Cô luôn tỏ ra mạnh mẽ, nhưng lại rất tỉ mỉ trong từng chi tiết.
Kiều Yến Hi dành phần lớn thời gian trong thư phòng, ngoại trừ lúc đi ăn trưa ra thì hầu như cả ngày đều ngâm mình trong công việc. Thỉnh thoảng, anh cũng sẽ xuống lầu để pha một tách cà phê.
Khi anh đang mang tách cà phê vừa pha lên lầu thì tại bậc thang tầng hai, anh bỗng nghe thấy tiếng mèo kêu từ tầng ba vọng lại.
Kiều Yến Hi nhìn lên cầu thang, anh đã sống ở đây lâu như vậy nhưng chưa bao giờ đặt chân lên tầng ba nên cũng không biết ở đó có gì.
Liệu tiếng mèo kêu vừa rồi có phải là của Kiều Nhạc Nhạc không?
Ma xui quỷ khiến, Kiều Yến Hi cầm tách cà phê rồi bước lên bậc thang.
Ngôi biệt thự này có hình dáng như chữ "Nhân" (人) , tầng ba được xem như lầu các. Tại đó, Kiều Nhạc Nhạc đang cào một cánh cửa bằng móng vuốt của mình.
Kiều Yến Hi lên tiếng cảnh cáo: "Nếu mày làm hỏng cửa, mẹ mày về sẽ không tha cho mày đâu."
Khi nói ra lời này, anh cũng không nhận ra rằng nó có bao nhiêu mập mờ.
Kiều Nhạc Nhạc cứ nhất quyết cào cửa, Kiều Yến Hi đoán rằng có lẽ nó đang tìm một món đồ nào đó. Anh đưa tay vặn mở cửa, ánh sáng bên trong phòng bị che khuất bởi tấm rèm, trông có vẻ hơi tối tăm.
Kiều Nhạc Nhạc chạy vào trong, Kiều Yến Hi cũng theo sau và tiện tay bật đèn.
Khi ánh sáng trong phòng được bật lên, Kiều Yến Hi thoáng sững sờ nhìn mọi thứ xung quanh.
Không gian bên trong rất rộng rãi với một bức tường được phủ đầy những bức ảnh. Điều đáng nói ở đây là những bức ảnh này không phải bình thường, chúng là những tấm hình chụp lại hiện trường của một vụ tai nạn giao thông với những chiếc xe bị cháy rụi cùng các chi tiết bên trong và bên ngoài xe, cũng như cảnh vật xung quanh. Có vẻ như đây là những bức ảnh do cảnh sát ghi lại.
Trong phòng còn có một mô hình sa bàn hình chữ nhật (mọi người có thể lên Google search "mô hình sa bàn" là sẽ ra hình ảnh nhé), bên trong mô phỏng một đoạn đường, với các vỉa hè được tái hiện chi tiết.
Cạnh sa bàn còn có một số tài liệu được đặt sẵn. Kiều Yến Hi cầm lên xem qua, tài liệu đầu tiên có tiêu đề "Báo cáo điều tra xe XX" và "Phân tích vụ án liên quan đến xe XX".
"Meo~"
Kiều Nhạc Nhạc kêu lên một tiếng khiến anh không khỏi giật mình. Anh không tiếp tục nhìn xuống nữa, cảm giác tim đập nhanh một cách lạ thường, một tâm trạng khó nói và khó tả cứ vẩn vơ trong đầu anh.
Tại sao Du Thanh Chi lại muốn thu thập những thứ này?
Có phải có liên quan đến cái chết của chị gái cô không?
Kiều Yến Hi dẫn Kiều Nhạc Nhạc rời khỏi căn phòng đó, trái tim vẫn không sao bình tĩnh được.
Suốt một buổi chiều, anh làm việc mà cảm thấy lòng mình không yên...
-----
Đến chạng vạng tối, Du Thanh Chi mới tan làm trở về nhà, trong tay cô còn có một con người máy Tảo Địa mới nhất từ công ty.
"Kiều Yến Hi, lại đây xem sản phẩm mới của chúng tôi nè, sẵn tiện cho tôi biết ý kiến của anh nhé."
Trên mặt cô mang theo nụ cười tươi tắn, giống như một cô gái năng động, sáng sủa và hoạt bát.
Anh thật sự không thể tưởng tượng nổi lúc cô chôn mình trong căn phòng kia ở lầu ba, suốt ngày nhìn những hình ảnh và báo cáo ấy, cô đã ở trong trạng thái như thế nào.
Du Thanh Chi khởi động người máy Tảo Địa, lấy từ ngăn tủ ra một loại hạt mà mình thích. Kiều Yến Hi thấy vậy thì tự động ngồi xuống để lột vỏ cho cô.
Anh đã quen với việc này. Mỗi khi Du Thanh Chi muốn thưởng thức trà chiều và ăn hạt hay trái cây trong vườn đều là anh lột vỏ cho cô.
Trong khi ăn hạt thông, Du Thanh Chi vừa ném vỏ đi vừa nhìn người máy Tảo Địa màu đen tròn trịa đang di chuyển trên mặt đất, "Anh xem, có phải độ nhạy và khả năng phân biệt rác của nó đã tăng lên rất nhiều không?"
"Ừm, đúng vậy."
"Hơn nữa, chúng tôi còn thêm cho nó một chức năng mới." Du Thanh Chi hướng người máy Tảo Địa nói: "Chào, nhỏ M!"
Người máy Tảo Địa lập tức đáp: "Tôi đây, đang chờ chỉ thị của chủ nhân."
Du Thanh Chi tiếp tục: "Hãy ngừng công việc quét dọn và quay trở về trạm cơ sở."
"Vâng."
Sau đó, người máy Tảo Địa tự động trở về trạm cơ sở.
Du Thanh Chi rất hài lòng: "Trên thị trường hiện nay, hầu hết các robot dọn dẹp đều cần sự hỗ trợ từ một trí tuệ nhân tạo bên thứ ba để tương tác với nhau. Trong khi đó, sản phẩm mới này của chúng ta có thể giao tiếp trực tiếp và thực hiện chỉ thị một cách dễ dàng."
Kiều Yến Hi nhận xét: "Như vậy thì thật tiện lợi."
Du Thanh Chi nói: "Điều này cũng có công lao của anh nữa đó, chúng tôi rất biết ơn sự dẫn dắt của anh trong dự án này."
Kiều Yến Hi nhìn vào ánh mắt lấp lánh nụ cười rạng rỡ của cô, trong lòng không khỏi thắc mắc, liệu cô có thật sự cảm thấy vui vẻ khi cười như vậy? Rốt cuộc thì tâm trạng của cô ra sao khi thiết kế một căn phòng như thế ở tầng ba?
"Anh hôm nay sao vậy? Lo lắng chuyện gì à?" Du Thanh Chi dường như đã nhận ra sự khác thường của anh.
Kiều Yến Hi đáp: "Không có gì."
"À." Du Thanh Chi hỏi tiếp: "Anh đã về nước một thời gian rồi, có phải lại muốn ra ngoài không?"
Kiều Yến Hi trả lời: "Cuối tuần."
"Được rồi, thứ bảy này là ngày giỗ của chị tôi, tôi sẽ dẫn anh đi tế bái chị ấy nhé?"
"Được." Khi nhắc đến chị gái, Kiều Yến Hi muốn nhân cơ hội nói về chuyện anh đã thấy ở lầu ba hôm nay, nhưng lại không thể nào mở lời. Anh nghĩ rằng chắc hẳn Du Thanh Chi không muốn ai biết về bí mật của căn phòng ở lầu ba.
Vì vậy, anh quyết định không đề cập đến chuyện đó.
-----
Ngày giỗ của Du Mạn Lộ trùng vào thứ bảy. Cả nhà Du gia đều cùng nhau đến nghĩa trang để tế bái, trong đó có cả Tôn Bác Giai.
Du Thanh Chi mặc một bộ đồ đen, cầm theo một bó hoa cát cánh mà cô vừa cắt trong vườn vào buổi sáng, đứng trước bia mộ Du Mạn Lộ. Nhìn vào bức ảnh chụp của chị ấy, trong lòng cô cảm thấy một nỗi niềm khó tả.
Cô còn nhớ rất rõ ngày an táng. Lúc ấy thời tiết cũng giống như hôm nay, âm u và có gió Bắc thổi qua, khiến mắt cô không khỏi cay xè và cảm thấy chua chát.
Ngày trước, nơi đây chỉ là một mộ địa trống trải, giờ đã phủ đầy cỏ xanh, bên cạnh là những bụi hoa tường vi đang phát triển tốt, nhưng hiện tại không phải mùa hoa nở, chỉ còn lại những chiếc lá.
Những bông hoa này là do chính tay Du Thanh Chi gieo cắm và vun trồng. Vào tháng năm hay tháng sáu năm nay, chúng đã nở rộ rất đẹp.
Tôn Bác Giai mua một bó hoa hồng trắng và đặt nó trước mộ bia. Hai mắt hắn đỏ hoe, nghẹn ngào nói: "Thời gian trôi qua nhanh thật, mới đây thôi mà em đã rời xa mọi người được hai năm rồi đấy. Hai năm qua, anh luôn sống trong khổ sở, không đêm nào ngủ yên. Có lẽ vì anh quá nhớ em, em luôn xuất hiện trong giấc mơ của anh với nụ cười rạng rỡ như thiên sứ. Lạc Hân giờ đã lớn, có thể tự mặc quần áo, tự đánh răng rửa mặt, rất ngoan ngoãn và càng ngày càng giống em."
Bên cạnh, Tôn Lạc Hân kéo ống quần của Tôn Bác Giai, ngẩng mặt hỏi: "Ba ơi, ba đang nói chuyện với mẹ phải không ạ?"
"Đúng vậy." Tôn Bác Giai nắm tay Tôn Lạc Hân dẫn đến trước mộ bia, "Con hãy quỳ xuống và dập đầu trước mẹ đi con."
Tôn Lạc Hân quỳ xuống, dập đầu. Du Thanh Chi đứng bên cạnh không kìm được nước mắt, Kiều Yến Hi liền đưa cho cô một chiếc khăn giấy đã chuẩn bị sẵn.