Kiều Yến Hi lấy điện thoại di động ra và gửi tin nhắn: "Em đang ở đâu?"
Du Thanh Chi nhanh chóng trả lời: "Có chuyện gì à?"
Kiều Yến Hi: "Hoa trà đang nở rất đẹp. Em có muốn đi xem không?"
Du Thanh Chi: "Được, chờ tôi năm phút."
Kiều Yến Hi: "Ừm."
Anh xoay người đi xuống lầu. Hôm nay dì Thu không có ở đây nên Kiều Yến Hi sẽ là người lo chuẩn bị cho việc ngắm hoa. Anh bày trí một chiếc bàn nhỏ, chuẩn bị các loại trái cây và hạt cho Du Thanh Chi cùng với trà nhài mà cô thích.
Không biết từ lúc nào, anh đã nắm rõ sở thích của cô.
Mấy loại hạt thông mà hôm nay anh mua về đã có thể phát huy tác dụng, trong đó có loại hạt đến từ Hawaii, hạt kê và hạt dẻ cười, tất cả đều được đựng trong lọ thủy tinh tinh xảo.
Trà nhài cũng được đựng trong ly thủy tinh, như vậy mới có thể nhìn thấy màu sắc đẹp mắt của trà cùng với những bông hoa nở rộ trong nước.
Đấy là điều mà Du Thanh Chi từng nói.
Du Thanh Chi thay một bộ đồ mặc nhà thoải mái rồi đi ra vườn hoa thì thấy bàn nhỏ đã được bày biện xong, bên cạnh còn có những món ăn vặt mà cô yêu thích.
Cô khẽ mỉm cười, "Có vẻ như anh rất hiểu thói quen của tôi."
Kiều Yến Hi rót cho cô một tách trà nhài, "Có cần thêm gì không?"
"Đủ rồi."
Du Thanh Chi ngồi xuống ghế, nâng tách trà nhài lên ngửi, "Kiều Yến Hi, cảm ơn anh."
"Cảm ơn cái gì?"
"Cảm ơn anh vì đã ở cạnh tôi lúc tâm trạng tôi không tốt."
Kiều Yến Hi an ủi cô, "Trẻ con thường nói mà không nghĩ, những gì buổi sáng con bé nói em đừng để tâm quá."
Du Thanh Chi nhấp một ngụm trà nhài, sau đó đặt tách xuống, "Thật ra con bé nói cũng không sai, chị ấy qua đời có liên quan đến tôi."
Kiều Yến Hi hơi khựng lại, anh vô thức nhớ đến căn phòng trên lầu ba. Rốt cuộc thì trước đây đã xảy ra chuyện gì? Dì Thu từng nói rằng chị gái của Du Thanh Chi đã chết vì một vụ tai nạn xe cộ.
Vậy chuyện đó có liên quan gì đến cô?
Du Thanh Chi tựa lưng vào ghế, nhìn vẻ mặt đầy nghi hoặc của anh, cô nói: "Ngày này hai năm trước, tôi vốn dĩ định tham gia một hội thảo quốc tế về trí tuệ nhân tạo. Người của Hiệp hội Công nghệ Nam Thành đã mời một số giáo sư từ MIT đến để trao đổi với các doanh nghiệp ở Nam Thành. Lúc đó, tôi vừa mới thành lập bộ phận nghiên cứu robot Tảo Địa nên rất coi trọng sự kiện này. Nhưng hôm ấy tôi bị sốt cao, lên đến 39.5 độ. Tôi đã nói với chị rằng mình nhất định phải tham gia hội thảo, đương nhiên là chị không đồng ý. Chị thấy tôi rất quan tâm đến sự kiện này vì vậy đã hứa là sẽ thay tôi tham dự, ghi lại toàn bộ quá trình để tôi xem. Chị đã lái xe của tôi đến đó, nhưng trên đường đi, xe bị cháy và chị không thể thoát ra."
Nghe xong, Kiều Yến Hi cảm thấy lòng nặng nề. Đó là lý do vì sao mà lần trước khi bị sốt, cô cứ lẩm bẩm: "Chị, đừng đi."
Đồng thời, cô cũng không cho phép anh đi đến bất kỳ nơi nào vì trong lòng cô luôn có một nỗi ám ảnh, nỗi ám ảnh khiến cô cảm thấy lo lắng trong những lúc phát sốt.
Kiều Yến Hi nói: "Em không cần phải gánh trách nhiệm lên bản thân mình, thiên tai và nhân họa không phải là lỗi của em."
Du Thanh Chi cầm tách trà nhài và tiếp tục uống, "Nhưng người đã chết kia, lẽ ra phải là tôi."
Kiều Yến Hi nhìn cô. Mặc dù vẻ ngoài của cô rất bình tĩnh, nhưng những lời nói ra lại khiến lòng người cảm thấy lạnh lẽo.
Vì vậy, cô vẫn cảm thấy rằng chị gái của mình đã phải chịu đựng cái chết thay cho cô.
"Em đừng nghĩ như vậy." Kiều Yến Hi nói.
Du Thanh Chi nhìn anh, sau đó nở nụ cười chua chát, "Vậy tôi phải nghĩ như thế nào?"
"Em không làm sai bất cứ điều gì."
Nụ cười trên mặt Du Thanh Chi vẫn không phai, cô không đáp lại ngay. Một lúc sau, cô chỉ vào đĩa hạt kê trên bàn, "Tôi muốn ăn cái này."
Kiều Yến Hi cầm vài hạt kê lên rồi tách vỏ, cô cũng không muốn tiếp tục đề tài này nữa nên chỉ yên lặng ngắm hoa...
-----
Bước vào tháng mười hai, công việc của Du Thanh Chi trở nên bận rộn hơn bao giờ hết. Có những lúc cô phải ở lại công ty đến tận chín giờ tối mới có thể rời đi.
Về đến nhà, cô tắm rửa rồi đi ngủ ngay.
Thời điểm đó, Kiều Yến Hi cũng phải ra nước ngoài. Mỗi lúc như vậy, ban đầu cô đều cảm thấy không quen, trong lòng cứ trống rỗng, phải mất đến vài ngày sau mới dần dần thích nghi, bắt đầu đếm từng ngày chờ đợi anh trở về, mỗi ngày đều tràn đầy mong mỏi.
Cô là người nóng tính, rất ghét việc phải chờ đợi, nhưng mỗi lần đều tỏ ra bình thản nói với anh rằng: "Tôi không sao, anh cứ đi đi."
Thực tế, có những đêm không ngủ, trong đầu cô chỉ toàn là hình bóng của anh. Cô luôn nghĩ: "Không thể cứ như vậy mà buông tay, phải giữ chặt anh lại." Anh đi đi về về giữa hai nơi khiến cô cũng cảm thấy rất khổ sở.
Cô chỉ mong chờ đến ngày anh trở về, gặp lại anh, lúc đó mọi ý nghĩ buông bỏ sẽ tan biến.
Lúc anh rời khỏi nhà, Du Thanh Chi rất ít khi liên lạc với anh.
Một là do sự chênh lệch ngày giờ, hai là vì Du Thanh Chi rất rõ ràng rằng mối quan hệ của họ không phải là tình yêu vợ chồng bình thường. Kiều Yến Hi khi ở bên cô sẽ thể hiện sự tôn trọng, nghe theo những gì cô nói, nhưng khi ra ngoài, nếu cô vẫn còn tiếp tục dây dưa, có thể anh sẽ cảm thấy khó chịu.
Vì vậy, nếu không có chuyện gì quan trọng, cô tuyệt đối sẽ không tự ý làm phiền anh.
Sở Gia Oánh từng nói với cô rằng: "Chị à, đôi khi em cảm thấy việc gặp mặt Kiều Yến Hi còn khó hơn lên trời. Khi anh ta không có mặt ở đây, chị vậy mà còn rất bình thường, thật đúng là coi trọng sắc đẹp mà xem nhẹ tình cảm."
"Vậy em có ý kiến gì không?"
"Đương nhiên là không." Sở Gia Oánh ôm vai cô, "Chỉ là mỗi lần chị với anh ta xa nhau đều là kéo dài gần một tháng, chị không sợ anh ta ở bên ngoài sẽ làm loạn sao?"
"Anh ấy sẽ không."
"Chị tin tưởng anh ta đến vậy sao? Những cô gái ở nước ngoài rất cởi mở, nếu họ thích ai sẽ rất chủ động, nam nhân rất khó giữ lòng."
Du Thanh Chi cười cười, "Vậy cứ để anh ấy đi."
"Như vậy vẫn có thể chấp nhận được?"
"Nếu không thì sao? Nhất định phải một khóc hai nháo ba đánh à?" (Tức là khóc lóc xong rồi đánh tiểu tam á mọi người).
Sở Gia Oánh giơ ngón tay cái về phía cô, "Khả năng kiềm chế của chị khiến em nể phục đấy."
Du Thanh Chi đáp, "Không, chị đâu phải là người giỏi kiềm chế đâu. Chỉ là nếu anh ấy có người khác, chị sẽ không còn cần anh ấy nữa."
Sở Gia Oánh khoác vai cô, "Quả không hổ danh là người chị mà em luôn ngưỡng mộ, chỉ có một từ thôi: oách!"