Rõ ràng là có nhiều người đàn ông khác cũng sử dụng loại nước hoa này, nhưng cô chỉ cảm thấy thích mùi hương trên người Kiều Yến Hi.
"Yến Hi, anh còn nhớ thời điểm lớp mười một, tôi có tham gia cuộc thi tài năng không?"
"Đại khái là có."
"Tôi đã giành quán quân, còn Chu Phỉ Lâm là á quân."
"Ừm."
Du Thanh Chi hỏi: "Vậy theo anh, ai đàn violon tốt hơn, tôi hay cô ấy?"
Kiều Yến Hi thoáng khựng lại một chút, "Cô ấy là người học chính quy và có bằng thạc sĩ về âm nhạc, em không cần phải so sánh với cô ấy."
Du Thanh Chi cười lạnh một tiếng, "Vậy nên anh cũng nghĩ rằng cô ấy lợi hại hơn, đúng không?"
"Em chơi violon cũng rất hay."
Du Thanh Chi lại hỏi: "Kiều Yến Hi, anh có nghĩ tôi là người xấu không?"
"Sao lại hỏi như vậy?"
Có lẽ do đã uống một chút rượu, hoặc là vì thấy Chu Phỉ Lâm và Kiều Yến Hi chụp ảnh chung khiến Du Thanh Chi nhớ lại những ký ức không vui, tâm trạng bất giác trở nên u ám.
"Cảm giác giống như mọi người đều nghĩ tôi là người xấu... Có lúc, chính bản thân tôi cũng tự hỏi, liệu mình có phải là người xấu không."
"Không phải."
"Thật sao?" Du Thanh Chi tiếp tục truy vấn: "Anh chưa bao giờ cảm thấy tôi là người xấu sao? Ngay cả khi trước đây tôi ép anh kết hôn với tôi, anh cũng không coi tôi là người xấu à?"
"Không có." Kiều Yến Hi cõng cô ra đại sảnh, hướng về bãi đậu xe bên lề đường, "Tôi rất cảm kích em vì đã giúp tôi trong lúc khó khăn nhất."
"Thật sao?"
Vậy nên, anh đối với cô chỉ là cảm kích thôi sao?
Du Thanh Chi nhắm mắt lại, an tĩnh dựa vào vai anh. Khi đến bãi đậu xe, vệ sĩ mở cửa sau và hỏi: "Tiểu thư bị say ạ?"
"Không, chỉ hơi choáng đầu thôi." Kiều Yến Hi giúp Du Thanh Chi vào trong xe, sau đó vào xe từ bên còn lại.
Du Thanh Chi nghiêng đầu, anh dịch người lại gần để cô có thể tựa vào mình.
Khi về đến nhà, Kiều Yến Hi cõng Du Thanh Chi lên lầu.
Chân của anh đã hoàn toàn hồi phục. Nửa năm trước, anh không thể leo cầu thang nhưng giờ đây, anh đã có thể cõng cô lên tận tầng hai mà không một lần thở gấp.
Có lẽ vì chân anh đã khỏe lại nên cho dù Du Thanh Chi có muốn cũng không thể giữ được anh.
Kiều Yến Hi nhẹ nhàng đặt cô lên giường, "Đầu em còn choáng không?"
"Vẫn còn."
"Có muốn uống thuốc không?"
Du Thanh Chi mỉm cười, "Đừng lo, ngày thứ hai của kỳ kinh nguyệt đôi khi khiến tôi choáng váng, đã quen rồi."
Kiều Yến Hi có chút bất lực, "Em biết vậy mà còn uống rượu sao?"
"Không thể uống à?"
Kiều Yến Hi không trả lời câu hỏi của cô, anh cúi xuống giúp Du Thanh Chi tháo giày cao gót, "Đi tắm đi, nhớ là đừng gội đầu."
"Được."
Du Thanh Chi cầm áo ngủ vào phòng tắm, còn Kiều Yến Hi thì kéo rương hành lý vào phòng và treo quần áo vào tủ.
Một lát sau, từ trong phòng tắm vang lên tiếng gọi của Du Thanh Chi, "Kiều Yến Hi."
Kiều Yến Hi tiến lại gần cửa phòng tắm, "Có chuyện gì?"
"Tôi quên lấy băng vệ sinh vào."
Kiều Yến Hi hơi ngạc nhiên, "Cần loại nào?"
"Loại tăng dài dùng cho ban đêm."
Băng vệ sinh của Du Thanh Chi được đặt trong một ngăn kéo ở phòng giữ quần áo. Nó có rất nhiều loại, khoảng năm sáu loại khác nhau, mỗi loại đều có một ô nhỏ, nhưng băng vệ sinh đã được bỏ bao bì bên ngoài nên Kiều Yến Hi không thể phân biệt được đâu là loại tăng dài dùng cho ban đêm.
Anh mở ngăn kéo và lấy ra ba loại để so sánh, cuối cùng quyết định lấy cái có vẻ dài nhất. Đứng trước cửa phòng tắm, anh nói: "Tôi vào nhé."
"Được."
Kiều Yến Hi mở cửa bước vào. Phòng tắm rất rộng, bao gồm khu vực gội đầu, khu tắm và khu vệ sinh. Du Thanh Chi đang đứng trong buồng tắm kính, từ bên ngoài có thể mơ hồ nhìn thấy cô.
Dù hai người đã có nhiều khoảnh khắc thân mật, nhưng anh không có thói quen nhìn người khác tắm. Anh tiến đến giá treo quần áo, đặt băng vệ sinh cạnh bên quần áo của cô rồi quay người ra ngoài.
Không biết từ lúc nào, anh đã trở nên quen thuộc.
Anh quen với việc cùng cô chung giường, quen với việc vừa mở mắt ra là sẽ thấy cô đầu tiên, cũng đã quen với việc cùng cô ăn cơm và đi dạo.
Sự quen thuộc này khiến mỗi lần ra khỏi nhà, anh đều cần vài ngày để thích nghi lại.
Có một lần trước khi rời đi, Du Thanh Chi đã hỏi anh: "Kiều Yến Hi, anh có mệt không?"
"Không mệt."
"Ý tôi là, anh thường xuyên phải di chuyển giữa trong nước và ngoài nước, có thấy mệt không?"
Kiều Yến Hi vẫn kiên quyết trả lời rằng không mệt.
Mẹ anh cũng đã từng hỏi về vấn đề này và câu trả lời của anh cũng vẫn là không. Trên thế giới này có rất nhiều người làm việc với tính chất phải đi công tác di chuyển khắp nơi, anh chỉ đơn giản là đi theo một lộ trình cố định.
Tuy nhiên nếu thực sự xem xét trong vài tháng qua, anh có cảm thấy mệt mỏi hay không thì câu trả lời là có. Nhưng lý do không phải vì việc di chuyển giữa hai nơi, mà là do công ty mới bắt đầu hoạt động, mọi việc đều phải tự mình đảm nhận. Hầu như suốt thời gian qua, anh chỉ có thể ngủ đủ bảy, tám tiếng khi ở bên Du Thanh Chi, còn khi ở nước ngoài, mỗi ngày anh gần như chỉ ngủ được bốn tiếng.
Anh cùng với những nhà đầu tư khác đã góp vốn vào với số tiền lên tới hai trăm vạn đô la. Colton đầu tư một trăm năm mươi vạn đô la, Chu Vọng Sơn góp một trăm vạn đô la và còn một người khác từ Mỹ đã đầu tư ba trăm vạn đô la.
Mặc dù Kiều Yến Hi không phải là người đầu tư nhiều nhất, nhưng ngoài số tiền đầu tư, anh còn mang đến kỹ năng và khả năng quản lý, do đó anh trở thành cổ đông lớn nhất của công ty.
Tất cả những gì anh có đều được đặt cược vào lần khởi nghiệp này, với hy vọng có thể thay đổi cuộc đời mình.
Áp lực tinh thần mà anh phải chịu đựng còn lớn hơn bất kỳ ai khác.
Anh cũng nhận thức rõ rằng việc ở lại Mỹ là lựa chọn an toàn nhất cho lần khởi nghiệp này, nhưng vì để có thể thực hiện được lời hứa với Du Thanh Chĩ, Kiều Yến Hi chỉ đành cố gắng chạy giữa hai nơi.
-----
Kiều Nhạc Nhạc đã sống ở nhà được tám tháng, từ một chú mèo nho nhỏ trở thành một con mèo mập mạp.
Có lẽ do được chăm sóc tốt, cơ thể nó tròn trịa như một quả cầu. Du Thanh Chi thỉnh thoảng trêu chọc gọi nó là "cầu Nhạc Nhạc".
Nó đã học được cách leo cầu thang nên khi cảm thấy chán nản, nó thường bò lên tầng hai, chui vào thư phòng của Kiều Yến Hi rồi nhảy lên bàn làm việc dài, nằm gục ở đó mà ngủ, thỉnh thoảng cũng quậy ra một chút rối loạn.
Nhìn Kiều Nhạc Nhạc nằm sấp, vô tư hồn nhiên không buồn không lo, Kiều Yến Hi vô thức nhớ lại những ngày đầu khi nó mới đến nhà. Lúc đó, cuộc sống quanh anh như một bức tranh xám xịt, anh không còn hứng thú với bất kỳ điều gì, giống như một con rối không có mục đích sống, không biết ý nghĩa của sự tồn tại.
Chính Du Thanh Chi đã mang chú mèo nhỏ này đến bên anh, giúp anh có việc để làm mỗi ngày và cảm nhận được ý nghĩa của cuộc sống.