Chương 71: Buổi Giao Lưu

Trong những ngày tiếp theo, Kiều Yến Hi đã lên kế hoạch chi tiết cho lịch trình của mình. Ngày mai, anh sẽ đến kiểm tra địa điểm hoạt động của công ty con, đồng thời quyết định vấn đề chỗ ở.

Lần này, để thúc đẩy sự phát triển của chi nhánh, anh dự định sẽ ở lại Nam Thành khoảng một năm nên tạm thời chọn phương án thuê nhà. Sau khi tìm được nơi ở phù hợp, anh dự tính sẽ mất thêm một hai ngày để sắp xếp ổn thỏa.

Công tác chiêu mộ nhân sự cũng sẽ sớm được khởi động. Công ty con không thể hoàn toàn do người mới đảm nhiệm, ngoài anh ra thì còn có mười nhân viên từ tổng công ty được điều động sang hỗ trợ các nghiệp vụ ban đầu.

Sau gần năm năm hoạt động, Meco đã phát triển, trở thành một tên tuổi lớn trong lĩnh vực trí tuệ nhân tạo và lái xe tự động. Tổng công ty hiện có hơn một ngàn nhân viên, tài sản vượt mốc chục tỷ đô la, hệ thống lái tự động của Meco cũng đã được tích hợp vào hơn một triệu xe trên toàn thế giới, xứng đáng với danh xưng "kỳ lân công nghệ."

Sau bốn vòng gọi vốn, Meco đã thu hút được lượng lớn đầu tư quốc tế. Tuy nhiên, với tư cách là người sáng lập, Kiều Yến Hi vẫn giữ vai trò cổ đông lớn nhất, nắm 18% cổ phần. Đồng sáng lập với anh là Colton, nắm 15% và cả hai vẫn kiểm soát tới 70% quyền biểu quyết, đảm bảo sự thống nhất trong việc vận hành và phát triển công ty.

Một năm trước, Kiều Yến Hi đã đề xuất ý tưởng thành lập công ty con tại Trung Quốc với mục tiêu là khai thác tiềm năng lớn của thị trường nội địa, nơi mà công nghệ lái tự động vẫn còn ít tập đoàn phát triển.

Công ty con Meco ở Nam Thành được đặt tại trung tâm CBD sầm uất nhất thành phố, chiếm trọn một tầng trong tòa nhà cao 68 tầng. Công việc thiết kế và cải tạo do Hà Cẩn Duệ trực tiếp giám sát, đảm bảo phong cách tương đồng với tổng công ty ở Los Angeles.

Sáng hôm đó, Hà Cẩn Duệ đến khách sạn đón Kiều Yến Hi để cùng kiểm tra địa điểm làm việc. Khi họ đến nơi thì vừa đúng vào giờ cao điểm, trong đại sảnh tòa nhà có một hàng dài người đang xếp hàng chờ thang máy. Trong lúc đợi, không ít ánh mắt tò mò hướng về phía Kiều Yến Hi. Các cô gái thì thầm trò chuyện, khuôn mặt lộ rõ vẻ hào hứng khi nhìn thấy anh.

Lúc đi vào được thang máy, không gian liền trở nên chật chội. Một cô gái mặc đồ công sở màu đen đứng ngay bên cạnh Kiều Yến Hi, dường như không kìm được tò mò mà chủ động bắt chuyện: “Trước đây chưa từng thấy anh. Anh là người mới đến làm việc ở tòa nhà này sao?”

Kiều Yến Hi thuận miệng đáp: “Ừm.”

Cô gái tò mò hỏi tiếp: “Anh tên gì? Làm ở công ty nào trong tòa nhà này?”

Kiều Yến Hi vốn không thích trò chuyện với người lạ, chỉ nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, tôi không tiện tiết lộ.”

Câu trả lời lạnh lùng khiến cô gái đỏ mặt, cúi đầu vì ngượng ngùng.

Bên cạnh, Hà Cẩn Duệ đứng xem tình hình mà cười không ngớt. Sau khi ra khỏi thang máy, anh ta trêu chọc: “Có cậu ở đâu là y như rằng các cô gái sẽ chú ý đến. Trước đây cũng thế. Nhưng mà nói thật, nếu tôi là phụ nữ, chắc chắn cũng sẽ bị cậu mê mẩn đến thần hồn điên đảo. Cậu vừa đẹp trai, vừa cao ráo, lại còn có thực lực. Giờ lại là đại boss của một công ty lớn, ai mà không động tâm thì chắc không phải người!”

Kiều Yến Hi vừa bước đi vừa nhìn xung quanh, không chút cảm xúc đáp: “Bây giờ mà cậu đi đổi giới tính thì vẫn còn kịp đấy.”

Hà Cẩn Duệ lập tức hưởng ứng đùa cợt: “Nếu cậu hứa sẽ cưới tôi, tôi lập tức đi ngay!”

Kiều Yến Hi liếc nhìn anh ta, nhàn nhạt nói:

“Tôi không yêu người điên.”

Hà Cẩn Duệ giả vờ tức giận, bật cười, “Biết ngay cậu sẽ nói thế mà!”

Khi đến một văn phòng rộng rãi, Kiều Yến Hi bước vào, ánh mắt lướt qua cửa sổ sát đất. Từ đây, có thể nhìn thấy toàn cảnh khu CBD của Nam Thành.

Hà Cẩn Duệ chỉ vào căn phòng, hào hứng nói: “Đây chính là phòng làm việc của cậu. Thế nào? Có hài lòng không?”

Kiều Yến Hi không trả lời ngay. Tầm mắt anh dừng lại ở một tòa nhà chọc trời cách đó không xa – Cao Ốc Thế Hoành. Đó chính là trụ sở của tập đoàn Thế Hoành.

Sau khi xem xong địa điểm làm việc, Kiều Yến Hi và Hà Cẩn Duệ tiếp tục đi xem chỗ ở. Họ đến căn hộ đầu tiên, nằm cách văn phòng khoảng bốn cây số. Vị trí này rất thuận tiện, ngay cả trong giờ cao điểm, thời gian di chuyển cũng không quá hai mươi phút.

Căn hộ nằm trong khu nhà trọ ven sông, được xây dựng mới khoảng 95% và đầy đủ tiện nghi. Với mức giá thuê tám ngàn một tháng, căn hộ có hai phòng ngủ và một phòng khách, trong đó một phòng được thiết kế như thư phòng. Không gian vừa vặn, rất phù hợp cho những người làm việc văn phòng.

Dù Hà Cẩn Duệ cho rằng căn hộ này ngoài ưu điểm gần nơi làm việc thì không còn gì nổi bật, Kiều Yến Hi vẫn không muốn xem thêm căn nào khác. Anh lập tức quyết định thuê căn này.

Hà Cẩn Duệ gợi ý thêm: "Căn nhà thì ổn rồi đó, nhưng cậu chắc cũng cần một chiếc xe để tiện đi lại. Còn thời gian, có muốn đi xem qua không?"

Kiều Yến Hi trả lời một cách dứt khoát: "Đã đặt hàng trực tuyến rồi, một chiếc BMW 5-Series. Chủ nhật họ giao xe."

Hà Cẩn Duệ bất ngờ, "Nhanh gọn vậy sao?"

Kiều Yến Hi đáp ngắn gọn: "Chỉ là phương tiện di chuyển, không cần cầu kỳ."

Hà Cẩn Duệ không nhịn được cười, "Cậu đúng là kỳ lạ. Người thì giá trị tài sản hàng chục tỷ, vậy mà đối với vật chất chẳng hề để tâm."

"Đủ dùng là được."

Kiều Yến Hi từ nhỏ đã không phải lo lắng về ăn mặc, nhưng sau khi công ty gia đình phá sản, anh đã thấm thía được tầm quan trọng của đồng tiền. Từ đó, anh hình thành thói quen không tiêu xài hoang phí. Dù hiện tại đã sở hữu khối tài sản trị giá hàng trăm triệu, phần lớn dưới dạng cổ phiếu, thu nhập thực tế mà anh có thể sử dụng được vẫn chủ yếu là lương và tiền thưởng chia hoa hồng.

Nhờ sự phát triển vượt bậc của Meco, công ty bắt đầu sinh lời ngay từ năm thứ ba hoạt động, Kiều Yến Hi là người nhận được khoản chia hoa hồng đầu tiên. Trong vài năm qua, anh tiết kiệm được một khoản tiền kha khá. Năm ngoái, anh từng dự định mua một căn nhà tại Los Angeles, nhưng mẹ anh lại khuyên rằng nên ưu tiên trả hết các khoản nợ trước đó. Vì thế, cho đến nay, anh vẫn thuê nhà để ở.

Số tiền 500 vạn mà anh nợ Chu Vọng Sơn, bao gồm cả vốn lẫn lãi, đã được trả hết. Hiện tại, khoản nợ duy nhất còn lại là với Du Thanh Chi. Lần này trở về Nam Thành, anh đã lên kế hoạch tìm thời điểm thích hợp để hoàn trả số tiền này cho cô.

Hà Cẩn Duệ hỏi: "Thứ hai tới sẽ có buổi giao lưu do Hiệp hội Trí tuệ Nhân tạo Nam Thành tổ chức, cậu đã chuẩn bị gì chưa?"

"Chuẩn bị gì?"

"Không phải cậu phải phát biểu diễn văn sao? Dù sao cũng nên chuẩn bị sẵn bản thảo chứ?"

"Không cần." Kiều Yến Hi từ trước đến nay không thích viết sẵn, những lúc diễn giảng, anh thường phát biểu theo ý tưởng ngẫu hứng.

Buổi giao lưu trí tuệ nhân tạo lần này được tổ chức bởi Hiệp hội Trí tuệ Nhân tạo Nam Thành, thường niên diễn ra một đến hai lần. Việc Kiều Yến Hi được mời tham dự là nhờ hội trưởng của hiệp hội biết Meco sắp thành lập công ty con tại Nam Thành nên đặc biệt mời anh đến để chia sẻ kinh nghiệm.

Khi nhận được lời mời, dù còn ở nước ngoài, anh không chút do dự đã đồng ý.

Hơn bốn năm trước, Du Thanh Chi từng dự định đưa anh đến tham dự một buổi giao lưu tương tự, nhưng hôm đó cô bị sốt cao, hai người cuối cùng đã không thể đi được.