https://www.youtube.com/watch?v=fBFWOEdxd_c
“Oh, một vị khách viếng thăm à?” tôi ngạc nhiên khi thấy một người xuất hiện trước mặt mình.”Xem nào, cậu đây không có trong danh sách mời, danh sách đen, vậy chắc là một người đi lạc nhể?”
“…”
Vị khách không mời đó nhìn dáo dác xung quanh cánh đồng cỏ này của tôi tràn đầy sự thắc mắc.
“Chào mừng đến với thế giới nằm giữa hiện thực và ảo mộng, vật chất và tinh thần. Nếu nơi này quá khó tin thì xin hãy cứ xem nó như một giấc mơ kỳ lạ cũng ổn. Tiện thể tôi là Albus.”
“…”
Vị khách lạ nhìn tôi một cách khó hiểu, người đang ngồi bên những xấp giấy chồng chất xung quanh. Với người bình thường thì phản ứng đó hoàn toàn có thể dễ hiểu.
“Tôi đang làm vài công việc như đi tuyển nhân sự, có điều do mới phải đưa một người bạn với con gái mình đi nên tôi còn hơi mệt.” tôi thở dài nằm bệt ra đất giây lát rồi ngồi dậy.” Thôi thì hãy ăn bánh uống trà trong khi đợi, có wifi ở đây luôn.”
Trước mặt vị khách bỗng xuất hiện bộ ấm tách trà cùng với bánh kẹp sandwich, bánh quy và banh ngọt xếp tầng nhau trên ba chiếc dĩa.
“Nếu bạn đây thích, tôi xin kể một câu chuyện trong khi chờ đợi luôn, tôi tin là nó sẽ khá tốt để giết thời gian. Nó sẽ liên quan đời thường, phiêu lưu, và có thể một chút dâm dâm trong thế giới hiện đại xen lẫn huyền ảo này. Câu chuyện này theo bước một kẻ đã từng là con người quyết định thay đổi cuộc đời mình, bằng nỗ lực cả một đời người. Tất cả chỉ để đạt một cuộc sống trọn vẹn, trong sự chật vật trước sự hỗn loạn nằm ngoài tầm tay của nhân loại đang đến gần.”
--- Tại Úc, Melbroune 201x---
“Aaaah, cuối cùng! Chúng ta đã tự do rồi! Không còn bị phải ở cái chỗ chán ngắt của ông già nữa!”
Bên con đường lớn thuộc vùng ngoại ô, một cô gái reo lên. Thiếu nữ xinh đẹp chừng 20 đó sở hữu đôi mắt rực sáng màu đỏ. Cô có tóc đỏ dài, trên đầu là cặp sừng nhọn, sau lưng là đôi cánh gần giống loài dơi cùng phía dưới là chiếc đuôi đầy vảy của loài bò sát. Trên người cô là bộ đồ hai mảnh cứ như mới đi tắm biển về bất chấp khí hậu nơi này khá lạnh.
“…Nhìn lại khung cảnh này vừa lạ lẫm vừa cảm giác hoài niệm thật.”
Bước theo sau cô gái kia là một thiếu nữ có vẻ đồng trang lứa không kém phần ưa nhìn. Thiếu nữ này có mái tóc dài màu vàng óng ả, khoác trên người trang phục thời trang hiện đại. Đôi mắt cô ấy vàng như ánh mặt trời, cô còn sở hữu đôi tai thú đỉnh nhọn, sau lưng một chiếc đuôi lông thú dài với lớn có cùng màu tóc và tai thú của cô. Trong khi người đi cùng cô thì bước đi phấn khích và năng động thì cô đi một cách khoan thai.
“Vậy đây là quê nhà mà chủ nhân đã kẻ vài lần lúc trước, phải không?” Cô gái có sừng nhìn dáo dác xung quanh trong khi hỏi.
“Phải, Teo.” Thiếu nữ tai thú mỉm cười đáp.
“Heheh, hay thấy mấy nền văn minh này trong mấy trò game, phim ảnh, truyện tranh của ông già suốt. Giờ là cơ hội tốt trải nghiệm nó!” Cô gái có sừng được gọi là Teo ấy cười phấn khích.
“Chào mừng em đã đến quốc gia Úc của thế kỉ 21.”Cô mỉm cười nói lời chào đón với Teo.
“Ngài sẽ làm hướng dẫn viên du lịch chứ?” Cô hỏi chủ nhân của mình với đôi mắt lấp lánh
“Tôi cũng muốn lắm nhưng mà… chúng ta đều không có tiền để có thể tận hưởng nó trọn vẹn…” Cô trả lời một cách bẽn lẽn, hai ta đan vào nhau cùng cặp tai thú cụp xuống.
“Uh… ngài viêm màng túi thì đã đành, ông già đó không đưa ngài xu nào luôn à!?” Teo nhăn mặt tỏ vẻ cau có.
“Well, chúng ta sẽ cần tạm thời tìm chỗ qua đêm cũng như thứ cần cho bữa tối trước đã…” Cô gái với đôi tai thú chuyển sang vấn đề quan trọng hơn.
“Chúng ta sẽ tìm quán trọ hay khách sạn nào đó nghỉ ngơi?” cô gái đó đập cánh mấy hồi phấn khích.
“Nhưng mà… chúng ta cần tiền để được như thế. Nhưng mặt khác, chúng ta có thế có thể kiếm tạm một công viên hay mảnh đất nào đó để làm lều đá.”
Đuôi và cánh của Teo trở nên yểu xìu khi nghe điều đó. Có vẻ như những lời của chủ nhận cô ấy hoàn toàn trái ngược với mong đợi của cô.
“Ah… thân là thần linh mà giờ lại đi ngủ bờ ngủ bụi sao…” Teo thở dài rồi nhìn một người đi bộ trên đường. “Tốt thôi, vậy em sẽ đi kêu mấy kẻ qua đường đưa chúng ta ít lộ phí.”
“Không được!” Cô gái tai thú vội giữ vai Teo lại.”Chúng ta không nên đi cướp bóc từ người dân như vậy được!”
“Hm… vậy thì…”
Cô gái có sừng ấy vẫn bước đi, mặc cho chủ nhân cô ấy ra sức giữ lại. Cô ta bước đến một người đàn ông qua đường và lên tiếng.
”Này, không phiền đưa ta ít đồ có giá trị mà ngươi có chứ, phàm nhân?” Teo lên tiếng ra lệnh như kẻ bề trên.
“A-ah, vâng!”
Người đàn ông độ 30 đáp lại và vâng lời lấy ví tiền ra và đưa hết toàn bộ số tiền, thậm chí là đưa cả điện thoại và các trang sức trên người! Nó càng kỳ lạ hơn khi người đàn ông lại nghe lời với biểu cảm trông có phần háo hức thay vì lo lắng hay hoảng loạn!
“Quả là một tên phàm nhân vâng lời, tốt lắm.” Teo cười nhếch mép đầy thỏa mãn
“Teo!” Chủ nhân cô lên tiếng cũng như ra sức dùng tay như lắc vai Teo nhưng chẳng suy suyển gì.
“V-vâng, nếu cô hài lòng thì tốt rôi!” Người đàn ông nói với giọng có vẻ rất vui.”Liệu tôi có thể biết quý danh của cô không, quý cô?”
Trước lời thành khẩn đó của người đàn ông, Teo cười khúc khích đắc ý rồi nói.
“Tốt thôi, vì ngươi là một bầy tôi biết nghe lời nên ta sẽ nói ngươi hay.” Teo ưỡn ngực một cách đầy tự hào.“Ta, Theodore, vị thần với dòng máu rồng cao quý có thể tiên tri cái chết, chữa lành và ban phước cho những phàm nhân các ngươi. Nào phàm nhân, nể tình ngươi đã dâng lễ vật cho ta, hãy nói ta nghe nguyện vọng của ngươi xem nào. ”
“Oooooh, thật vinh dự khi được biết người, nữ thần Theodore!”
Người đàn ông chấp tay và nói lời tỏ vẻ vui sướng. Phản ứng ấy là quá sức bất thường đối với một cuộc trò chuyện giữa hai người chỉ mới gặp, không khác gì một sự mê hoặc!
“Đừng chuyển sang đi lừa phỉnh người khác luôn chứ!?” Cô gái tai thú nói lời phản đối.
“Coi nào chủ nhân Haris, em chỉ nói sự thật và gã tự nguyện dâng mà. Ngài không tự hào khi có một vị thần như em là thuộc hạ sao?” Teo nhíu mày và đặt câu hỏi.
“Nhưng em mới chỉ là demi god(á thần) thôi, thêm nữa em cũng không phải rồng thuần chủng.” Cô gái tai thú được gọi là Haris đó cải chính vấn đề. ”Thêm nữa, đừng lừa tiền người khác!”
“Em chưa lừa tiền đâu, em chỉ cướp hoặc sẽ giúp chút đỉnh cho tên phàm nhân nào thành tâm với ~.” Teo chẳng ngại gì mà nói thẳng thắn.”Còn ngài thì quá hiền so với một kitsune (hồ ly) đấy, chủ nhân thân mến.”
“Vậy… liệu ngài có thể lắng nghe cầu xin của tôi chứ, nữ thần Theodore?” Người đàn ông lên tiếng trong khi háo hức đợi chờ.
“Nói đi, ta đang nghe.” Teo khoanh tay lại rồi chờ lời của người đàn ông.
“Bố tôi bị ung thư, và gia đình tôi lại gần như không có đủ tiền chi trả, vậy nên…” Người đàn ông bày tỏ một cách thành tâm.
“Vậy ngươi cần ta chữa cho lão đó, phải chứ?” Cô hỏi để xác nhận.
“Vâng, liệu ngài có thể cứu giúp ông ấy không?” Người đàn ông nói lời cầu xin.
“Hm... để xem nào… “
Teo như thể phân vân. Haris nghe thế liền lên tiếng yêu cầu.
“Hãy giúp anh ta đi, Teo!”
“Đừng lo, em sẽ giúp mà,” Teo thì thầm.” đến được đó thì chúng ta có thể ép giá chúng nữa-‘
“Gia đình họ đã khó khăn rồi, chúng ta không nên khiến họ khổ sở hơn!” Haris nói với giọng nghiêm túc hơn.
“Ngài tính bắt em làm từ thiện à?” Cô gái rồng nhíu mày khó chịu.“Nhân loại mà nghe thế thì em sẽ bận cả ngày khi phải làm không công. Và một khi em bỏ thì sẽ bị đám đó gây sự không thôi!”
“…Tôi hiểu rồi, vậy chúng ta nên lấy ít phí làm cho có lệ thôi, không nên tạo quá nhiều gánh nặng cho họ…”Nữ hồ ly thấy thuộc hạ mình nghiêm túc hơn nên đành nhún nhường.
“Đấy, như vậy phải đơn giản hơn không?” Teo cười đắc ý rồi quay sang người đàn ông.”Chỗ của lão già ngươi ở đâu? Chỉ đường ta đi.”
“Vâng, tôi sẽ gọi taxi đến ngay-“
Người đàn ông tính giơ tay gọi taxi, song Teo dùng ngón tay giữ phía sau cổ áo người đàn ông lại khiến ông ta suýt ngã.
“Ta nói ngươi chỉ đường, chứ không phải chở bọn ta đi.” Teo đính chính thêm vấn đề.
“Vậy… cha tôi đang ở nhà và chỉ cách đây khoảng 2km.” Người đàn ông chỉ tay về hướng con đường mà trước đó anh ta đi.
“Gần phết ~.” Teo bình luận.
“Phải, nếu ngài không phiên đi bộ thì- Eh!?”
Người đàn ông chưa nói xong câu thì thấy quang cảnh xung quanh đã thay đổi. Thay vì đang ở trên đường phố thì giờ lại đang đứng trước một căn nhà thuộc khu dân cư!
“Đây phải nhà của ngươi không?” Teo hỏi để xác nhận.
“Điên rồ thật! Làm thế nào mà ngài…?” Người đàn ông vừa kinh ngạc vừa trầm trồ nhìn.
“Bởi ta là thần mà ~.” Cô nàng rồng cười đắc chí.
“Em đâu cần phải ôm tôi như thế, chỉ cần chạm là đủ dịch chuyển mà…” Haris đỏ mặt trong khi bị Teo ôm eo.
“Coi nào, ngài đâu cần phải ngại ~.” Teo mỉm cười trong khi cạ má của mình với chủ nhân của cô.
“Teo, không phải ở đây!” Haris hai tay đẩy cô nàng rồng một cách khó khăn, đối phương xem chừng quá khỏe so với cô.
“Heheh, ngài lớn hơn em mà ngại ngùng e thẹn phết ~.” Teo nói giọng trêu ghẹo rồi thả cô ra.
“Mời hai vị vào nhà, không cần phải bỏ giày.” Người đàn ông mở cửa nhà và dẫn cả hai vào phòng khách. “Các vị muốn dùng sữa, nước suối, café hay nước ép trái cây?”
“Hm… “ Teo xoa cằm trong khi ngồi ghế sofa.” Thứ nào ngươi cho là ngon nhất.”
“V-vâng,” Anh ta có chút bối rối rồi hỏi ý kiến người còn lại.”Quý cô thì sao?”
“Anh hãy chỉ tôi vào bếp đi!”
“Eh?”
Người đàn ông bối rối tiếp khi một câu trả lời khác lại nằm ngoài dự đoán. Hai vị khách ấy đều đưa ra lựa chọn nhằm ngoài danh sách!
“Um… tôi có thể hỏi vì sao không?” anh ta bói rối hỏi vì sợ mình làm gì đó phật ý.
“Teo khá sành ăn nên tôi không muốn con bé gây khó chịu cho anh.” Haris mỉm cười thân thiện nói. “Thế nên hãy để tôi chuẩn bị đồ uống!”
“Ah… tôi đã làm phiền ngài Theodore rồi và giờ cả quý cô nữa…”
Anh ta gãi đầu lúng túng khi không biết nên làm gì tốt hơn. Song anh ta cũng chấp nhận lời đề nghị.
“Chủ nhân tính làm gì ‘dam dang’ à?” Teo chống một bên cằm hỏi.
“Không hề!” Haris trả lời ngay lập tức.
“Heheh, em tưởng chủ nhân đổi gu mới ~.” Cô rồng đó cười khúc khích châm chọc.
“H-hãy theo tôi…”
Người đàn ông lúng túng trước câu đùa của Teo, song vãn dẫn Haris vào bếp. Mở tủ lạnh ra, anh lấy sữa, nước cam bột café, đường và ba cái cốc. Haris nấu sôi café rồi trộn với sữa cùng nước cam rồi khuấy cùng đường, tất cả chỉ trong vài phút ngắn ngủi. Mọi thứ sẽ không có gì đáng nói nếu cô ấy không nấu hỗn hợp đó ngay giữa không trung và cho vào từng cốc nướcmột theo những động tác tay!
“Xong, ba ly cho anh, tôi và Teo.” Haris mỉm cười nói rồi đưa một ly cho anh ta.
“Café cam sao?” người đàn ông cầm cốc nước mới pha còn ấm nóng lên mà tò mò rồi thử một ngụm. ”Wow… tôi không biết nó có thể ngon như thế này!”
“Anh thích thì tốt rồi,” Haris cầm hai cốc lên rồi hướng ra phòng khách. “Tôi sẽ đem ra cho Teo.”
Thiếu nữ cáo trở lại căn phòng song không thấy cô nàng rồng đâu cả.
“Huh? Teo đi đâu rồi?” Haris đảo mắt nhìn quanh thắc mắc.
“AAAAAAAAAH!”
Tiếng kêu thất thanh của một người đàn ông réo lên trong căn nhà. Haris và người đàn ông trẻ giật mình khi nghe thế.
“Tiếng ai vậy!?” Haris dựng tai cáo lên và hỏi.
“Đó là bố tôi!”
Người đàn ông bối rối hướng ánh nhìn tới một hành lang nơi tiếng thét phát ra. Hai cốc café cam trên tay Haris biến mất đi rồi cô lướt đi một phát nhanh đến mức như biến mất. Người đàn ông bối rối không rõ chuyện gì đang diễn ra, song liền chạy đến nơi cha của mình. Khi tới căn phòng thì thấy cửa đã mở toang, bên trong căn phòng là Haris đang gây người ra nhìn Teo.
“Em đang làm gì vậy… Teo?”
Haris vẫn nói với giọng bình tĩnh, trong khi người đàn ông thì há hốc mồm nói không nên lời. Trước mặt hai người họ là nữ rồng với bàn tay đầy vuốt đang nhuốm máu và cầm khối thịt gì đó. Bên cạnh cô ta là một ông già đang nằm giường, thở thoi thóp với ngực bị đục và chảy máu lên láng!
“À, em đang chữa bệnh cho lão già đang chết dần này trong khi đợi chủ nhân ~.”Teo mỉm cười thân thiện nói.
“Vậy… việc này là sao?”
Haris vẫn giữ bình tĩnh hỏi. Trong khi người đàn ông đứng cạnh cô đã tái mét và ngã ra sàn nhà.
“Phổi tên này hỏng quá rồi nên em móc nó ra trước,” Cô nàng rồng nói rồi thổi lửa đốt khối thịt gọi là phổi đó cháy.” Thứ bên này lây lan khá tốt mà, cắt bỏ nó trước là ưu tiên.”
“Tôi hiểu rồi, “Haris thở dài một tiếng, cô nhắm mắt lại rồi nhíu mày nói nghiêm túc.”Hãy chữa cho ông ấy nhanh đi, đừng để ông ấy phải đau đớn như vậy khi em gây mê hay gây tê trước!”
“Rồi rồi,” Teo đáp với giọng điệu dửng dưng rồi ném miếng phổi đang cháy sang Haris.” nhờ ngài xử lý thứ này giùm để em rảnh tay.”
Haris thay vì chụp lá phổi đang cháy thì ngọn gió xuất hiện. Nó xoay theo hướng hai tay cô xoay hướng tạo cơn lốc nhỏ để giữ lá phổi giữa không trung. Giây tiếp theo, cô thổi ngọn lửa mạnh hơn cả của Teo và đốt lá phổi đó ra tro rồi.
“Rồi, giờ chữa cho ông ấy nhanh đi!” Haris yêu cầu trong khi dùng gió di chuyển tro của lá phổi vào sọt rác.
“Okie dokie ~.” Teo nói cười đùa rồi ghé tai người đàn ông mà thì thầm, hào quang tỏa ra bao quanh lấy người đàn ông. “May mắn cho ngươi, giờ chết của ngươi vẫn chưa đến đâu. Đứng dậy như một người đàn ông khỏe mạnh đi.”
“…Huh?”
Ngay sau lời thì thầm đó, ông già mặt mày tái mét đã hồng hào trở lại. Ông ta ngồi dậy mà nhìn khắp người bản thân trong sự kinh ngạc, cả lỗ thủng trước ngực ông ta cũng như không hề tồn tại.
“Làm thế nào?” Ông già ấy chạm tay lên ngực mình kiểm tra và hỏi Teo.
“Ông có bảo giờ đi hỏi làm thế nào thần linh làm được không?” Nữ rồng đó cười nhếch mép rồi vảy bàn tay dính máu đi cung như thu móng vuốt lại.
“Cha của anh đã bình phục rồi đấy, dậy đi nào.”
Haris cúi xuống lắc vai người đàn ông vẫn còn đang ngất trên sàn. Anh ta tỉnh lại ngay sau vài cái lắc vai.
“Ch-chuyện gì mới xảy ra thế!?” Anh ta ngồi dậy trong sự bối rối.
“Teo đã chữa trị cho bố anh rồi, mặc dù cách làm không được đẹp mắt…” Haris ráng giải thích theo cách ít đáng sợ nhất.
“V-vậy…”
Người đàn ông nói với giọng rung rung trong xúc động rồi nhìn bố mình. Anh ta chạy đến ôm lấy bố mình, mặc cho người ấy dính đầy máu.
“Xin lỗi… bố đã làm con chịu khổ rồi, Mark.” Ông già ôm lấy người con trai của mình mà nói với nước mắt tuôn rơi.
“Không đâu, bố mới là người chịu khổ nhiều rồi!” Người đàn ông được gọi là Mark ấy cũng khóc trong nước mắt vui mừng, anh quay sang Teo và Haris sau vài giây.”Đạ tạ nữ thần Theodore và quý cô Haris. Gia đình tôi, nợ hai người rất nhiều!”
“Heheheh, cứ ngợi khen ta hết mức có thể dâng lễ vật để thể hiện lòng thành là được.“Teo đặt tay trước ngực mà mỉm cười đắc ý.
“Cách cư xử của em kỳ quặc thật đấy,” Haris thì thở dài nhận xét, từ đâu hai cốc café cam xuất hiện trên tay cô.” chí ít em đã làm tốt rồi, của em đây.”
“Ah, cảm ơn ngài ~.” Teo cầm cốc café mà uống, cô thích thú đến độ chiếc đuôi rồng bắt đầu đung đưa. “Um umm~, mùi vị là lạ, chưa, ngọt, đắng và thơm, nhưng như mọi khi đúng là đồ của chủ nhân nhân Haris làm có khác ~.”
“Tôi không muốn em phải đi phàn nàn Mark tội nghiệp đâu.” Haris cười trừ trả lời rồi đưa lại chiếc điện thoại và một nửa xấp tiền mỏng lại cho Mark. “Và anh nên nhận lại vài thứ này, bọn tôi không thể nhận hết được.”
“Ấy, không cần đâu!” Mark vội vã từ chối.” Đó là lễ vật của tôi dâng cho nữ thần Theodore mà!”
“Tôi nài nỉ đấy, anh và bố anh cần nó mà!”
Haris ráng dúi vào tay Mark cùng một nụ cười, trái với Theo thì lờ đi với gương mặt khó chịu.
“Quý cô Haris thật tốt bụng.” Anh ta nhận nó với sự biết ơn tột cùng.
“Gia đình tôi không có gì nhiều để đền đáp, liệu các vị có muốn cùng nhà tôi nghỉ lại qua đêm tại đây không? Nhà tôi vẫn còn một phòng trống!” Bố của Mark mở lời đề nghị.
“Ah, thế thì tốt quá, bọn tôi cũng đang tìm-“
“Nah, không đâu.”
“Eh?”
Trước khi Haris có thể nhận lời đề nghị đó thì Teo từ chối. Điều đó khiến bố con Mark cũng bối rối vô cùng.
“T-tôi có thể hỏi vì sao không?” Mark lắp bắp hỏi.
“Nơi này nó vừa chật hẹp, lại cũng mỏng mạnh quá mức, ta mà vung cánh vung tay nhẹ thì đổ nát hết, chưa kể,” Teo hai tay ôm lấy phía sau cổ Haris mà nói tiếp.“ở đây không cách âm kém nữa, không tốt để có không gian riêng tư cho ta và chủ nhân Haris ~♥.”
“Heh!?” Haris đỏ mặt với tai lẫn đuôi cáo đều dựng cả lên khi nghe Teo nói.
“Uh… bọn tôi sẽ không làm phiền đâu, nếu cần chút cách âm thì bọn tôi” Mark chớp mắt vài cái song không hiểu ý.
“E hèm,” Bố của Mark thúc nhẹ cùi chỏ vào hông con trai ông ấy.”tinh ý chút đi!”
“Ouch!” Mark giật mình lẫn đau mà kêu lên.
“N-này,” Haris ráng kéo hai tay Teo ra.”không phải em nói là muốn kiếm chỗ nào ngủ qua đêm hơn là ở ngoài sao!?”
“Heheh, đúng là thế. Tuy nhiên,” Teo hôn nhẹ bên má chủ nhân cô ấy rồi nói giọng điệu tinh nghịch sang phía Mark.“ta chưa cho phép để các ngươi được nghe mấy âm thanh dễ thương của chủ nhân đâu ~.”
“Well, nếu các vị không thích thì tôi nghĩ một ít rau củ này liệu có ổn không?” Bố của Mark vội đi đâu đó lôi ra một bịch khoai tây với cà rốt.
“Hm… mặc dù ta không phải dân ăn chay nhưng tốt thôi.” Cô nàng rồng thở dài với gượng mặt có chút phụng phịu.
“Ah, chúng đúng là những thứ chúng tôi cần luôn!” Haris sáng mắt lên, cô thổi lên ngọn gió đủ mạnh đẩy hai tay Teo rồi đi lại cầm hai túi rau củ.”Với chúng, tôi có thể trồng rau củ ăn trong thời gian dài, cảm ơn rất nhiều!”
“Hahah, thật tốt khi cô thích nó.” Ông già ấy cười thân thiện. “Tôi rất muốn có thể tìm cách nào đó liên lạc với hai vị, để sau này gia đình tôi có thể hậu tạ xứng đáng.”
“Không phải lo, nếu cần thì ta sẽ gọi các ngươi ~.” Teo nói rồi chạm Haris, giây tiếp theo thì cả hai đã trở lại con đường phố khi nãy.” Được rồi, tiếp tục chuyến đi tại vùng đất mới của chúng ta nào!”
“Em thích việc phiêu lưu nhỉ?” Haris cười trừ hỏi.
“Tất nhiên! Em không muốn ngày đầu tiên phải tới đây là phải đi làm-việc-thiện-đâu! Em thích đi phượt, tích trữ đồ đáng giá hoặc nam thanh nữ tú cơ!” Teo nói gằn giọng.
“Đừng đi cướp bóc người khác!”
Một vụn đất bay lên tay Haris và rồi bọc lại như một cái găng bằng đá. Cô giơ tay lên gõ nhẹ đầu Teo một cái.
Cốp
“Ouch!” Teo kêu lên bởi cơn đau.” Tại sao ngài lại đánh em!?”
“Đừng bao giờ nghĩ tới việc cướp bóc từ người dân vô tội, đặc biệt là người gặp hoàn cảnh khó khăn!” Haris nhíu hai hàng lông mày mà nói với giọng nghiêm túc.”Tôi muốn đồng hành cùng em vì tin rằng em sẽ dùng quyền năng của mình của mình một cách đúng đắn. Trừng phạt nếu em làm việc xấu như một chủ nhân, ngăn cản em làm việc sai trái như một người bạn đồng hành là trách nhiệm cuả tôi.”
“…Em xin lỗi…” Teo trả lời với chiếc đuôi rồng yểu xìu. ” Em chỉ muốn chuyến đi này tận hưởng trọn vẹn thôi…”
“Nếu em biết lỗi thì được rồi, hãy biết đối xử với người khác theo cách mà em muốn họ làm với mình. Có như thế em mới là một con rồng trưởng thành thật sự, một vị thần đáng tin cậy.” nữ cáo ấy ôm lấy Teo mà trấn an.” Và tất nhiên, nếu tôi làm sai thì em cũng hãy nói tôi biết, như lúc nãy vậy.”
“Vâng!”
Teo vẫy đuôi mừng rỡ mà ôm lại Haris. Cả hai giữ thế một lúc sau rồi buông ra cùng tâm trạng hai bên đều khá hơn.
” Mà tiện hỏi, sao ngài lại muốn giúp gã phàm nhân này đến thế?” Teo hỏi với sự tò mò.
“Bởi vì… gia cảnh họ làm tôi phần nào gợi nhớ trước kia…” Haris nói với khuôn mặt đầy suy tư rồi đặt hai tay về sau lưng mình mà nói.” Thêm nữa, tôi muốn vừa giúp đỡ họ vơi bớt sự khó khăn, vừa hy vọng nó sẽ giúp tôi nhớ lại gì đó thêm về bản thân mình…”
“Ra vậy…” cô nàng rồng lặng im giây lát biểu thị sự cảm thông.” Thôi được, tour du lịch hôm nay ngài toàn quyền quyết định vậy, em sẽ đi theo.”
“…Tôi sẽ cố với hầu bao hạn chế của chúng ta.”
Haris gãi má và cười trừ. Giây tiếp theo cô ngó quanh giây lát những người đi đường.
“Mà… hình như em ăn mặc quả thiếu vải quá…” Haris bình luận sau khi quan sát.
“Hm? Có vấn đề gì à?” Teo nghiêng đầu thắc mắc.
“Chúng ta đang ở nơi của con người, ăn mặc cho lịch sự là cần thiết.”
Nữ cáo nói rồi lập tức tạo ra một luồng sáng nhỏ vây quanh Teo, chúng hiện ra từng chút một hình thành một bộ váy trên người cô nàng rồng..
“Oh, bộ đồ cũng ưa nhìn đấy, cảm ơn nghen chủ nhân Haris ~.” Teo cười thích thú trước bộ đồ mới.
“Đây chỉ là ảo ảnh thôi, em sẽ cần sắm ít quần áo đấy.” Haris bình luận.
“Được, vậy chúng ta đi nào ~.” Teo đi lại nắm tay chủ nhân cô ấy mà đung đưa nhẹ.
“Chúng ta đâu cần phải nắm tay mà đi lại…” Haris nói với giọng lúng túng đôi chút.
“Coi nào, để em không phải lạc khỏi ngài ~.”
Cô nàng rồng nói bằng nụ cười tinh nghịch. Haris đành miễn cưỡng chấp nhận rồi cả hai cùng cất bước đi. Chuyến đi chơi đầu tiên của họ sau 100 năm giờ mới thật sự bắt đầu.