Chương 72: Du Cảnh Hiên.

Thời gian trôi qua hơn bốn năm, giờ đây Kiều Yến Hi đã trở thành một vị khách mời đặc biệt trong sự kiện giao lưu này.

Hà Cẩn Duệ nói: "Buổi giao lưu lần này có không ít doanh nghiệp lớn ở Nam Thành tham gia, đây là cơ hội tốt để chúng ta quảng bá. Tôi đã xem qua danh sách khách mời rồi, có hai tổng giám đốc của hai tập đoàn ô tô cũng sẽ góp mặt. Đến lúc đó, nếu bọn họ không chủ động đến tìm, chúng ta sẽ tự đi tìm họ."

Kiều Yến Hi vẫn giữ thái độ bình tĩnh: "Cứ để tự nhiên. Dù kỹ thuật lái tự động hiện nay chủ yếu tập trung vào ô tô, nhưng chúng ta không nên giới hạn ở đó. Tôi muốn mở rộng sang những lĩnh vực khác."

Hà Cẩn Duệ tò mò hỏi: "Lĩnh vực nào? Ví dụ như?"

"Người máy." Kiều Yến Hi trả lời thản nhiên.

"Người máy? Thật sao? Loại người máy nào cơ?"

"Người máy dọn dẹp."

Hà Cẩn Duệ: "...?"

-----

Tại tập đoàn Thế Hoành, bộ phận người máy dọn dẹp.

Du Thanh Chi vừa kết thúc một cuộc họp và trở về phòng làm việc. Trợ lí của cô, Cẩm Vi Vi (nguyên tác là Cám Vi Vi, nhưng mà mình xin phép đổi thành tên này để hay hơn ạ), bước theo sau và hỏi: “Du tổng, cuối tuần này có hội nghị giao lưu về trí tuệ nhân tạo, chị có muốn tham dự không?”

Du Thanh Chi ngồi xuống ghế, cầm tách trà hoa hồng đã hơi nguội nhấp một ngụm, thản nhiên nói: “Hội nghị giao lưu năm nào cũng như nhau, chẳng có gì mới mẻ. Để Ngô tổng tham dự là được rồi.”

Cẩm Vi Vi cười, nhỏ giọng nói: “Lần này khác nha. Nghe nói Hiệp hội đã mời một trong hai người sáng lập của Meco đến chia sẻ, phát biểu ý kiến đó.”

Tay Du Thanh Chi khẽ dừng lại khi đang lật tài liệu. Cô đã nghe qua việc Meco dự định mở công ty con ở Nam Thành nên nếu Kiều Yến Hi vì lý do này mà trở về nước thì cũng không có gì lạ.

“Người sáng lập nào?” Cô bình tĩnh hỏi.

"Jonny, Kiều Yến Hi." Cẩm Vi Vi hào hứng nói, đôi mắt sáng rực như đèn pha ô tô, "Anh ta siêu đỉnh! Tốt nghiệp Stanford, sau đó cùng bạn học thành lập Meco tại Los Angeles. Chỉ trong vòng bốn năm, giá trị công ty đã vượt qua hàng chục tỷ đô la, anh ta còn lọt vào danh sách tài năng trẻ của tạp chí Fortune. Em từng đọc số tạp chí đó rồi á, trên đó có ảnh của anh ta, siêu cấp đẹp trai, còn hơn cả minh tinh! Quan trọng nhất là, anh ta là người Nam Thành!"

Du Thanh Chi lắng nghe trợ lý của mình hào hứng kể, sau đó thản nhiên nói: "Em có nghĩ rằng, có thể chị biết anh ta không?"

"Hả?" Cẩm Vi Vi chớp mắt liên tục, kinh ngạc hỏi: "Chị quen anh ta sao?"

Cẩm Vi Vi mới gia nhập công ty hai năm trước nên không biết rằng, năm năm trước Kiều Yến Hi từng làm kỹ sư đặc biệt của bộ phận này, giúp hỗ trợ nghiên cứu và chỉ đạo dự án. Lại càng không hay rằng, Kiều Yến Hi chính là chồng cũ của Du Thanh Chi.

Du Thanh Chi nghĩ đến việc Kiều Yến Hi hiện tại đã trở thành một ngôi sao sáng trong giới kinh doanh, được mọi người ngưỡng mộ, chắc hẳn anh sẽ không muốn ai đó nhắc lại quá khứ đầy tổn thương và khó khăn của mình. Vì vậy, cô chỉ bình thản đáp: "Anh ấy là bạn học cấp ba của tôi."

Cẩm Vi Vi lập tức bày tỏ sự ngưỡng mộ: "Vậy chắc hồi cấp ba anh ấy rất được yêu thích nhỉ?"

"Đúng vậy."

"Vậy chúng ta có đi tham gia buổi giao lưu không?"

Du Thanh Chi trầm ngâm một lúc, sau đó nói: "Đi."

Trợ lý của cô nghe vậy liền không giấu được vẻ vui mừng trên khuôn mặt, "Tốt quá! Vậy em sẽ đi báo trước cho Ngô tổng một tiếng."

Sau khi trợ lý rời đi, Du Thanh Chi cầm bút trên bàn lên và xoay tròn, tâm trí lơ đãng. Đã bốn năm không gặp, nếu bây giờ chạm mặt Kiều Yến Hi, cảnh tượng sẽ ra sao?

Có lẽ anh vẫn lạnh lùng như hồi cấp ba.

Hoặc cũng có thể, anh sẽ nhớ đến những lần cô từng giúp gia đình anh trả nợ, mang theo sự biết ơn mà cư xử khách sáo.

Dù thế nào đi nữa thì cô cũng đã chuẩn bị tinh thần đối mặt.

Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên. Là số máy ở nhà gọi đến.

Cô nhấc máy, đầu dây bên kia vang lên giọng nói nức nở: "Mẹ ơi, cá con của con chết rồi. Hôm nay con đi học về, thấy nó không bơi nữa, bụng thì ngửa lên."

Đó là giọng của con trai cô, Du Cảnh Hiên, năm nay mới ba tuổi rưỡi.

Cuối tuần trước, cô dẫn Cảnh Hiên đi chơi tại vườn sinh thái, hai mẹ con bắt về hai chú cá con. Từ đó, cậu bé rất chăm chỉ chăm sóc chúng.

Nghe tin cá chết, chắc chắn Cảnh Hiên sẽ rất buồn.

"Hiên Hiên, cá con chỉ đi đến thiên đường thôi, con không cần buồn đâu."

"Mẹ ơi, cá con vẫn ở trong bể mà, nó đâu có đi thiên đường."

Câu trả lời ngây thơ của con trai khiến Du Thanh Chi khó xử. Bình thường, mỗi khi Cảnh Hiên hỏi người chết sẽ đi đâu, cô đều trả lời theo cách mà hầu hết các bậc phụ huynh hay nói:

"Họ sẽ đi đến thiên đường." Nhưng bây giờ, với tình huống này, giải thích sao cho hợp lý lại không hề dễ dàng.

"Vậy giờ con cứ để cá con ở trong bể thêm chút nữa. Đợi mẹ về, chúng ta sẽ cùng tiễn cá con lên thiên đường, được không?"

"Được ạ." Cảnh Hiên ngập ngừng hỏi tiếp: "Mẹ, khi nào mẹ về?"

"Khoảng hai tiếng nữa."

"Vậy con chờ mẹ."

Cúp máy, Du Thanh Chi đặt điện thoại xuống, quay lại tập trung xử lý công việc còn dang dở trên bàn.

Ba năm rưỡi trước, cô sinh Du Cảnh Hiên. Khi đó, cả Tống Mỹ Hà và Du Diên Huy đều khuyên cô đưa con về sống cùng nhà lớn Du gia để họ tiện chăm sóc. Nhưng cuối cùng, cô chọn ở lại biệt thự của mình, tự nuôi con.

Dù trong nhà có bà nội và cha, nhưng sự hiện diện của người mẹ kế khiến Du Thanh Chi không thoải mái. Thêm vào đó, Tôn Lạc Hân – con gái của chị cô – luôn cho rằng chính Du Thanh Chi là nguyên nhân khiến mẹ mình qua đời. Mấy năm qua, Tôn Lạc Hân luôn xa lánh, thậm chí tỏ ra chán ghét cô.

Du Thanh Chi không trách móc Tôn Lạc Hân. Cô cảm thấy, sự oán hận đó là điều dễ hiểu.

Mặc dù vậy, hàng năm vào sinh nhật hay các dịp lễ, cô vẫn giữ thói quen gửi quà cho Tôn Lạc Hân. Tuy nhiên, những món quà đó đều được chuyển qua Tống Mỹ Hà để trao lại chứ cô không trực tiếp đến gặp.

Sau khi sinh Hiên Hiên, Du Thanh Chi chỉ nghỉ một tháng rồi quay lại công ty làm việc. Để tiện chăm sóc con, cô đã thuê một bảo mẫu và còn thuyết phục Tống Mỹ Hà dọn vào ở cùng mấy năm liền. Đến khi Hiên Hiên tròn ba tuổi, Tống Mỹ Hà mới chuyển về nhà lớn.

Từ đầu năm nay, Hiên Hiên đã bắt đầu đi học mẫu giáo. Trường học nằm ngay trong khu biệt thự, là một trường mẫu giáo quý tộc. Công việc đón đưa hằng ngày được giao cho dì Thu đảm nhận.

Tối hôm đó, tan làm xong, Du Thanh Chi lái xe về nhà. Trên đường, cô cật lực suy nghĩ xem nên dỗ dành Hiên Hiên thế nào vì con trai chắc chắn vẫn đang rất buồn chuyện cá chết. Tuy nhiên, khi vừa bước vào nhà, cô ngạc nhiên phát hiện ra rằng mình hoàn toàn không cần bận tâm nữa.

Người đến trước cô là Sở Minh Húc. Ngoài vai trò bạn thân, giờ đây anh còn là cha nuôi của Hiên Hiên – một danh phận mà anh cố tình ép buộc đứa bé phải chấp nhận.

Nghe tin cá chết, Sở Minh Húc lập tức lái xe đến, mang theo một bể cá thông minh và cả một vạc cá mới.

Du Thanh Chi nhìn cảnh tượng trong nhà mà không khỏi cảm thấy bất lực, "Sở Minh Húc, cậu mua cả một vạc cá đến nhà tôi, tại sao không báo trước cho tôi một tiếng?"

Sở Minh Húc vừa lắp đặt bể cá, vừa cười, "Đó là để tạo bất ngờ cho cậu chứ còn gì nữa!"

"Bất ngờ cái đầu cậu!"

Hiên Hiên đứng bên cạnh, đôi mắt không ngừng phát sáng, "Mẹ ơi, cha nuôi nói có bể cá này rồi thì cá con sẽ không chết nữa đâu!"