Chương 78: Triệu Mộ Thần.

Với bàn tay nhỏ bé của mình, Du Cảnh Hiên gặp khó khăn khi chỉ cầm kéo làm vườn bằng một tay, vì thế cậu phải dùng cả hai tay để nắm lấy hai vòng cầm của kéo.

Du Thanh Chi giữ ổn định một nhánh hoa, nhẹ nhàng chỉ dẫn: "Hiên Hiên, cắt bông này đi."

Cậu bé đưa kéo đến, cẩn thận kẹp lưỡi kéo vào phần trên của nhánh hoa. Một chút lực được dùng, bông bách hợp liền bị cắt gọn gàng.

Du Thanh Chi đặt hoa vào giỏ, mỉm cười khích lệ: "Hiên Hiên giỏi lắm."

Du Cảnh Hiên hào hứng chỉ về một bông hoa khác, "Mẹ ơi, bông này có thể cắt không?"

"Có thể." Du Thanh Chi tiếp tục giữ nhánh hoa ổn định. "Mẹ giữ, con cắt nhé."

Cậu bé dịch kéo đến đúng vị trí, lưỡi kéo kẹp chặt nhánh hoa và nhẹ nhàng bấm mạnh, một tiếng "rắc" được tạo ra khi nhánh hoa bị cắt.

Bất chợt, một giọng nam vang lên: "Hiên Hiên!"

Du Cảnh Hiên quay đầu lại. Nhận ra người mới đến, cậu bé reo lên: "Chú Triệu!"

Người đàn ông mặc áo sơ mi rộng và quần jean, một phần vạt áo được sơ vin* gọn gàng. Làn da anh trắng sáng, cổ đeo dây chuyền bạc lấp lánh, trông như một nhân vật vừa mới bước ra từ một bộ phim truyền hình.

Đó không ai khác chính là Triệu Mộ Thần - một ngôi sao đình đám trong giới giải trí hiện nay.

(*): áo được bỏ vào quần.

Vốn dĩ tám đời nhà Du Thanh Chi chẳng có chút liên quan nào đến ngành giải trí, cô quen biết Triệu Mộ Thần thông qua Sở Gia Oánh. Trước đây, Sở Gia Oánh cứ nhất quyết bước chân vào ngành này nên sau khi thảo luận với Sở Minh Húc, Du Thanh Chi cùng anh ta quyết định thành lập một công ty quản lý nghệ sĩ để bảo vệ Sở Gia Oánh khỏi bị chèn ép.

Khi Sở Gia Oánh chính thức gia nhập ngành giải trí, bộ phim đầu tiên cô tham gia có Triệu Mộ Thần góp mặt. Tuy nhiên, cả hai chỉ đảm nhận vai phụ, không phải nhân vật chính.

Lần đầu tiên Du Thanh Chi gặp Triệu Mộ Thần, cô đã có cảm giác quen thuộc như từng gặp anh trước đó. Một thời gian sau, trong một lần đến phim trường thăm Sở Gia Oánh, Triệu Mộ Thần đã chủ động tiếp cận cô. Ban đầu, cô không né tránh nên dần dần cả hai cũng thân quen.

Qua thêm một khoảng thời gian, Triệu Mộ Thần bất ngờ xảy ra tranh chấp hợp đồng với công ty cũ, phải đền bù hai ngàn vạn tiền vi phạm hợp đồng. Khi ấy, anh vẫn chưa nổi tiếng nên cho dù có đóng nhiều phim thì cũng không kiếm đủ tiền để chi trả. Chính Du Thanh Chi đã cho anh vay khoản tiền này, đồng thời nắm giữ một phần cổ phần của công ty quản lý mới.

Vì vậy, trên danh nghĩa, Du Thanh Chi cũng được coi như là một trong những "ông chủ" của Triệu Mộ Thần.

Ngày trước, cô quyết định giúp Triệu Mộ Thần không chỉ vì quen biết anh mà còn bởi nhận thấy khí chất và khả năng diễn xuất của anh nổi bật hơn nhiều so với các minh tinh đình đám lúc bấy giờ. Việc cô trả giúp khoản tiền vi phạm hợp đồng hay giữ cổ phần trong công ty cũng xuất phát từ niềm tin vào tài năng của anh.

Quả thật, Triệu Mộ Thần đã không phụ sự kỳ vọng. Sau khi giải ước, anh tham gia vào một bộ phim tiên hiệp và nó nhanh chóng trở thành hiện tượng, giúp anh thu hút thêm 7-8 triệu người hâm mộ chỉ trong vòng một tháng. Sau đó, anh vươn lên thành đỉnh lưu trong ngành giải trí, mang lại cho Du Thanh Chi những lợi ích vượt xa khoản tiền mà cô từng hỗ trợ anh.

Lúc này, Du Thanh Chi nhìn Triệu Mộ Thần, ánh mắt lướt qua món đồ chơi trên tay anh, "Gần đây chẳng phải cậu đang quay phim sao? Tại sao lại qua đây?"

Triệu Mộ Thần cười nhẹ, "Liên tục mấy ngày liền cũng không đến lượt tôi quay nên tranh thủ về nghỉ ngơi một chút."

"Nhưng cậu là nam chính mà, tại sao lại đến mấy ngày liền không có cảnh quay?" Cô cau mày, tỏ vẻ không hiểu.

"Nữ chính lần này có nhiều cảnh quay hơn tôi."

Du Cảnh Hiên ngẩng đầu, "Chú Triệu, con và mẹ đều đã xem bộ phim mới của chú rồi á!"

Triệu Mộ Thần ngồi xổm xuống, nhìn cậu bé với ánh mắt đầy yêu mến, "Thật sao? Thấy thế nào? Có hay không?"

"Dạ rất được!" Du Cảnh Hiên gật đầu chắc nịch.

Du Thanh Chi không nhịn được cười khẩy, "Rất được cái quỷ! Kịch bản lộn xộn, phi logic, trước sau chẳng ăn nhập, mẹ còn không hiểu nổi làm sao cái này lại nổi tiếng được."

Triệu Mộ Thần cười gượng, không quá bất ngờ với nhận xét thẳng thắn của cô, "Thật ra thì lúc diễn tôi cũng cảm thấy có chỗ không thích hợp. Chẳng qua quyền quyết định vẫn là ở đạo diễn, tôi chỉ làm theo thôi."

Du Thanh Chi lắc đầu, "Về sau đừng nhận mấy kịch bản tệ như vậy. Cậu khó khăn lắm mới xây dựng được danh tiếng, một bộ phim tệ hại cũng đủ phá hỏng hết."

"Ừm, tôi hiểu rồi. Về sau nhất định sẽ kỹ lưỡng hơn trong việc chọn kịch bản." Triệu Mộ Thần gật đầu, tỏ vẻ tiếp thu lời khuyên. Sau đó, ánh mắt anh rơi xuống lẵng hoa trong tay Du Thanh Chi, tò mò hỏi: "Sao lại hái nhiều hoa như vậy? Làm gì thế?"

"Có một công ty chuẩn bị khai trương, tôi làm lẵng hoa tặng họ làm quà."

Triệu Mộ Thần không khỏi thắc mắc, "Cô đường đường là giám đốc một bộ phận của tập đoàn Thế Hoành, bận trăm công nghìn việc như thế mà vẫn tự tay làm lẵng hoa à? Chẳng phải mua sẽ nhanh hơn sao?"

Du Thanh Chi mỉm cười nhàn nhạt, "Xem như tìm chút niềm vui, giải tỏa tâm trạng thôi."

Lúc này bác Đông từ ngoài đi vào, mang theo một lẵng hoa tre cao cỡ nửa người, "Du tiểu thư, lẵng hoa cô đặt đã về rồi đây."

"Cảm ơn bác nhiều lắm." Du Thanh Chi đáp.

Bác Đông chỉ tay vào lớp bọt biển xanh lá bên trong lẵng hoa, "Cái này là bọt biển họ tặng kèm."

"Tôi biết rồi, cảm ơn bác."

Triệu Mộ Thần thấy thế liền đề nghị: "Để tôi giúp cô cắm hoa."

"Không cần, tôi tự làm được."

Nói xong, Du Thanh Chi mang những bông hoa vừa hái đặt lên chiếc bàn sắt trong vườn rồi tháo găng tay làm vườn ra, bắt đầu sắp xếp và cắm hoa một cách tỉ mỉ.

Triệu Mộ Thần và Du Cảnh Hiên ngồi cạnh bên, lặng lẽ quan sát. Sau một hồi, Triệu Mộ Thần nhíu mày hỏi: "Người nào mà có thể khiến cô tự tay làm lẵng hoa như vậy? Mặt mũi cũng lớn thật."

Du Thanh Chi điềm tĩnh trả lời: "Là công ty con của Meco ở Trung Quốc."

Triệu Mộ Thần đó giờ chỉ quen thuộc trong ngành giải trí nên anh không biết đến tên tuổi của Meco. Quay sang Du Cảnh Hiên, anh hỏi: "Hiên Hiên, con có biết Meco là gì không?"

Cậu bé lắc đầu nguầy nguậy, "Dạ không ạ."

Du Thanh Chi đáp: "Hệ thống lái tự động trên xe của cậu là sản phẩm do công ty bọn họ phát triển."

"Vậy quả thật rất lợi hại!"

Sau đó, Du Thanh Chi tiếp tục tập trung cắm hoa, Triệu Mộ Thần thì cùng Du Cảnh Hiên nghịch đống đồ chơi vừa mới mua.

Một lúc sau, Triệu Mộ Thần ngước nhìn Du Thanh Chi, "Gần đây tôi mới học được một món chay, lát nữa để tôi nấu thử cho cô ăn."

Du Thanh Chi cắt thêm một cành hoa, không thèm ngẩng đầu, "Có chắc là ăn được không?"

Triệu Mộ Thần bật cười, "Đương nhiên là được. Trước đây tôi từng tham gia một chương trình thực tế về ẩm thực, món này là do một đầu bếp đã dạy tôi đấy."

"Được thôi, vậy thì tôi sẽ thử xem."

Triệu Mộ Thần gật đầu, "Được, vậy tôi vào chuẩn bị."

Bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên: "Triệu Mộ Thần, quả nhiên là anh ở đây."

Du Thanh Chi ngẩng lên nhìn về phía phát ra âm thanh, hóa ra là Sở Gia Oánh đến.

Sở Gia Oánh tuy có chút tiếng tăm trong làng giải trí, nhưng so với độ nổi tiếng của Triệu Mộ Thần thì vẫn chỉ xếp hạng hai.

Triệu Mộ Thần thấy cô liền có linh cảm không lành, "Tìm tôi có chuyện gì?"

Sở Gia Oánh đáp: "Chị Mạn bảo điện thoại của anh cứ liên tục tắt máy, không thể liên lạc được, gấp đến mức gọi cho tôi. Tôi còn tưởng anh đã gặp chuyện rồi."