Chương 62: Nấu Ăn.

Du Thanh Chi nhận lấy, lau nước mắt trên mặt.

Tôn Lạc Hân cúi đầu, sau đó lại ngẩng lên nhìn Tôn Bác Giai, "Ba ơi, con có thể nói chuyện với mẹ không?"

"Có thể."

Tôn Lạc Hân đưa tay chạm vào tấm bia mộ, "Mẹ ơi, con đã lớn rồi nè. Hiện tại con đang đi học, còn biết viết chữ và hát nữa, thầy giáo nói con là bé ngoan. Mẹ ơi, khi nào thì mẹ mới trở về để xem con?"

Du Thanh Chi tiến lại gần, cúi người xuống, trong tay vẫn cầm hoa, nhẹ nhàng vuốt tóc Tôn Lạc Hân, "Cháu ngoan như vậy, mẹ cháu ở trên trời nhìn xuống sẽ thấy rất hạnh phúc."

Tôn Lạc Hân bỗng nhiên đẩy nhẹ Du Thanh Chi, khiến cơ thể cô mất thăng bằng và ngã xuống đất.

Tôn Lạc Hân nói: "Cháu không cần dì chạm vào cháu nữa, chính dì đã hại chết mẹ! Nếu không phải vì dì, mẹ đã không phải chết!"

Trong khoảnh khắc đó, lời nói của cô bé như một tia sét đánh xuống, sắc mặt Du Thanh Chi nhanh chóng trở nên trắng bệch.

Kiều Yến Hi ngay lập tức tiến đến, kéo Du Thanh Chi từ dưới đất lên và ôm chặt vào lòng. Du Thanh Chi dựa vào cơ thể Kiều Yến Hi, trong đầu cô vẫn còn ong ong chấn động.

Tống Mỹ Hà tiến tới, nói với Tôn Lạc Hân: "Cháu không thể nói bừa, sao dì nhỏ của cháu lại có thể làm hại mẹ cháu được!"

Tôn Bác Giai cúi người, nói với Tôn Lạc Hân: "Hân Hân, mau xin lỗi dì nhỏ của con đi."

Du Thanh Chi lấy lại bình tĩnh, nhìn cô bé đang cảm thấy rất ủy khuất trước mặt, "Đồng ngôn vô kỵ (*), không cần phải xin lỗi."

(*): Trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ.

Tôn Bác Giai nói: "Thanh Chi, Hân Hân còn nhỏ, những gì nó nói em đừng để trong lòng."

"Vâng."

Du Thanh Chi như không có chuyện gì, tiến tới đặt bó hoa trước mộ bia, nhưng không nói gì.

Sau đó, cô quay lại nói với Du Diên Huy và Tống Mỹ Hà: "Bà nội, ba, con và Yến Hi còn có việc, xin phép đi trước ạ."

Du Diên Huy gật đầu: "Ừm, đi đi."

Du Thanh Chi khoác lên người chiếc áo khoác màu đen, bước về phía bãi đỗ xe ngoài nghĩa trang. Kiều Yến Hi theo sau, quan sát sắc mặt của cô, cô rất bình tĩnh.

Bình tĩnh rời khỏi nghĩa trang, bình tĩnh lên xe, bình tĩnh ngồi ở băng ghế sau, bình tĩnh đến mức nhìn không ra là đang buồn hay vui.

Kiều Yến Hi muốn nói điều gì đó, nhưng không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng lại hỏi: "Hôm nay dì Thu nghỉ phép, trưa nay em muốn ra ngoài ăn không?"

Du Thanh Chi hỏi lại: "Ăn cái gì?"

Kiều Yến Hi nhất thời không nghĩ ra chỗ nào để đi, anh đã ở nước ngoài quá lâu nên không quen thuộc với Nam Thành lắm. "Đi đâu cũng được, nơi nào em thích."

Du Thanh Chi không có tâm trạng: "Hôm nay tôi không muốn ra ngoài, gọi đồ ăn mang về đi."

"Vậy không cần ăn món tôi làm sao?" Kiều Yến Hi hỏi, giọng nói có phần dịu dàng, như đang dỗ dành một đứa trẻ không vui.

"Anh biết làm sao?"

"Vài món đơn giản."

"Được."

"Vậy chúng ta đi mua một ít nguyên liệu nấu ăn nhé?"

Du Thanh Chi nói với vệ sĩ: "Cậu ghé vào siêu thị gần đây đi."

Du Thanh Chi rất ít khi đi siêu thị, thường thì những món đồ cần thiết đều do dì Thu mua cho cô và đa phần các món đó cũng rất hợp ý cô. Nếu dì Thu bận không thể đi mua được thì cô sẽ đặt hàng online.

Kiều Yến Hi đẩy một chiếc xe mua sắm, trong khi Du Thanh Chi vừa đi vừa lấy đồ từ các kệ hàng. Mặc dù cô không thường xuyên đến đây, nhưng một khi đã đến thì lại muốn mua rất nhiều thứ.

Cuối cùng, họ chưa mua được thực phẩm nhưng xe mua sắm đã đầy ắp.

Cô mua chủ yếu là đồ ăn và đồ chơi cho mèo, cùng với một số loại hạt mà cô thích ăn.

Khi đến khu rau củ, Kiều Yến Hi hỏi: "Em muốn ăn gì?"

"Cái gì cũng được, miễn là món anh biết làm."

Kiều Yến Hi lên kế hoạch làm món canh rau củ thập cẩm, trứng tráng với mướp, nấm hương xào cải dầu.

Du Thanh Chi nhìn Kiều Yến Hi chỉ mua rau quả bèn hỏi: "Sao anh không mua thịt?"

Du Thanh Chi không ăn thịt nên Kiều Yến Hi không có ý định làm món đó, "Hôm nay sẽ chỉ ăn chay."

"Anh không cần phải chiều theo tôi. Mặc dù tôi không ăn thịt, nhưng tôi cũng không ngại khi thấy người khác ăn."

"Tôi biết, chủ yếu là tôi giỏi nấu mấy món chay."

Sau khi mua nguyên liệu xong, cả hai cùng trở về nhà. Kiều Yến Hi vào bếp, còn Du Thanh Chi đứng ở cửa bếp, nhìn Kiều Yến Hi rửa mấy quả cherry cho mình. Sau đó anh đưa dĩa cherry cho cô, cô vừa ăn vừa quan sát cách anh nấu ăn.

"Kiều Yến Hi, anh đã từng học nấu ăn à?"

Kiều Yến Hi vừa rửa rau vừa trả lời: "Lúc du học đã từng thử nấu một vài lần."

"Thật sao?" Du Thanh Chi tiến lại gần, cầm một quả cherry đưa đến miệng Kiều Yến Hi, anh liền ăn.

"Có ai đã từng ăn món mà anh nấu chưa?"

"Có rồi."

Vậy nên, cô không phải là người đầu tiên được thưởng thức món ăn do Kiều Yến Hi làm. Du Thanh Chi muốn hỏi anh rằng Chu Phỉ Lâm có từng ăn qua chưa, nhưng sau một hồi suy nghĩ, cô cảm thấy không cần thiết phải tự làm khó bản thân.

Anh và Chu Phỉ Lâm vốn đã có mối quan hệ rất tốt từ thời cấp ba, cô ấy là nữ sinh duy nhất có thể cùng anh tan trường trở về nhà. Sau này cả hai còn từng cùng học tại California, tình nghĩa nhiều năm như vậy, cô căn bản không thể so sánh được.

Kiều Yến Hi đã chuẩn bị ba món ăn chay, mỗi món đều rất hấp dẫn và hợp khẩu vị của Du Thanh Chi khiến cô ăn không ít.

Sau bữa ăn, Du Thanh Chi lên lầu trước, để Kiều Yến Hi ở lại dọn dẹp bàn và rửa chén.

Khi Kiều Yến Hi xong xuôi hết mọi việc và lên lầu thì phát hiện Du Thanh Chi không có trong phòng.

Anh thử gõ cửa thư phòng của Du Thanh Chi nhưng không có ai trả lời, cuối cùng quyết định nhẹ nhàng mở cửa bước vào, bên trong không một bóng người.

Cả hai nơi này đều không có, chứng tỏ một điều rằng, cô chắc hẳn đang ở lầu ba.

Tâm trạng của Kiều Yến Hi nháy mắt liền trùng xuống. Hôm nay sau khi trở về từ nghĩa trang, Du Thanh Chi tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt của cô lại không hề có sức sống. Bình thường khi cười, ánh mắt cô luôn lấp lánh ánh sáng, hôm nay lại hoàn toàn khác.

Cô hiện tại sẽ làm gì trong căn phòng ờ lầu ba đó?

Kiều Yến Hi bước lên vài bậc thang, sau đó chợt dừng lại. Nếu như bây giờ anh đi qua đấy và nhìn thấy tất cả mọi thứ trong phòng, anh sẽ phải phản ứng ra sao?

Kiều Yến Hi biết rằng nơi đó là 'trụ sở bí mật' của Du Thanh Chi. Trong tình huống bình thường, anh không nên xâm phạm hay tìm hiểu về nó.

Anh lùi lại vài bước, đi xuống cầu thang rồi vào thư phòng. Ban đầu anh định xử lý tiếp đống công việc của mình, nhưng sau khi ngồi được hẳn mười mấy phút, anh vẫn không tài nào tập trung được.

Chỉ cần nghĩ đến việc Du Thanh Chi đang ở một mình trong căn phòng có phần u ám đó, lòng anh lại cảm thấy bất an.

Kiều Yến Hi tiến đến bên cửa sổ, nhìn xuống khu vườn - nơi những bông hoa trà đang nở rộ rực rỡ.

Mỗi khi hoa nở trong vườn, Du Thanh Chi thường hay dành thời gian đến xem và ngồi đó ngắm hoa, thưởng thức đồ ăn nhẹ đồng thời uống trà nhài.