Chương 2: (chap 1.5) Hugo

https://www.youtube.com/watch?v=LyNliJt4-f0

Sau vài giờ làm công việc tại hãng xưởng, tôi trở về trên chuyến xe bus thường ngày. Do sức khỏe hạn chế nên tôi thường không thể làm lâu được, 5 giờ một ngày và chỉ làm được một hoặc hai ngày trong tuần là tất cả mà tôi có thể làm được. May mắn rằng, chủ của hãng rất tốt bụng nên không ép tôi làm quá lâu.

“Holla Hugo, mừng nhóc đã về!”

Trở về nhà, một ông chú mập mạp râu quai nón gần 40, ông ấy có khuôn mặt thân thiện chào đón tôi. Đó là người thân cũng như gia đình duy nhất của tôi.

“Chào chú Thom,” tôi mỉm cười dù đang mệt mọi rồi cất balô của mình đi “tối nay ăn gì vậy?”

“Đoán xem nào?” Chú ấy nghiêng đầu sang hai bên rồi đánh đố.

“Um…” Tôi gãi đầu suy nghĩ giây lát rồi hít một hơi sâu để ngửi mùi dự đoán.”Um… con không biết…”

“Beefsteak (bò bít tết) với risotto (cơm Ý), ăn kèm Caesar salad, cả bánh cake nữa! Tất nhiên là do đầu bếp Thomas này chuẩn bị!” Chú Thom nói lớn một cách phấn khích rồi đưa tay về phía bàn ăn thịnh soạn!

“Um… nhân dịp gì mà bữa tối thịnh soạn thế chú?”

Tôi nhíu một bên mày thắc mắc. Bởi chú làm việc nấu ăn tại nhà và đem đi giao cho khách, nhưng nhà không dư dả gì nên thường chúng tôi chỉ ăn chay với bơ, trứng hoặc sữa. Một vài ngày trong tuần thì nhà mới có ít thịt gần hết hạn sử dụng trong tủ lạnh. Thế nhưng, thứ trên bàn ăn thì không có mùi đồ ăn cũ, như là được làm từ đồ tươi. Thêm nữa, có cả một tảng thịt bò trên bàn, có khi là cả 1kg!

“Sinh nhật con đấy, chàng trai!” Chú tròn mắt rồi vịnh hai vai tôi mà rung lắc “Quên luôn sinh nhật thứ 20 của chính mình luôn rồi à!?”

“Ah… hahah” Tôi cười xấu hổ vì không nhớ chính ngày sinh của mình.

“Tắm rửa nghỉ ngơi chút cho khỏe đi, rồi chú cháu mình cùng đánh chén!” Chú Thom vỗ vai tôi rồi đem cất cặp giùm tôi.

“Thế, còn công việc nấu của chú thì sao?” Tôi lo lắng hỏi.

“Bữa nay cũng ế mà, lo chi.” Chú nhún vai và méo miệng.”kệ nó đi, ngày vui thì phải tận hưởng chứ!”

“V-vâng.”

Tôi nghe lời chú và đi tắm rửa rồi nằm nghỉ trên giường nửa tiếng đồng hồ để nghỉ ngơi. Ngay sau đó, bọn tôi đã có bữa tối vô cùng vui vẻ với nhau. Dù đồ ăn của chú Thom không phải là tuyệt hảo nhưng có thể ăn cùng chú là điều khiến tôi không bao giờ buồn hoặc chán nản. Khi bao tử được lấp đầy đồ ăn, tai được nghe những lời nói chuyện hỏi thăm dí dỏm hoặc lời khuyên đầy khích lệ, được như thế mỗi ngày với tôi nó là một diễm phúc rồi.

“Làm một điều ước đi Hugo!”

Chú Thom đốt nến trên chiếc bánh cake và nói tôi. Dù tôi không rõ nó có thành hiện thật hay không, thế nhưng xem nó như một phần của cuộc vui cũng không phải điều gì xấu. Có lẽ điều ước của tôi là bản thân được khỏe mạnh hơn, sống một cuộc sống yên bình trọn vẹn luôn mãi. Tôi thổi nến xong rồi cùng cắt bánh ăn với chú Thom, khá là khôi hài khi bánh cake là thứ chú ấy làm ăn có vẻ ngon nhất trong tất cả các món.

“Và giờ là tiết mục tiếp theo đây, tặng quà!” Chú ấy liền lấy ra một túi giấy có chứa thứ gì đó bên trong.

“Chú không cần phải làm thế đâu, cả bữa tiệc sinh nhật này đã là rất tuyệt rồi.” tôi miễn cưỡng từ chối, song chú Thom lại nài nỉ.

“Coi nào, chú cháu với nhau mà khách sáo chi.” Chú lấy ra từ trong túi một cái áo khoác nhìn không giống mấy cái có sẵn ở nhà. “Wala! Một cá áo khoác đỏ chói sành điệu và ấm áp! Cháu thấy thế nào?”

“Um… vâng, nó rất đẹp…” Tôi nói đại vì không chắc về màu sắc của cái áo, bởi tôi chỉ thấy màu trắng đen.

“…Không sao, kể cả cháu không rõ nó trông thế nào thì có chú đây sẽ giúp tút ngoại hình của cháu!” Chú ấy vỗ vai tôi động viên.” Cháu trai chú đây sẽ sớm trở thành chàng trai đào hoa thôi!”

“Heheh… cảm ơn chú.”

Tôi cười trừ đáp lại. Dù bản thân tôi khá là vô vọng và tôi biết rất rõ điều đó, song chú luôn động viên tôi. Chỉ như thế thôi cũng đủ khiến tôi còn niềm tin vào cuộc sống của chính mình.

--- ---

Tôi chìm vào giấc ngủ sau một giờ chơi game và hoàn thành đoạn kết của trò chơi. Bình thường , khi ngủ thì tôi không nhớ đã mơ thấy gì khi tỉnh lại, cứ như thời gian tự động trôi qua. Chỉ riêng lần này, tôi lại thấy xung quanh rõ ràng đến kỳ lạ, một cánh đồng cỏ và dưới bầu trời, xung quanh không có một ai cả.

“Chào mừng tới địa ngục, Hugo.”

“…Hả?”

Bất thình lình, một người thanh niên đeo kính đen xuất hiện và lên tiếng. Tôi tròn mắt nhìn và tự hỏi sao chỗ có vẻ yên bình này lại là địa ngục vậy???

“Oops, xin lỗi, lộn kịch bản chút. Chào mừng tới khu vườn này.” Cậu ta ho nhẹ một cái rồi nói lại. “Do hình như hôm nay là sinh nhật cậu nên tôi tiện bày chút trò cho bất ngờ, có điều chuẩn bị hơi vội nên lag chút.”

“…Đây là nơi nào và cậu là ai?” tôi thắc mắc hỏi.

“Well, tôi sẽ nói cái đó sau, do chắc kèo độc giả đã biết ở chap trước rồi.”

“…Huh?”

Tôi thắc mắc hơn nữa khi cậu ta nói chuyện cứ như đang là một nhân vật trong sách hay gì đó. Thêm nữa, việc làm sao một người mình chưa hề quen biết lại biết tên cho tới ngày sinh của mình nhỉ?

“Giới thiệu ngắn gọn thì tôi là Albus, một dạng á thần, quỷ lai, nửa người, tôi là chủ hộ khẩu này.” Người thanh niên tự xưng là Albus giới thiệu.” Và tôi đưa cậu tới đây để trao thưởng, cho việc cậu hoàn thành game subla mà tôi thiết kế một cách xuất sắc.”

“Eh? Trò chơi đó? Do cậu, một vị thần tạo ra???” Tôi ngạc nhiên trước lời giải thích đó.

“Trò game 30% để giải trí, 70% còn lại để tôi tìm người tham gia cái cuộc chơi DND (dungeon and dragon) này.” Albus đưa một tờ giấy từ xấp giấy trên đất nói trên đất để giải thích, tờ giấy đó là tờ tạo nhân vật game.”Thông thường thì tôi chỉ đưa họ đến nơi mà phù hợp với tiềm năng phát huy. Có như vậy, họ ới có đủ sức mạnh đối đầu những mối nguy họa sẽ đến.”

“Uh…” tôi bối rối khi khó hiểu cách giải thích của cậu ta nghe quá mơ hồ.

“Nhưng riêng cậu thì là ngoại lệ, có thể lờ vụ trên nếu cần. Vì cậu hoàn thành trò game một cách xuất sắc, thế nên đích thân tôi sẽ thưởng cho cậu.”

Ngay sau lời Albus nói, bỗng dưng chuông điện thoại trong túi tôi run lên. Tôi lấy ra coi và một dòng tin nhắn có chứa đường dẫn website nào đó.

“Đây là…”

Tôi mở ra coi và thấy một trang web có hơi kỳ lạ, nó khác giống những thứ Rpg với vô số lựa chọn.

“Tôi sẽ thưởng cho cậu dựa trên những lựa chọn của quả CYOA (create your own adventure) này, Project Harahel. Có điều mấy năng lực như bất tử, đi lại giữa hai thế giới, trò chơi tặng tha thu nhây thì tôi không giúp được nghen.” Albus giải thích thêm rồi cười khúc khích nhẹ.”Do cậu đủ tuổi rồi nên tôi mới cho trò lựa chọn khá dâm dâm này. Cứ thong thả chọn, nhưng hãy nhớ lựa chọn kỹ càng nhé, do không chọn lại được đâu. À mà lưu ý độc giả nào chưa đủ +18 thì đừng mò trang trên nghen ~.”

Tôi á khẩu vì khá nhiều thứ kỳ quặc bất ngờ diễn ra để tiếp nhận. Dù không rõ đây là trò chơi khăm hay là thật, nhưng có một ai đó để tâm và đến tổ chức sinh nhật cho tôi thế này cũng đã đủ làm tôi biết ơn rồi.

“À, riêng cái này là quà cho cậu từ chính tôi, nhắm mắt lại chút nào.”

“Huh?”

Albus nói rồi đột ngột đưa tay tới đôi mắt tôi. Giật mình mà tôi nhắm lại, cậu ta xoa xoa cứ như mát xa mắt cho tôi trong giây lát.

“Được rồi, mở mắt ra đi.”

“…Cái này!?”

Tôi kinh ngạc khi nhìn cảnh quan xung quanh mình. Những gam màu trắng đen mà tôi luôn thấy đã bị lấn áp bằng những màu sắc khác. Tôi vừa bối rối, vừa bị choáng ngợp trước vẻ đẹp của khung cảnh xung quanh. Cùng một cảnh vật trước đó nhưng giờ chúng thật đỗi rực rỡ biết bao!

“Chút bánh kem và trà đây, cần thêm cứ nói tôi.”

Từ đâu, một cái bàn tiệc trà xuất hiện cùng với mấy thứ bánh và bộ ấm trà. Albus ngồi xuống với bút viết và xấp giấy tạo nhân vật như làm việc, thấy vậy tôi cũng ngồi xuống rồi thưởng thức chiêu đãi của cậu ta. Đây có lẽ không phải là trò đùa nữa mà là sự thật! Cậu ta là thần và tôi được đưa tới nơi này để được ban cho món quà nào đó! Có lẽ mình nên bắt đầu nghiêm túc và lựa chọn thôi, đây là ngã rẽ quan trọng có thể thay đổi hoàn toàn cuộc đời và tương lai của mình!

--- Vài giờ sau ---

“Tôi đã chọn xong rồi!” Tôi thông báo sau khi lựa chọn rất lâu.

“Tốt, để tôi kiểm tra phát.” Albus đáp rồi lấy một cái điện thoại ra xem. “Tiện thể, tôi sẽ hỏi vài cái về ý kiến của cạu để xác nhận cho chắc ăn lựa chọn của cậu, không phiền chứ? Cái nào quá dâm thì tôi sẽ không đào sâu nên yên tâm ~.”

“Um… tất nhiên rồi!” Tôi lúng túng đáp, do cũng không ít lựa chọn trong đó khá là nhạy cảm.

“Đầu tiên, vì điều gì cậu chọn chủng tộc là Kitsune (yêu hồ)?” Albus nhìn sang tôi hỏi trong khi làm một ngụm trà.

“Well, do họ ngoài việc rất đẹp ra lại còn có thể sống lâu và rất tài phép nữa.” Tôi trả lời thẳng thắn.

“Đã rõ,” cậu ta kéo màn hình điện thoại xuống rồi hỏi tiếp.”Còn về việc chọn giới tính là lưỡng?”

“Well…” tôi lúng túng đôi chút rồi trả lời tiếp.”Tôi muốn trở thành một cô gái xinh đẹp… có điều tôi cũng không muốn bỏ phần đàn ông… thế nên…”

“Một lựa chọn rất culture (văn hóa),” Albus gật gù như mỉm cười trông rất đồng tình.”Bỏ qua phần lớn về ngoại hình, vài lựa chọn đi kèm ‘thú dzị’ cho cơ thể, vì điều gì cậu chọn kỹ năng nấu ăn và chiến đấu?”

“Do chú tôi là một đầu bếp và điều đó thôi thúc tôi muốn được nấu ăn ngon. Thêm nữa, làm được đồ ăn ngon và có thể giúp những người khác vui nhờ nó cũng rất tuyệt.” Tôi kể ra lý do tôi chọn kỹ năng đó.” Còn về chiến đấu, do cậu có nói tương lai thế giới sẽ không an toàn, nên tôi muốn chọn để có thể tự vệ khi cần!”

“Lựa chọn thú vị và hợp lý.” Cậu ta xoa cằm nhận xét.”Lựa chọn sức chịu đựng, tốc độ, độ bền bỉ nhưng lại không lấy luôn sức mạnh đi kèm à?”

“Do tôi lựa chọn phép thuật đi kèm rồi. Thêm nữa, tôi không cần quá nhiều sức mạnh cơ bắp đến thế.” Tôi giải thích lý do cho lựa chọn thể chất như trên.

“Naruhodo (hiểu rồi), vậy ma thuật thì sao?” Albus hỏi tiếp ý kiến của tôi về ma thuật.

“Tôi chọn ma thuật nguyên tố và ảo ảnh. Do nguyên tố vừa đa dụng, lại vừa rất có ích tài nguyên tự nhiên. Chưa kể, từ trong trò game subla, tôi được dùng khả năng điều khiển nguyên tố nên khá kết nó. Còn ảo ảnh thì vừa để vui hơn, vừa như một cách đạt điều ước nhưng đỡ phải đánh đổi nhiều thứ hơn. Hơn nữa, chẳng phải nó rất hợp với Kitsune sao?” Tôi nói một tràng lý do chọn hai thứ ma thuật đó.

“Hm… lựa chọn thú vị và thân thiện môi trường phết. Cơ mà sao cậu không chọn loại ma thuật triệu hồi để có những thuộc hạ đa dụng hơn? Hoặc ma thuật thần bí để gần như làm được mọi thứ?” Cậu ta đưa ra đề xuất khác cho tôi.

“Thường thì theo tôi biết, triệu hồi và để có thuộc hạ không thể miễn phí, thêm nữa phải giỏi đàm phán. Còn ma thuật thần bí thì… tôi sợ mình không đủ trí tuệ lẫn khả năng để dùng được chúng thật tốt…” tôi đưa ra nhận định của mình thông qua hiểu biết từ phim, truyện và game.

“Suy nghĩ thấu đáo đấy, lựa cái không quá sức bản thân là đúng đắn. Còn về mấy tai ương thì cậu chọn lành mạnh phết… thu hút dã thú thì sao?”

“Tôi đoán điểm trừ ấy tôi có thể chịu được. Ngoài việc nó cho tôi thêm chút điểm để có thêm lựa chọn thì dễ kết bạn với loài thú không phải ý tồi.”

“Hmmmm có thể hiểu, còn đặc ân cậu lựa chọn bao gồm: không mệt mỏi, thẩm mỹ, cơ thể vĩnh cửu, khẩu phần đàn ông, túi không gian, tự thay đổi tuổi tác, hồi phục, may mắn, sự can thiệp thần thánh thì sao?”

“Không mệt mỏi để tôi có thể thêm thời gian tận hưởng và không cần ngủ nghỉ. Thẩm mỹ giúp tôi có thể nhìn mọi thứ xung quanh trông như game hoặc anime, nó sẽ không bao giờ chán. Cơ thể vĩnh cửu thì do tôi đã quen với vóc dáng không quá to lớn và vai vu thịt bắp. Khẩu phần đàn ông thì để tôi có thể ăn uống thả ga mà không lo vấn đề ngoại hình, sức khỏe. Thay đổi tuổi tác thì giúp đổi gió và cũng giúp dễ hòa đồng hơn khi cần thiết. Hồi phục thì như vậy tôi luôn có thể an tâm không gặp di chứng nếu gặp tai nạn quá nặng. Túi không gian thì rất tiện để đựng và đi du lịch. May mắn thì tôi đoán nó là nhân tố ngẫu nhiên cần thiết. Còn sự can thiệp thần thánh thì tôi hy vọng sẽ được cậu giúp khi cấp bách.”

“Không chọn sức mạnh của anh hùng lẫn ma vương, cậu quả là người khiêm tốn và không quá tham lam nhỉ.” Albus đặt bút xuống rồi hỏi nhỏi thể là câu hỏi cuối.” Và cậu chỉ chọn thêm thuộc hạ trong số nhưng thứ đồ đi kèm, không cần thêm mấy món đồ ma thuật, giáp tự động, hay căn nhà cho mình à?”

“Với ma thuật nguyên tố thì tôi có thể xây nhà nếu muốn một căn cho mình.” Tôi gật gù rồi nói tiếp.”Và có người bạn đồng hành đáng tin cậy luôn bên cạnh mình, tôi có đi chu du nhiều nơi cũng không bao giờ sợ cô đơn.”

“Ra vậy, cậu cũng đã chọn những thứ khác cho đứa trẻ này. Một đứa trẻ rồng mang những khả năng bù đấp những thứ cậu thiếu, lựa chọn cân bằng đấy.” Albus mỉm cười tỏ vẻ ưng ý.”Vậy xác nhận lần cuối, đây là tất cả lựa chọn cậu mong muốn rồi chứ? Tất nhiên cậu có thể hỏi thêm, đặc biệt là mấy mục dam dang.”

“À, tôi ổn, tôi đã đọc kỹ rồi và tôi tin là mình lựa chọn phù hợp tôi nhất.” Tôi cười có chút gượng gạo rồi quả quyết.

“Được rồi, vậy thì chúng ta sẽ bắt đầu thôi.” Albus cất điện thoại và uống tách trà rồi đứng dậy.

“Vậy… cậu sẽ làm thế nào để tôi có những khả năng nói trên vậy?”

Tôi háo hức hỏi. Bởi thường trong game, phim và truyện thì là khoảng khắc phép màu, lột xác từ một con người bình thường thành một siêu anh hùng. Nó khiến tôi hồi hợp không biết sẽ như thế nào đây?

“Well, nó không giống thứ cậu đang tưởng tượng đâu, do tôi không đủ quyền năng tới mức đó, cũng như biến đổi một con người bình thường như cậu cái rụp để đạt kết quả tốt nhất gần như bất khả thi.” Albus đột ngột nói như thấy tôi nghĩ gì.

“Uh… vậy tôi sẽ được ban cho những khả năng trên bằng cách nào vậy?” Tôi khó hiểu mà hỏi.

“Việc này sẽ cần nỗ lực của cả cậu lẫn tôi để đạt được. Ngắn gọn là trainning arc (phần truyện luyện tập).” Cậu ta ráng giải thích mặc dù nghe hơi mơ hồ.” Và đừng lo lắng về thời gian, ở thế giới kia một ngày ngang 1216 ngày ở đây sau khi tôi hiệu chỉnh. Làm như vậy cậu sẽ không sợ bỏ lỡ quá nhiều thứ nếu muốn trở về.”

“Ra vậy…” tôi chợt phần nào hiểu ra lý do sự thay đổi thời gian đó.” Nếu cậu nói như vậy, tức là cuộc luyện tập này sẽ rất lâu, phải chứ?”

“Phải, nó sẽ không ngắn ngủi gì, như nội việc luyện thành một đuôi của Kitsune cũng cần 100 năm tối thiểu. Tất nhiên thì cậu không phải lo về tuổi thọ khi tu luyện thành một Kitsune.”

Cậu ta giải thích khiến tôi hiểu phần nào. Có lẽ công cuộc luyện tập và tiếp nhận sự thay đổi này để đạt được lựa chọn như mong muốn của tôi sẽ cần rất nhiều thời gian lẫn công sức. Thế nhưng việc nó là khả thi đã là một phép màu rồi!

“Tôi hiểu rồi, mong từ giờ nhờ cậu giúp đỡ, Albus.” Tôi mỉm cười và hạ quyết tâm để bắt đầu cuộc hành trình không hề ngán này.

“Thật tốt khi nghe thế.”

Albus mỉm cười rồi từ điện thoại lấy bấm gì đó. Ngay tức thì, chiến điện thoại sáng lên rồi bất chợt một con cáo xuất hiện bên cạnh cậu ta.

“Uh… cậu tính làm gì với con cáo đó vậy?”

Tôi khó hiểu trước hành động đó. Giây tiếp theo, tôi thấy cả bản thân tôi và con cáo ấy lai ở trong bị bọc trong tấm kính thủy tinh khác nhau.

“Từ ngày mai thì luyện tập mới bắt đầu. Còn bây giờ,” Albus mỉm cười rồi nói lớn.”Tới giờ dung hợp rồi!”

“…Huh!?”