Nhiệt độ trung bình vào mùa đông ở California khoảng mười độ.
Trong những ngày gần đây, nhiệt độ không khí thường dao động, thỉnh thoảng còn có mưa khiến thời tiết trở nên rất lạnh.
Kiều Yến Hi và Colton thường phải làm việc cả ngày cùng nhau trong phòng thí nghiệm, muốn gặp được bọn họ cũng phải chờ đợi gần một ngày.
Hôm nay sau khi tan làm lúc chín giờ tối, hai người đi đến một quán ăn còn mở cửa gần đó để lấp đầy cái bụng đang đói meo của mình.
"Jonny, sản phẩm của chúng ta sẽ sớm bước vào giai đoạn thử nghiệm chính thức. Khoảng từ tháng Giêng trở đi, tôi hi vọng cậu sẽ ở lại Mỹ liên tục trong ba tháng vì cậu không thể vắng mặt trong giai đoạn thử nghiệm này."
Kiều Yến Hi hiểu rằng khoảng thời gian này rất quan trọng và anh không thể thực hiện việc quan sát và phân tích thử nghiệm từ xa khi ở trong nước. "Colton, tôi biết, tôi sẽ ở lại trong ba tháng này."
"Vậy vợ cậu có đồng ý không?"
Kiều Yến Hi dừng lại một chút. Về công việc, Du Thanh Chi chưa bao giờ phản đối anh. Anh trả lời: "Chắc là có."
Mười giờ tối, các con đường của Los Angeles yên tĩnh đến đáng sợ.
Khác với quê nhà, sau mười giờ, việc bắt xe cũng trở nên khó khăn hơn.
Anh cùng Colton đã thành lập công ty cách trường đại học địa phương ở Nam California khoảng mười hai cây số. Để thuận tiện cho việc đi làm, anh đã mua một chiếc xe cũ.
Trước đó, anh và Colton đã thảo luận về việc công ty nên đặt tại San Francisco hay Los Angeles. Sau nhiều lần cân nhắc, cuối cùng họ quyết định chọn Los Angeles. Một phần vì nơi này không quá xa nhà Colton, với cả mẹ và em gái của anh cũng đang sống ở đây. Hơn nữa, Los Angeles có nhiều công ty khởi nghiệp mới, điều này sẽ hỗ trợ cho việc mở rộng hệ thống lái xe tự động trong tương lai.
Khi về đến nhà đã là mười giờ rưỡi. Vừa bước vào, anh phát hiện Chu Phỉ Lâm đang có mặt ở nhà mình. Cô và Kiều Dĩ Hinh đang mặc đồ ngủ, ngồi trên ghế sofa xem phim. Nghe thấy tiếng mở cửa, cả hai bỗng nhiên hét toáng lên, làm người không liên quan như Kiều Yến Hi cũng phải giật mình.
Hai cô gái trông thấy Kiều Yến Hi thì mới thở phào.
Kiều Dĩ Hinh vỗ nhẹ vào ngực, "Anh hai, em và chị Phỉ Lâm đang xem phim kinh dị, sao anh vào nhà mà không nói gì hết vậy chứ?"
Kiều Yến Hi ngồi ở trước cửa để thay giày, "Nếu anh lên tiếng, hai người sẽ càng thêm giật mình."
Chu Phỉ Lâm nhìn anh, "Yến Hi, cậu đã ăn tối chưa?"
"Rồi."
Kiều Yến Hi thay dép lê, đem cặp tài liệu đặt lên bàn làm việc trong phòng, cởi áo khoác, nới lỏng cà vạt, sau đó bước ra khỏi phòng.
Đang lúc rót cho mình một ly nước, anh bỗng nghe thấy Chu Phỉ Lâm và Kiều Dĩ Hinh thảo luận về bộ phim.
Kiều Dĩ Hinh nói: "Kẻ sát nhân cuồng loạn này thực sự rất biến thái, không chỉ giết người mà còn muốn ghi lại tình trạng tử vong của họ rồi dán chằng chịt lên một bức tường tối tăm trong phòng để thưởng thức."
"Loại người này có tâm lý méo mó, chắc là mắc một loại bệnh tâm thần nào đó."
Nghe đến đây, Kiều Yến Hi có chút thất thần. Anh vô thức nhớ lại thiết kế của Du Thanh Chi tại phòng trên lầu ba, nước trong ly tràn đầy ra ngoài mà không hề hay biết.
Anh giật mình, vội lấy lại tinh thần rồi nhanh chóng uống nước.
Chu Phỉ Lâm hỏi: "Yến Hi, Tết Nguyên Đán này cậu có ở đây không?"
Kiều Yến Hi nhấp một ngụm nước, "Không, ngày 23 tớ sẽ về nước."
"Tớ cũng dự định về vào thời điểm đó, chi bằng chúng ta đi cùng nhau nhé?"
Kiều Yến Hi gật đầu, "Được."
Kiều Dĩ Hinh vốn tưởng rằng Kiều Yến Hi sẽ ở lại đây cho đến Tết rồi mới về, không ngờ anh lại muốn về vào ngày 23. "Anh hai, anh không ở lại đây ăn Tết cùng mẹ và em à?"
"Ừm."
Kiều Dĩ Hinh nói: "Anh về nước là để ở bên Du tiểu thư sao?"
"Một phần thôi, anh vẫn có công việc trong nước."
"Em biết mà, nhưng công ty của anh ở đây, đáng lí ra là làm việc ở đây sẽ tiện lợi hơn chứ." Kiều Dĩ Hinh hỏi: "Đừng nói với em là sau này anh định đi đi về về như vậy mãi nhé?"
Kiều Yến Hi đáp: "Đúng vậy."
"Anh à, em biết Du tiểu thư có ơn với gia đình mình, nhưng em luôn cảm thấy mỗi lần anh về nước là giống như đang hoàn thành một nhiệm vụ. Anh thật sự thích chị ấy đến mức phải đi đi về về sao? Em chưa bao giờ thấy anh gọi điện hay video cho chị, không giống một cặp đôi yêu đương bình thường."
Chu Phỉ Lâm lắng nghe lời nói của Kiều Dĩ Hinh, ánh mắt lại không rời khỏi Kiều Yến Hi. Cô hiểu rõ Kiều Yến Hi, nếu như anh và Du Thanh Chi thực sự là một cặp tình nhân thì khi nghe em gái mình nói như thế, anh hẳn đã phản bác ngay lập tức, nhưng hiện tại lại không.
Trong lòng cô ta hiểu rằng, nếu Kiều Yến Hi thực sự thích Du Thanh Chi thì vào thời điểm cấp ba sẽ không có chuyện Du Thanh Chi đứng từ xa mà nhìn anh.
Kiều Yến Hi nói: "Em đừng suy nghĩ quá nhiều, tình cảm giữa anh và cô ấy vẫn đang rất tốt."
Nói xong, anh bưng ly nước vào phòng.
Trọng điểm trong lời nói vừa rồi của Kiều Dĩ Hinh đối với anh không phải là việc anh không tự nguyện ở bên Du Thanh Chi mà là Kiều Dĩ Hinh - với tư cách là người ngoài cuộc - cho rằng mối quan hệ của họ không giống như một cặp tình nhân.
Quả thật là không giống lắm. Mỗi khi anh ra nước ngoài, Du Thanh Chi gần như không liên lạc với anh. Chỉ đến khi anh trở về biệt thự của cô, họ mới giống một cặp vợ chồng bình thường, cùng nhau ăn uống, sinh hoạt và rất thân mật.
Anh lấy điện thoại ra, mở đoạn chat giữa mình và Du Thanh Chi. Trên màn hình hiện lên một tin nhắn từ đầu tuần, trong đó cô gửi vài bức ảnh chụp. Nội dung cho thấy trong nhà có một chiếc bình hoa bị vỡ, Kiều Nhạc Nhạc đứng bên cạnh, tai cụp xuống, đôi mắt tròn xoe nhìn ống kính với vẻ vô tội.
Du Thanh Chi nhắn: "Con trai của anh làm vỡ một chiếc bình hoa của tôi mất rồi, anh nhớ đền lại cho tôi nhé."
Kiều Yến Hi đáp: "Được, trở về tôi sẽ mua cho em một cái giống hệt."
Chỉ với hai câu ngắn gọn, cuộc trò chuyện của họ đã kết thúc.
Trong khoảng thời gian Du Thanh Chi không liên lạc với anh, anh cũng không chủ động liên lạc lại. Một phần vì anh đang ở Mỹ, thời gian làm việc dày đặc, phần khác là anh không biết nên nói gì với cô vì anh không giỏi trong việc tìm kiếm chủ đề để trò chuyện.
"Thật không thể tin được! Có tuyết rơi kìa! Em đã sống ở Los Angeles ba năm rồi mà chưa bao giờ thấy tuyết rơi đó!"
"Thật vậy sao, nhanh chóng chụp hình đi!"
Âm thanh của Chu Phỉ Lâm và Kiều Dĩ Hinh vọng đến từ bên ngoài. Kiều Yến Hi tiến đến mở cửa sổ ra. Ánh sáng bên ngoài khá mờ ảo, nhưng có thể nghe thấy những âm thanh rì rào.
Los Angeles có khí hậu điển hình của vùng Địa Trung Hải, mùa đông thường ấm áp và thường xuyên có mưa. Chẳng qua là trong những ngày gần đây, nhiệt độ không khí có phần thấp, dẫn đến việc khó có thể thấy tuyết rơi trên mặt đất.
Anh đưa tay ra, cảm nhận được một vật lạnh như băng rơi vào lòng bàn tay, sau đó nhanh chóng tan chảy.
Nghĩ đến điều gì đó, anh đưa điện thoại lên, vừa vặn quay một đoạn video dài mười giây, ghi lại cảnh tượng bên dưới lầu, nơi ánh đèn đường chiếu sáng một vệt dài trên con đường vắng vẻ, không có người đi bộ hay xe cộ. Những bông tuyết bay lượn dưới ánh đèn mờ ảo, từ từ rơi xuống.
Anh gửi video cho Du Thanh Chi.
Kiều Yến Hi: "Los Angeles vậy mà có tuyết rơi."
Rất nhanh, Du Thanh Chi đã phản hồi: "Vậy mà? Trước đây không có tuyết rơi à?"
Kiều Yến Hi: "Trong lịch sử, hiện tượng này tương đối hiếm gặp."
Du Thanh Chi: "Tôi cũng muốn nhìn thấy tuyết. Kiều Yến Hi, mai mốt Tết Nguyên Đán đến anh dẫn tôi đi phương Bắc ngắm tuyết nhé?"
Kiều Yến Hi: "Được thôi."