Chương 49: Bước vào ngôi làng

https://www.youtube.com/watch?v=nleygezvFGU

“Ông anh là thần mà sao đi cái xe ngựa bình thường quá vậy?”

Anna ngồi trên chiếc xe cừu gỗ của nhóm tôi mà bình luận. Hiển nhiên, cô bé đó không ngồi cạnh mấy cấp dưới vốn không phải người của tôi. Dù là vì cẩn trọng hay ghê sợ thì cũng không phải vấn đề lớn nếu cô bé Warlock này tin tưởng tôi. Một điều may mắn hơn, coi bộ không ai trong nhóm hiểu tiếng Đức của cô bé, thành ra cuộc trò chuyện cũng không bị chất vấn nhiều nếu tôi bẻ lái sự thật đôi chút.

[Hiện tại tôi quản lý họ trên danh nghĩa là thần. Chứ khả năng hiện tại của tôi vẫn rất giới hạn.] Tôi giải thích với Anna.

“ Ra là vậy,” Anna ngồi đung đưa chân rồi uống trái dừa chứa đầy sữa có đường.”Ah, sữa ngon ghê ~.”

“Haiz, sao ngài đối tốt với con bé mới gặp và đã hung hãn với chúng tôi vậy…” Arcath than vãn trước cách xử sự của tôi.

[Chỉ là chút hiểu lầm, ngươi nên mừng là giữa hai bên chưa có thương tích gì nghiêm trọng. Thêm nữa, chúng ta tạm thời có thêm đồng minh, nó tốt hơn là thêm kẻ thù mà phải không?] Tôi lập tức phản bác lại lời gã Sorcerer Kobold bằng lời giải thích cặn kẽ và tích cực hơn.

“Heheh, ước gì lúc trước ngài cũng nhân từ thế với bọn tôi.” Arcath nói với giọng cà khịa xen lẫn ganh tị.

[Mỗi kẻ thì ta có các đối xử riêng để có kết quả tốt nhất thôi.] Tôi phản bác tiếp. [Nếu các ngươi cũng sống giản đơn chỉ cần nói chuyện và ăn uống chút để chấp nhận hợp tác.]

“Chúa tể Gruumsh biết rõ ngài ấy đang làm gì đấy thôi. Ngươi là con trai của trưởng làng Charrir mà lại tị nạnh một đứa trẻ khác à?” Ownka nói đỡ cho tôi, đồng thời mỉa mai gã Kobold.

“Coi nào, tôi chỉ muốn được chút đặc ân từ ngài thôi mà~.” Arcath miễn cưỡng trả lời.

[Ngươi thì không vấn đề gì quyết định này chứ, Ordning?]

Tôi quang sang hỏi gã Troll đang gặm đùi thịt cừu nướng. Gã đã hoàn toàn bình phục sau cuộc giao tranh vài phút trước nên không phải lo về ảnh hưởng đến trận chiến.

“Có đồ ăn bù đắp rồi nên ta sẽ bỏ qua.” Gã gặm nhồm nhoàm miếng thịt cừu với cơn giận đã nguôi đi.

[Đấy, Ordning đâu vấn đề gì đâu. Cãi nhau chút nhưng ăn uống chút và làm hòa là ổn cả.] Tôi quay sang Arcath và Ownka mà nói tinh thần hợp tác của Ordning.

“…Ước gì tôi có thể đủ trâu bò và sống đơn giản như hắn, heheh…” Arcath cười trừ một cách chua chát.

“Nhóm ông anh đủ dạng người và nói đủ thứ khó hiểu, vậy mà ông anh hiểu được cũng hay thật.” Anna sau một hồi nghe ngóng mà bình luận do chỉ nghe được lời đáp thông qua thần giao cách cảm của tôi.

[Mọi thứ đều có thể khi có ma thuật hay khả năng phù hợp.] Tôi lặng lẽ chỉ giải thích cho cô bé. [Mà tiện đây, em biết gì về cái ngôi làng con người mà em đề cập không? Từ vị trí, số người, hay đặc điểm của họ?]

“Làng đó thì chắc chừng hơn 10 người … toàn là đàn ông… cỡ hơn 20 tới gần 40 chắc cũng có...” Anna gãi đầu ráng suy nghĩ để giải đáp thắc mắc của tôi.

[Họ có gì khác thường, từ cách cư xử cho tới những khả năng họ nắm giữ?]

“Những gì tui nhớ thì… ban đầu họ rất tốt bụng, niềm nở đón tiếp tui… Sau đó thì họ bắt đầu chuyển sang bám theo, gần quá mức rồi sờ mó các kiểu khiến tui rợn cả người!”

[…Tôi rất tiếc, em đã trải qua.]

“Đám đó thì họ vừa có những kẻ dùng được vũ khí rất tốt, có cả tên biết bắn phép, có cả kẻ biết chữa thương hoặc hóa thành động vật nữa!”

[Ra vậy, trong số chúng có ai hay làm gì đó như cầu nguyện, lẩm bẩm với ai đó, dùng sách phép, giỏi dùng nắm đấm hay luôn hành động lén lút không?]

“Hm… không chắc nữa, ít nhất thì không thấy kẻ nào cầm sách đọc cả hay đi tay không cả. Điểm chung thì kẻ nào cũng biết dùng ma thuật.”

Dựa vào mô tả của Anna thì khả năng làng này có khá đủ các thể loại phân loại (class). Có lẽ chỉ có mỗi Monk, Wizard và Rogue thì không có trong đội hình đó.

“Ngài có vẻ nói chuyện với con bé nhiều nhỉ, về điều gì vậy?” Ownka để ý cuộc trò chuyện giữa tôi và Anna nhưng không rõ là gì nên tò mò.

[Con bé có vẻ biết rõ cái làng đó, ta hỏi thêm thông tin là cần thiết.] Tôi lập tức trả lời. [Cái làng đó có hơn 10 người, quân lực chúng e rằng chỉ thiếu Rogue, Monk và Wizard.]

“Uh… nghe gì mà nguy hiểm vậy…” Arcath nghe vậy mà rùng mình. “Giờ hiểu sao mấy gã tới nơi đó đều chết không ít rồi…”

“Ngài định thế nào, chúa tể Gruumsh?”

Trước câu hỏi của Ownka, nó khiến tôi một lúc lo lắng sợ hãi. Những trận chiến trước dù kẻ địch đông hay mạnh nhưng phương thức chiến đấu giản đơn và hạn chế. Giờ thì là một nhóm đầy những kẻ khác nhau, đối đầu với chúng chỉ với quân số giới hạn như bọn tôi thì thật sự đây là bất lợi quá lớn. Đặc biệt là bên tôi thiếu người giỏi ẩn nấp, ma thuật đa dụng hay khả năng chữa trị.

“Hm, ta cũng tự hỏi chúa tể Gruumsh này có sống đúng như những kẻ làng này tôn thờ hay không.” Ordning tò mò trước sự đáng tin cậy của tôi.

[…Ngươi không cần phải lo điều đó, Ordning.] Tôi lên trả lời cho cả nhóm nhưng đích danh cả gã Troll.[Làng Olzug đã được sự dẫn dắt của ta để hạ được một nơi đông lẫn mạnh hơn. Nơi này chỉ có 10 mạng, đâu thể so với đạo quân hơn 100 Orc dưới trướng những tên Orc bị Fiend tha hóa!]

“Hoh, nghe đáng trông chờ đấy.” Ordning bất ngờ, bởi lẽ chẳng ai trong làng biết tiếng Giant để giao tiếp với hắn để kể lại cái chiến tích mà khiến tôi đau tim vô cùng.

“Heheh, nếu chúa tể đã đảm bảo thì tôi sẽ an tâm toàn mạng rồi ~.” Arcath chỉ thích thú khi tin rằng kế hoạch này hắn bảo đảm toàn mạng.

[Nghe phấn khích thật đấy ~.] Con chó Asmo, Patron (người bảo trợ) Anna cũng hùa theo cuộc trò chuyện của bọn tôi.

[Ngươi lẫn Anna đã tới làng đó trước kia rồi, nó còn bao xa hay có lưu ý gì không?] Tôi hỏi Asmo.

[Cứ đi theo con đường này với tốc độ đi bộ nhanh này thì 5 phút sẽ đến gần với làng.] Con chó đó nói tôi hay.

[Tốt, vậy ngươi chạy đi trước chuẩn bị bẫy với ẩn nấp nơi nào đó phục kích đi, đề phòng có biến.] Tôi bắt đầu đưa ra chỉ thị. [Dừng xe ở đây cũng được rồi, không nên để chúng quá gần cái làng thiếu thân thiện kia được.]

[Đã rõ!]

“Beeeee”

Arcath lập tức kéo cây cương lại để dừng xe cừu kéo lại. Chiếc xe dừng lại, gã Sorcerer Kobold lập tức xuống xe rồi chạy nhanh đi trước bọn tôi.

[Nếu em không chắc chắn muốn đối đầu đám người làng đó thì hãy đi theo Arcath. Gã không chắc sẽ bảo vệ được em nhưng hắn biết lựa chỗ an toàn lắm đấy.] Tôi đưa ra lựa chọn cho Anna khi thấy sự lưỡng lự trước đó của em ấy.

“Hmph, không cần ông anh phải lo! Tui hoàn toàn có thể chiến đâu được!” Cô bé Warlock đó vẫn khăng khăng muốn đi cùng bọn tôi bất chấp việc sẽ có giao tranh trực diện.

[Tùy ý em vậy,] Tôi từ bỏ thuyết phục Anna khi rồi kêu đồng minh. [Đi thôi, hãy nhớ kế hoạch là nói chuyện trước, vũ lực chỉ khi không thể đàm phán. Cuối cùng là tránh giết chóc đồng minh tiềm năng.]

“Đàm phán, vũ lực khi cần thiết nhưng không giết, rõ!”

“Hmph!”

Ownka lẫn Ordning cũng bước xuống khỏi xe cừu. Anna và Asmo cũng bèn đi theo bọn tôi. Năm người chúng tôi tiến bước đến ngôi làng, nơi mà những con người bị đưa tới nơi này bất đắc dĩ giống như tôi.

Rầm

“Ouch!” Bất chợt chân tôi vướng gì đó và khiến tôi ngã nhào về phía trước.

“Ngài ổn chứ chúa Grumsh!?” Ownka lập tức hỏi .

[Ta ổn…] Tôi ngồi dậy và kiểm tra xem mình bị gì mà gã đất.

“Ông anh làm gì mà dây giày cột vào nhau thế?”

Anna nhìn mà hỏi. Tôi vội nhìn xuống thì ngạc nhiên dây giày tôi lại bị cột vào nhau!

“Cái gì… và từ lúc nào…” tôi lẩm bẩm trong khi tháo rồi chỉnh lại dây giày lại.

“Hmph!”

Vụt

Ownka đột ngột vung rìu vào khoảng không phía sau cô ấy như có gì dó không ổn!

[Có chuyện gì vậy!?] Tôi lập tức hỏi sau khi chỉnh lại dây giày xong.

“…Không có gì,” Ownka hạ cây rìu xuống rồi quay sang tôi nói. “Chỉ là… tôi vừa có cảm giác kẻ nào đó giật bông tai của tôi…”

“Khịt, có mùi gì đó quanh đây… giống như phấn bướm…” Ordning hít mùi liên tục mà nói.

“Có chuyện gì thế!?” Anna quan ngại khi thấy cả nhóm tôi hành động hơi kỳ lạ.

[Không rõ, chắc là thứ ma thuật hay sinh vật nào đó.] tôi đưa ra nhận định.

“Kh-không phai ma đó chứ!?” Cô bé Warlock đột ngột cuống lên khi nghe thế.

[Nếu ma mà như thế thì anh ước nó thật sự như thế,] tôi tiếp tục đưa ra nhận định tiếp.[Bởi nếu thế thì nó khá an toàn, bởi ma thông thường ghê sợ hơn, nguy hiểm hơn, đồng thời mang cảm giác lạnh gáy hơn. Không nhẹ nhàng như trò chơi khăm thế này.]

“Ra vậy…” Anna bình tĩnh lại trước lời giải thích đó.”Làm sao anh biết rõ nó dữ vậy!?”

[Mẹ anh rất nhạy cảm với tâm linh để biết có hồn ma hay không. Đồng thời anh là một người viết tiểu thuyết nên hay tìm tòi thông tin lắm.] Tôi lý giải cho kiến thức đó.

“Ông anh hiểu biết phết, trái hẵng vẻ ngoài…” cô bé Warlock ấy bình phẩm về tôi.

[…Cứ xem đó là số ít điểm cộng của tôi đi.] tôi không biết trả lời gì hơn nên nói đại.

--- 5 Phút sau---

“Thấy rồi!”

Sau một lúc cả nhóm bọn tôi cuốc bộ gặp đầy sự xui quái kỳ quái, vấp đá, hắt hơi liên tục, đốm sáng xuất hiện ngay trước mắt. Dẫu vậy, không có thương tích gì trong quá trình đó cả. Trước mắt chúng tôi hiện giờ là một cánh đồng cỏ không cách quá xa, có những ngôi lều được quanh đó. Khói từ lửa trại đang bốc lên, bên cạnh nó là người người xem ra đang giữ lửa hoặc nấu ăn gì đó.

“WAIT (đợi đã)!”

Bất chợt, một câu tiếng Anh vang lên trước khi bọn tôi tiến đến gần thêm. Một người thanh niên trẻ độ 20 với tóc đen ngắn, người gầy với thấp hơn tôi một chút. Gã mặc lớp áo long thú, trong tay là cây thương gỗ. Gã từ từ bước tới bọn tôi cùng gương mặt nghiêm nghị với chút bầu không khí hơi kỳ lạ.

“Hi, I’m just an adventurer with my comrades (Chào, tôi là một phượt thủ với những đồng minh của mình).” Tôi giấu khả năng thần giao cách cảm và giao tiếp bằng tiếng Anh.

“These monster are your (mấy tên quái vật này là của cậu sao)!?” Người thanh niên đó tròn mắt nhìn Ordning với Ownka rồi nhìn tôi. “Can you speak Vietnamese?(anh bạn nói được tiếng Việt chứ?)”

“…Ờ, tui biết tiếng Việt.” tôi lập tức trả lời, vậy ra người này là một người Việt.

“Thế thì đỡ thật, ba bữa nay tôi ráng nói chuyện mấy người Tây mà nghe tiếng được tiếng không...” Gã thở dài.”Không phiền tôi có thể hỏi anh bạn là ai, tới đây có việc gì? Và sao lại có quái vật đi cùng vậy?”

“Tôi phượt từ thế giới mình tới nơi này có chút chuyện cần đàm phán. Và hai quái vật mà anh bạn thấy là cấp dưới của tôi, còn cô bé và con cún kia thì mới gặp dọc đường vài phút trước.” Tôi trả lời ngắn gọn và đầy đủ nhất.”Và tôi nghe nói có làng người nào đó quanh đây họ đi giết cấp dưới của tôi dù tôi có ra lệnh đàm phán, thành ra lần này tôi tự mình đến coi đàm phán có khả thi hơn không.”

“… Ra là thế.”

Cậu ta vuốt cằm suy nghĩ , có lẽ đang suy xét xem lời bọn tôi nói có đáng tin cậy không. Tôi đứng đợi giây lát, bất chợt thoáng qua nghe mùi khai khai gì đó.

[Mà nè Anna, gã này thì em có nhận xét gì không?] tôi dùng thần giao cách cảm để thầm hỏi ý kiến của Anna về người thanh niên đứng trước bọn tôi.

“Thua, trước khi tui trốn khỏi làng này không gặp gã này trước đó.” Anna bình luận.

[Ra… vậy…] tôi có chút lo lắng khi nghe ý kiến đó, bởi chẳng rõ đối phương là người tốt hay không.

“Dù gì cũng là đồng hương nơi đất lạ, tôi có chút đồ ăn vặt đây nếu anh bạn đây không chê.” cậu ta liền lấy từ trong túi ra mấy trái Goodberry.

“Oh, cảm ơn.”

Tôi nhận nó rồi chia ra cho cả nhóm mỗi người một trái. Dù không đói nhưng ăn nó chút thì lát nữa cũng đỡ lo bị đói hay khát nước. Cơ mà có trái này trong trong tay, với ngoại hình này, người này có lẽ là một Druid hoặc Ranger chăng?

“Tôi hy vọng là họ sẽ không gây xô sát gì với mọi người lần này.” Cậu ta nói chuyện có phần thân thiện hơn.

“Đó là mục đích của chuyến đi này của tôi.” Tôi trả lời với phần nào nhẹ nhõm hơn.

“Tôi được chỉ định để canh gác làng bên ngoài làng, “ Cậu ta nói ra lý do canh gác tại đây.

“Cậu đã ở đây được bao lâu rồi?” tôi dò hỏi, bởi nếu Anna chưa từng gặp thì có khả năng là tới chưa lâu.

“Tôi bị đến nơi này khoảng được 3 ngày rồi.” cậu ta trả lời.

“Ra vậy, chắc khó khăn lắm nhể?” tôi cảm thông trước tình cảnh đó, bởi tôi đã từng chật vật để sống sót suốt ba ngày ở thế giới này.

”Cậu vào trong nói chuyện chứ?”Cuối cùng, tôi mới được nghe lời đề nghị nãy giờ từ cậu ta.

“Chắc rồi, đó là lý do tôi ở đây.” Tôi nói rồi quay sang những người đồng đội. [Vào trong chứ?]

“Không!”

“Eh?”

Anna lập tức khước từ lời đề nghị đó. Em ấy đứng xa một khoảng như không muốn đi sâu hơn vào ngôi làng này. Quả nhiên, em ấy vẫn rất sợ nơi này!

[Ownka hãy ở lại đây với Anna để bảo vệ lẫn nhau, Ordning đi với ta.] tôi lập tức đưa ra chỉ thị cho nhóm.

“Rõ thưa ngài.” Ownka nhận lệnh ngay không chút do dự.

“Hmph, không biết vào trong thì ta được tiếp đãi thứ gì ngon không.” Tên Troll cười nhăn răng trong sự phấn khích.

[Đừng làm bậy rồi gây ra giao tranh đấy.] Tôi nhắc nhở tên thuộc hạ to xác của mình.

“Nếu chúngk không gây sự trước.”

Gã trả lời lập tức. Tôi gật đầu rồi quay sang người thanh niên gác làng.

“Hãy đi theo tôi.”

Cậu ta nói, tôi và Ordning theo bước đi sâu vào trong làng. Khi đi tới lửa trại đang hong cá khô, xung quanh nó những cái lều trại đượ dựng lên. Người đàn ông độ hơn 30 với giáp sắt và kiếm dài đang ngồi bên lửa trại, ngay khi anh ta thấy bọn tôi thì bỗng dưng đứng dựng lên rồi rút kiếm ra!

“Why you bring stranger and monster here, Alan (Sao cậu lại mang người lạ và quái vật đến đây)!” Người đàn ông đó hai tay nắm chặt thanh kiếm thủ thế!

“Chill out, they are not enemy (bình tĩnh, họ không phải kẻ thù).” người gác làng được gọi là Alan lên tiếng trấn an.” They come this place to have a talk (họ tới đây để nơi này nói chuyện).”

“We don’t talk to monster! They are vile creature! (Chúng ta không nói chuyện với lũ quái vật, chúng là sinh vật hèn hạ)” Người đàn ông đó vẫn lườm bọn tôi.

“Well, they bring along small girl with them, maybe your missing acquaintance? (họ có đem theo một bé gái, có lẽ là người quen đã thất lạc của các vị)” cậu ta nói về Anna để thuyết phục.

“Small girl, is it Anna (bé gái, liệu có phải Anna)!?” Người đàn ông đó tròn mắt khi nghe điều đó.

“I haven’t ask so I not sure, but that girl is near the village entrance (tôi chưa hỏi nên không chắc, cô bé đó ở ngay lối vào làng).“

Alan nói tình cảnh. Người đàn ông đó vội thu hồi kiếm rồi đi nhanh tới chỗ Ana. Tuy không biết đó có phải ý hay không khi để gã đi nhưng chí ít thì vẫn còn Ownka ở đó nên sẽ không tới nỗi nào.

“Xin lỗi vì không tự giới thiệu, cứ gọi tôi là Alan.” Cậu ta đột ngột tự giới thiệu.”Tôi nên gọi cậu là gì?”

“LHan là tên tôi, mặc dù tôi đang phải xài tên giả là Gruumsh để làm việc với cấp dưới ổn định.”

Tôi tự giới thiệu tên bản thân mình. Alan thoáng tròn mắt giây lát rồi trở lại như cũ gần như ngay tức khắc.

“Có chuyện gì à?” Tôi thắc mắc hỏi.

“Không có gì đâu, đừng bận tâm.” Alan lắc đầu nhẹ.”Mà cậu biết ai đó gọi là Mama, hoặc NeverMindo?”

“Hm… nghe quen quen, để coi…” Tôi thoáng lớ nhớ hai cái tên đó những không rõ là ở đâu nên lấy điện thoại ra kiểm tra.

“Eheheh, dù tôi có báo cáo họ tương đối vô hại rồi mà cậu vẫn cẩn thận phết ~.”

Tiếng cười khúc khích của nữ bỗng vang lên khiến tôi giật mình ngừng mở điện thoại. Tôi đảo mắt xung quanh liên tục không thấy giọng nữ đó ở đâu. Bất chợt, một đứa trẻ nhỏ như búp bê có cánh bướm xuất hiện ngay bên vai Alan. Đứa bé gá đó chiều cao chắc của chừng 50 cm, và ngoại hình làm tôi liên tưởng đến Fairy (tiên).

“…Đây là?” Tôi nhìn cô bé giống Fairy đó rồi quay sang hỏi Alan.

“ Heheheh, tui là Pixie Berrina, hân hạnh được gặp anh bạn con người mắt 2 màu.” Cô ta tự giới thiệu và cà khịa tôi.” Tiện thể, tui là người chơi khăm nhóm anh bạn tù nãy tới giờ đấy~.”

“Cái…” Tôi nhíu một bên mày vì phần nào khó chịu khi biết chủ mưu mấy cú ngã trước đó của tôi!

“Xin lỗi, Berrina rất nghịch ngợm, nhưng cô ấy không có ý xấu đâu. Mong cậu bỏ qua.” Alan cúi đầu mà thay lời xin lỗi.

“Well, may là không có gì nghiêm trọng xảy ra, tôi sẽ tạm thời bỏ qua…” Tôi hít thở sâu để bình tĩnh lại.

“Tiện thể, có chuyện gì thế Berrina?” Alan hỏi người bạn nhỏ của cậu ta.

“Tui muốn gặp mặt anh bạn trông có vẻ thân thiện thui mà… à mà quên mất,” Pixie ấy đáp rồi chợt như nhớ ra gì đó. “Goblin đang tấn công nơi này!”