Tội lỗi…” tôi ngơ ngác khi nghe điều đó.
“Như giết chóc là ví dụ điển hình. Lãng mạn hóa, công nhận chiến thắng, khiến mục tiêu tàn ác hơn là cách để con người hợp thức hóa và chấp nhận việc giết chóc thôi. Dù là tốt hay xấu, ngươi sẽ phải hạ kẻ đối địch hay cản đường ngươi đến mục tiêu. Và giết chóc chính là cách khả thi và dễ nhất với nhũng kẻ phàm tục muốn đối đầu với thần thánh.” Alex quay đầu rồi đi lên chiếc xe.”Giờ việc của ta ở tại nơi này đã xong, đến lúc chuyển địa điểm sang nơi khác.”
Cả nhóm tôi lặng lẽ lên xe để Eve lái rời ngọn núi Dandendong cũng như lãnh địa của Goddess of time.
[…Anh định làm việc gì tiếp theo?] tôi ráng bình tĩnh lại chút đỉnh và hỏi.
“Diệt vị thần tiếp theo, tất nhiên.” Alex dựa lưng vào ghế mà nói tiếp.”Còn 3 tên thần nữa cần phải xử lý mới ngăn dược Plane này khỏi biến mất.”
“…”
Nghe kế hoạch đó, tôi suy ngẫm giây lát khi ngoái đầu lại. Nhìn cột sáng nơi vốn thuộc về Cosmo nay đã tan biến dần. Khung cảnh đẹp đẽ quanh nơi đó đã không còn, giờ chỉ còn là một khu vực xám xịt, ngôi mộ của một nữ thần nhân hậu nhưng yểu mệnh.
[Tôi không thể đi cùng anh được nữa...] tôi nói.
“Eh?” Iro rung đôi tai báo mà ngạc nhiên.
“Sao ông anh đổi ý rồi vậy?”
Anna cũng thắc mắc.
[Tôi không thể giữ được lý tưởng hay chính mình nếu tiếp tục đi theo con đường này...] tôi nói ra lý do.
“Đa sầu đa cảm thế thì sao làm anh hùng nổi?” Alex hỏi nhưng không đá xoáy như mọi khi.
[Lý tưởng làm anh hùng tôi vẫn không đổi, nhưng tôi sẽ đi theo hướng khác… chứ không phải bằng cách hy sinh người tốt thế này...] tôi lắc đầu đáp.
“Sếp đồng chí trông sus quá, sau lần này thì tui cũng không biết có tin nổi ổng không. Tách riêng ra coi bộ cũng tốt cho tinh thần của nhóm.” Dta cũng đồng tình ý tưởng của tôi.
“…Ta đoán ngươi không thể tiếp tục nữa rồi.”
Thay vì trêu đùa, mỉa mai hay coi thường như mọi ngày, Alex vẫn nói giọng rất điềm tĩnh. Anh ta quăng cho tôi một cái túi.
“Cầm lấy túi này, muốn bán gì có giá trị như với ta thì cứ bỏ vô và ngươi sẽ nhận được tiền.” Alex gác tay bên cửa xe mà giảithích. “Tiện nói luôn, cái khối vuông đó là phần thưởng ta dành cho ngươi nhưng con ả đó đưa trước rồi. Cubic Gate (khối lập phương cánh cổng) mà ta có hứa sẽ thưởng ngươi khi hoàn thành tốt công việc. Lấy nó rồi đi gặp người yêu, di cư hay đi phượt nơi khác tùy ý ngươi.”
“…”
Ngỡ ngàng khi nghe điều đó, tôi lôi cái khối vuông bằn kim loại đó ra khỏi túi mà nhìn trong kinh ngạc. Tôi không nghĩ Alex thật sự chuẩn bị thứ này cho tôi, một magic tool huyền thoại! Thứ này có thể dùng spell lv 9 như Gate (cánh cổng) để đi đến bất cứ thế giới nào hay gọi bất kỳ sinh vật nào đến, kèm với Planeshift (đổi Plane) để đi sang các Plane khác. Dù chi dùng được 3 lần trong một ngày và mỗi ngày trôi qua hồi được số lần dùng 1-3 lần, nhưng nó là công cụ đầy quyền năng. Và có nó… tôi có thể gặp lại được Irina!
“Vui quá nói không nên lời à?” Alex nói theo cách cà khịa như mọi lần.
“…”
Tôi càng bối rối hơn khi ngoài tội lỗi, tức giận ra thì niềm vui bất ngờ này khiến tâm trí tôi càng mâu thuẫn hơn. Nó như thể để đạt nguyện ước của bản thân, tôi đã phải lấy mạng một người tốt…
“Tôi không nghĩ đó là khuôn mặt đang vui đâu.” Dta thay lời tôi mà đáp.
“Well, tùy ý ngươi thôi, khi chàn đổi ý thì cứ báo ta một tiếng.”
Ngay khi trở về lại khu Hampton Park nhưng vẫn còn cách một quãng để đến nhà tôi hay làng Olzug, nhà tôi Alex đã cho dừng xe. Anh ta bước xuống rồi bước đến mọt vòng tròn ma thuật nào đó mà tôi chưa từng thấy trước đây. Artisan đó khi bước đến, một Portal (cổng dịch chuyển) liền xuất hiện.
“Hẹn có dịp gặp lại, người hùng LHan.” Artisan đó nói rồi bước qua Portal.
“Bảo trọng, Mr Han.” Eve cúi đầu nhã nhặn rồi xách những chiếc túi giống Bag of Holding đi.
“Gah ~.”
Yhi cười thân thiện và vãy tay mà rồi mới đi sang Portal theo người chị em và chủ của cô ấy. Sau khi họ đi, Portal biến mất, cả vòng tròn phép trên mặt đất cũng chẳng còn thấy đâu. Nghe lời chào ấy, tuy vẫn thấy vị đắng trong miệng nhưng tôi cảm thấy đạt được điều gì đó khác.
“Phải tận như vậy mới được anh xem là anh hùng sao?”
Tôi thở dài mà cười cay đắng trong khi lẩm bẩm với bản thân. Lần đầu được người sếp kỳ quặc của mình gọi tên đàng hoàng.