Triệu Mộ Thần hít sâu một hơi, "Sáng nay tôi có nói với chị ấy là muốn nghỉ ngơi hai ngày rồi."
"Vậy tắt máy làm gì?"
"Không có mang điện thoại." Triệu Mộ Thần hỏi: "Chị ấy tìm tôi có chuyện gì?"
"Hình như là muốn bàn về việc gia hạn thời gian quay quảng cáo."
"Lát nữa về nhà tôi sẽ gọi cho chị ấy."
Sở Gia Oánh lúc này mới quay sang nhìn Du Cảnh Hiên rồi nở nụ cười tươi tắn, "Hiên Hiên!"
Du Cảnh Hiên lễ phép gọi: "Dì nhỏ."
Sở Gia Oánh cúi xuống vuốt má cậu bé, không ngừng khen ngợi: "Càng lớn càng đẹp trai, đúng là tiểu soái ca mà!"
Du Thanh Chi nhìn Sở Gia Oánh, "Em chắc hẳn không phải đến nhà chị chỉ để tìm Mộ Thần thôi đúng không?"
"Đương nhiên là không chỉ vậy." Sở Gia Oánh nắm tay Du Cảnh Hiên, ngồi xuống ghế đối diện Du Thanh Chi: "Hôm nay em đến đây là còn có chuyện muốn thương lượng với chị."
"Nói đi."
"Cho em mượn con trai của chị một ngày."
Du Thanh Chi nhìn cô với vẻ nghi hoặc, "Để làm gì?"
Sở Gia Oánh giải thích: "Em kết nghĩa của em sẽ kết hôn vào cuối tuần này, cô ấy cần một vài người đi rải hoa. Hiện tại thì tụi em còn thiếu một cậu bé, em nghĩ Hiên Hiên nhà chúng ta sẽ rất phù hợp."
"Được thôi, dù sao thứ bảy thằng bé cũng không đi học." Du Thanh Chi gật đầu đồng ý.
Sở Gia Oánh vui vẻ, vỗ tay nói: "Quá tốt rồi! Em sẽ nói với cô ấy là đã tìm được người. Hiên Hiên nhất định sẽ làm phù rể nhí đáng yêu nhất!"
Như chợt nhớ ra điều gì, Sở Gia Oánh hỏi tiếp: "À mà hôn lễ hôm đó chị cũng sẽ đi đúng chứ?"
Du Thanh Chi trầm ngâm, "Chị với cô ấy không quen biết, đi có khi lại thấy ngượng ngùng."
"Có gì đâu mà ngượng? Con trai chị làm phù rể, chị chẳng lẽ lại không muốn tận mắt chứng kiến sao?" Sở Gia Oánh nói, vẻ mặt đầy thuyết phục.
Du Thanh Chi nhún vai, giọng điệu vẫn hờ hững: "Đến lúc đó tính sau."
-----
Lễ khai trương công ty con của Meco tại Nam Thành được tổ chức ở một khách sạn xa hoa bên trong một tòa cao ốc nằm ngay trung tâm thành phố.
Meco là một tập đoàn lớn, vì vậy sự kiện này thu hút rất nhiều người từ các ngành nghề khác nhau, trong đó có cả chủ tịch Hội trí tuệ nhân tạo Nam Thành.
Du Thanh Chi không chỉ nhận được lời mời từ Kiều Yến Hi trong bữa tiệc lần trước mà ngay sau đó còn nhận được thư mời chính thức.
Công ty của Meco không xa nơi cô ở, vì thế cô quyết định tham gia sự kiện này.
Vệ sĩ đưa cô đến tận cửa tòa cao ốc rồi dừng xe ở một khu vực gần đó để đợi. Trước cửa tòa nhà là một tấm áp phích lớn dễ nhìn với dòng chữ: "Chúc mừng công ty Meco Nam Thành long trọng khai trương!"
Nhân viên phục vụ dẫn cô vào hội trường diễn ra buổi lễ, bên trong được trang trí rất sang trọng. Không ít khách mời đã có mặt, có vẻ như cô đến tương đối muộn so với giờ bắt đầu.
Du Thanh Chi quan sát xung quanh hội trường, ánh mắt cô dừng lại khi thấy Kiều Yến Hi đang trò chuyện với vài người, trong đó có một người đàn ông ngoại quốc – Colton, người đồng sáng lập Meco với Kiều Yến Hi.
Lúc này, một người phục vụ đến tiếp cận và dẫn Du Thanh Chi đến chỗ ngồi. Trên đường đi, cô tình cờ gặp Chu Phỉ Lâm đang mặc bộ đồ công sở màu trắng, trông như một nhân viên làm việc tại văn phòng.
Khi hai người gặp nhau, Du Thanh Chi ban đầu không có ý định chào hỏi vì không thân thiết. Tuy nhiên, Chu Phỉ Lâm lại chủ động nở nụ cười và chào đón với giọng điệu như chủ nhà, "Hoan nghênh Du tiểu thư."
Du Thanh Chi thuận miệng hỏi: "Thế nào, cô cũng làm việc cho Meco à?"
Chu Phỉ Lâm cười cười, "Hôm nay Meco khai trương, Yến Hi quá bận rộn nên tôi đến giúp anh ấy."
Chính là xem mình như Kiều thiếu phu nhân.
Du Thanh Chi không có ý định trò chuyện lâu, vừa định rời đi thì Chu Phỉ Lâm lại tiếp tục: "Du tiểu thư, tôi nghe Yến Hi nói anh ấy có thể thành công được như hôm nay chính là nhờ sự giúp đỡ năm xưa của cô, nếu không chắc anh ấy cũng sẽ không thuận lợi mà khởi nghiệp được như vậy. Thật sự rất cảm ơn cô."
Du Thanh Chi khẽ nhếch môi, nở nụ cười khinh miệt, "Người tôi giúp là Yến Hi, sao bây giờ người cảm ơn tôi lại là cô rồi?"
Chu Phỉ Lâm nhếch môi, "Chỉ là Yến Hi thường nhắc đến cô trước mặt tôi nên tôi cũng rất biết ơn vì trước đây cô đã giúp đỡ anh ấy. Vì vậy, tôi nghĩ mình phải trực tiếp cảm ơn cô."
Du Thanh Chi lạnh nhạt đáp lại: "Tôi ghét nhất là những người thích làm bộ làm tịch, nếu muốn cảm ơn thì để chính anh ta tự đến nói."
Nét mặt Chu Phỉ Lâm thoáng hiện lên sự lúng túng, "Tôi không có ý gì khác. Nếu lời nói của tôi khiến cô không vui thì cho tôi xin lỗi, tôi có thể giải thích."
Đúng lúc này, Kiều Yến Hi bước tới, vừa nghe câu nói của Chu Phỉ Lâm liền hỏi: "Sao thế?"
Chu Phỉ Lâm quay lại nhìn Kiều Yến Hi, khẽ lắc đầu: "Không có gì."
Du Thanh Chi quan sát biểu cảm đáng thương của Chu Phỉ Lâm, thầm nghĩ Kiều Yến Hi nhất định sẽ cho rằng mình đã làm khó cô ấy.
Kiều Yến Hi cất lời: "Phỉ Lâm, bên phía Colton đang cần phiên dịch, cậu qua đó giúp cậu ta đi."
Hôm nay Chu Phỉ Lâm đến đây vốn là đảm nhiệm vai trò phiên dịch, "Được tớ biết rồi."
Đợi Chu Phỉ Lâm rời đi, Du Thanh Chi quay sang hỏi Kiều Yến Hi: "Anh có phải cảm thấy tôi đã làm khó cô ấy không?"
Kiều Yến Hi biểu lộ sự ôn hòa, "Tôi không nghĩ như vậy."
"Thật sao?"
"Em không phải kiểu người vô cớ bắt nạt người khác."
Du Thanh Chi không khỏi bất ngờ khi nghe lời này. Trước đây mỗi lần cô đi "dạy dỗ" người, đối phương sẽ thường tỏ vẻ vô tội, khóc lóc sướt mướt. Mọi người xung quanh thấy vậy thì lại luôn quy kết rằng cô chính là kẻ thích bắt nạt, không xem ai ra gì.
Đây là lần đầu tiên có người nói cô không hành xử vô cớ.
Du Thanh Chi hỏi: "Nếu anh nghĩ tôi không vô cớ bắt nạt người, vậy có phải nghĩ Chu Phỉ Lâm đã chọc tôi?"
"Tôi không nghĩ em vừa rồi đang bắt nạt ai, cũng không cho rằng Phỉ Lâm sẽ làm điều gì khiến em khó chịu."
Du Thanh Chi còn tưởng rằng Kiều Yến Hi hiểu mình, hóa ra là cô đã suy nghĩ quá nhiều.
Kiều Yến Hi nói tiếp: "Một lát nữa khi cắt băng khánh thành, tôi hy vọng em cũng có thể tham gia cùng."
Du Thanh Chi mỉm cười. Cô hiểu, đối với Kiều Yến Hi, cô là đại ân nhân cho nên đối với Meco, cô cũng được xem như là gián tiếp ân nhân. Việc cô lên sân khấu cắt băng khánh thành không hề quá đáng. Tuy nhiên, giới truyền thông và những người trong ngành lại không biết gì về mối quan hệ này nên nếu cô tham gia, chắc chắn sẽ gây ra không ít đàm tiếu.
"Cảm ơn anh đã mời, nhưng tôi nghĩ vẫn nên thôi. Tối nay tôi còn có việc, đến đây chỉ là tiện đường, lát nữa tôi sẽ rời đi."
"Ừm, vậy được." Kiều Yến Hi cũng không miễn cưỡng, "Chỗ ngồi của em ở hàng ghế đầu, để tôi dẫn em qua."
"Được."