Chương 77: "Nhiệt Tình"

Kiều Yến Hi xoay người, bước từng bước về phía Du Thanh Chi.

Cô không chỉ là người đã đồng hành cùng anh trong những năm tháng khó khăn mà còn là người đã giúp anh thoát khỏi những nợ nần chồng chất để có thể chuyên tâm khởi nghiệp. Khi anh rơi vào tuyệt vọng, chính cô là người đã kéo anh ra khỏi vũng lầy của uất ức và mất phương hướng. Dù hiện tại hai người đã ly hôn và cô đã có một cuộc sống mới, trong lòng anh, sự cảm kích dành cho cô vẫn mãi không thay đổi.

Khi đến gần, Du Thanh Chi nhìn anh với ánh mắt đầy kiên định, không hề né tránh. Cô nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói mang theo chút trào phúng: "Tôi còn tưởng rằng sẽ được chứng kiến một màn kịch đầy kịch tính chứ. Một thanh niên từng nghèo khó, bị người đời bỏ rơi, sau vài năm trở lại thì trở thành tổng tài của một tập đoàn quốc tế để rồi quay lại trả thù những kẻ từng coi thường anh ta. Nhưng không, thực tế lại khác xa. Tổng tài quốc tế đó lại đang tươi cười chào đón chính những kẻ đã từng giẫm đạp lên anh ta, thật không có gì đáng xem cả."

Ý tứ chính là vừa rồi, cô đứng nhìn mọi thứ như một vở kịch.

Kiều Yến Hi nói: "Nhưng mà vào thời điểm đó, em đã dạy dỗ cô ấy rồi. Theo lý mà nói thì sự việc này đã khép lại."

"Nhưng tôi không có thay anh xử lý cô ta. Cô ta chiếm lấy vị trí của tôi, tôi chỉ hắt lên người cô ta một ly nước, coi như là cách để hả giận." Du Thanh Chi đáp: "Có thù không báo thì không phải là quân tử. Kiều Yến Hi, chẳng lẽ anh không muốn trả thù những kẻ đã từng làm tổn thương anh sao?"

"Tôi không để tâm những chuyện đó."

Du Thanh Chi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thở dài một hơi, "Vậy điều gì là thứ anh để tâm nhất?"

"Trước đây, tôi đã mắc nợ em."

Cô hơi sững người, ánh mắt dừng lại trên gương mặt anh tuấn, "Vậy sau đó thì sao?"

"Tôi dự định trả lại em cả gốc lẫn lãi, tổng cộng là 100 triệu 4658 vạn. Em muốn nhận theo cách nào thì cứ nói."

Du Thanh Chi thoáng kinh ngạc, vẻ mặt lộ rõ sự hoài nghi, "Ban đầu anh nợ tôi nhiều đến vậy sao?"

"Không phải. Chỉ là lãi suất được tính theo mức lãi mà cha tôi từng vay, 24% một năm."

Nghe vậy, cô không khỏi bật cười, "Lúc đó anh coi tôi như một kẻ cho vay nặng lãi đấy à?"

Kiều Yến Hi lắc đầu, "Không có, chỉ là món nợ này là trách nhiệm mà tôi phải trả."

"Vậy à?" Du Thanh Chi không khách sáo đáp: "Được thôi, nếu anh đã nhất quyết muốn trả thì tôi sẽ nhận. Chỉ là hiện tại tôi không cần tiền, khi nào tôi nghĩ ra, tôi sẽ nói cho anh biết cách trả món nợ này."

"Được. Khi nào em nghĩ ra cách rồi thì hãy nói cho tôi biết."

Du Thanh Chi nhấp một ngụm rượu, thấy anh vẫn chưa rời đi liền hỏi: "Còn chuyện gì nữa sao?"

"Meco vừa mới mở công ty con tại Nam Thành nên hiện tại cũng đang tìm đối tác. Tôi nghe nói tập đoàn các em đang phát triển sản phẩm người máy dọn dẹp. Không biết em có muốn cân nhắc đến việc sử dụng công nghệ lái tự động của chúng tôi không?"

Du Thanh Chi không ngờ anh lại chủ động nhắc đến vấn đề này, "Tôi có nghĩ tới. Chẳng qua là định vị sản phẩm của các anh quá cao cấp, nếu dùng thì chi phí đầu vào của chúng tôi cũng sẽ rất lớn."

"Nếu em đồng ý hợp tác và trở thành khách hàng đầu tiên của công ty con chúng tôi, chúng tôi có thể đưa ra mức giá ưu đãi nhất." Kiều Yến Hi đề nghị.

"Ồ?" Du Thanh Chi nhướn mày nhìn anh, "Ưu đãi đến mức nào?"

"Chắc chắn sẽ thấp hơn chi phí hiện tại của các em."

Nếu thực sự thấp hơn chi phí hiện tại thì với định vị cao cấp của Meco, có lẽ họ phải chịu lỗ nặng.

Du Thanh Chi mỉm cười, "Được thôi. Nếu giá cả ưu đãi như vậy, chúng ta có thể bàn bạc."

Kiều Yến Hi tiếp lời: "Còn một chuyện nữa, cuối tuần này công ty con của chúng tôi sẽ tổ chức lễ khai trương. Mong rằng em cũng có thể đến tham dự."

Du Thanh Chi chăm chú nhìn người đối diện, cố gắng tìm ra điều gì đó ẩn giấu trong ánh mắt và thái độ của anh. Chia xa hơn bốn năm, anh dường như đối với cô có chút "nhiệt tình".

Tuy nhiên, cô lại không chắc chắn. Kiều Yến Hi hiện tại quá tỏ rõ sự chuyên nghiệp, không để lộ bất kỳ cảm xúc cá nhân nào.

"Tại sao lại mời tôi?" Du Thanh Chi hỏi.

Kiều Yến Hi nói: "Nếu không có sự giúp đỡ của em trước đây, tôi cũng không thể thuận lợi xây dựng được Meco. Vì vậy, tôi hy vọng em có thể đến tham dự lễ khai trương này."

Thì ra là vậy, anh đúng là một người rất biết ơn. Lời mời lần này cũng chỉ để bày tỏ lòng cảm kích mà thôi.

"Được, tôi sẽ xem lại lịch trình. Nếu thời gian cho phép, tôi sẽ đến."

Nói xong, Du Thanh Chi che mũi và hắt hơi một cái.

Kiều Yến Hi lấy chiếc khăn tay từ túi ngực của áo vest ra đưa cho cô.

Du Thanh Chi nhận lấy, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn."

Ánh mắt Kiều Yến Hi lướt qua bộ trang phục của cô. Chỉ là một chiếc váy hai dây mỏng manh, bả vai trần, váy ngắn đến đầu gối. Trong khi đó, tiết trời tháng ba vào buổi tối vẫn còn se lạnh, "Em không mang theo áo khoác à?"

Du Thanh Chi nghiêng đầu, giọng điệu pha chút trêu chọc: "Đúng vậy, anh định cởi áo cho tôi à?"

Kiều Yến Hi do dự trong giây lát, sau đó nâng tay trái lên, bắt đầu cởi nút áo vest của mình.

"Yến Hi, tớ tìm cậu nãy giờ, hóa ra cậu ở đây." Đột nhiên, một giọng nữ dịu dàng vang lên.

Là Chu Phỉ Lâm. Cô ấy bước tới bên cạnh Kiều Yến Hi, "Ba bảo tớ dẫn cậu đi gặp một vị tổng giám đốc của thương hiệu xe hơi, chúng ta qua đó nhé."

Kiều Yến Hi đáp: "Chờ một chút."

Du Thanh Chi nhìn thấy sự gần gũi giữa hai người họ, cảm thấy bản thân không nên tiếp tục ở lại làm kỳ đà cản mũi, "Tôi không muốn làm phiền hai người, xin phép đi trước."

Nói rồi, Du Thanh Chi xoay người, nụ cười vẫn giữ nguyên trên gương mặt, nhưng trong đó lại ẩn chứa chút tự giễu.

Vừa nãy khi Kiều Yến Hi thể hiện sự "nhiệt tình", lòng cô vậy mà bất giác còn suy nghĩ vẩn vơ. Sự thật chứng minh, hóa ra tất cả chỉ là cô suy nghĩ quá nhiều...

-----

Vào mùa xuân, khu vườn trong biệt thự trở thành nơi đẹp nhất. Hoa của cây Tây phủ hải đường đang nở rộ, gió nhẹ thổi qua làm những bông hoa hoàng yến rung rinh, trong khi đó, hoa tường vi cũng bắt đầu vào mùa nở.

Sau khi tan làm trở về, Du Thanh Chi chuẩn bị một chiếc giỏ và ra vườn cắt hoa.

Cô đeo găng tay, cầm kéo một cách tỉ mỉ để cắt những bông tường vi sắp nở. Bên cạnh, Hiên Hiên đứng ngoan ngoãn, giúp cô xách giỏ hoa.

Bỗng nhiên, cậu bé chỉ tay về phía một bông hoa và nói: "Mẹ ơi, ở kia có một bông màu hồng phấn."

Du Thanh Chi mỉm cười, cắt bông hoa mà cậu chỉ và bỏ vào giỏ.

Hiên Hiên lại chỉ lên hàng rào, "Mẹ ơi, phía trên kia còn nhiều bông nữa!"

Du Thanh Chi ngước nhìn, "Cao quá, mẹ không với tới được."

Cậu bé liền nói với giọng đầy quyết tâm: "Đợi con lớn lên, cao hơn, con sẽ giúp mẹ cắt."

Du Thanh Chi cười dịu dàng, "Được. Vậy con hãy mau mau trưởng thành nhé."

Du Cảnh Hiên chỉ tay về phía một bụi hoa cách đó không xa, "Mẹ ơi, bên kia cũng có hoa."

Du Thanh Chi nhìn theo hướng cậu bé chỉ, thấy một bụi bách hợp vừa bắt đầu nở với năm, sáu nụ hoa còn tươi mới, "Hiên Hiên có biết đó là hoa gì không?"

"Dạ là hoa bách hợp!"

"Đúng rồi." Du Thanh Chi mỉm cười. Thường ngày, cô thích cùng con trai ngồi trong vườn thưởng trà hoặc ăn trái cây. Có khi cô mang cả bàn ra ngoài, cũng có lúc chỉ trải khăn để tổ chức những buổi dã ngoại nhỏ. Mỗi lần như thế, cô hay dạy cậu nhận biết các loài hoa và cây cối trong vườn. Du Cảnh Hiên rất thông minh, giờ đây cậu đã nhớ được rất nhiều loài thực vật.

"Vậy chúng ta qua đó cắt bách hợp nhé."

Du Thanh Chi bước đến bụi bách hợp, cầm kéo cắt một bông hoa đang hé nở.

Du Cảnh Hiên háo hức đề nghị: "Mẹ ơi, con cũng muốn thử cắt một bông."

Du Thanh Chi mỉm cười, nhận lấy chiếc giỏ từ tay cậu và đưa kéo qua, "Được, con thử xem nào."