Tầm mắt Du Thanh Chi rơi vào người con gái có làn da trắng xinh đẹp, mang vẻ dịu dàng của một nữ sinh đứng bên cạnh, "Cô ấy là người sai, cậu thay cô ấy xin lỗi cái gì?"
Chu Phỉ Lâm đáp: "Cô ấy là bạn thân của tôi, hơn nữa có thể chuyện này cũng liên quan đến tôi. Hôm đó trong vòng loại, tôi cũng có mặt ở đó. Thấy cậu kéo tốt như vậy, tôi đã nói với Mẫn Viện rằng cậu kéo rất ổn, chỉ có một chỗ kéo sai, có lẽ cô ấy đã để ý đến điểm đó."
"Ha." Du Thanh Chi nói: "Cậu nghĩ rằng lời giải thích này có thể chấp nhận được không?"
Chu Phỉ Lâm cúi đầu: "Tôi biết cô ấy đã sai, thật sự xin lỗi."
"Tôi nhắc lại, ai sai thì người đó phải xin lỗi." Du Thanh Chi chỉ vào Chu Mẫn Viện, "Lúc mười giờ tối nay, cậu hãy dùng tên thật của mình viết một bức thư xin lỗi trên diễn đàn trường, không dưới một nghìn chữ và phải thật thành khẩn. Nếu tôi không hài lòng thì cậu đừng hòng tiếp tục ở lại trường này!"
"Du Thanh Chi, cậu thật sự cũng quá ngang tàn rồi." Du Thanh Chi nhìn về phía thanh âm phát ra, là Hà Cẩn Duệ, bên cạnh hắn còn có Kiều Yến Hi.
Cô cùng với hai người họ tham gia cuộc thi khoa học kỹ thuật, vì vậy đương nhiên là có quen biết với Hà Cẩn Duệ.
Du Thanh Chi nói: "Có lửa mới có khói, tôi chỉ đang giáo huấn cô ta thôi, có vấn đề gì sao?"
Hà Cẩn Duệ bật cười, "Không có vấn đề gì, chỉ là hai người họ và tôi cùng Yến Hi đều là bạn. Nhìn vào việc chúng ta cùng tham gia cuộc thi khoa học kỹ thuật và đã nhận được phần thưởng thì không cần phải so đo làm gì."
Du Thanh Chi liếc nhìn Kiều Yến Hi. Có lẽ trong mắt họ, cô mới là người bắt nạt người khác nên mới thay người ta nói tốt.
Du Thanh Chi không giải thích thêm, càng nhiều lời chỉ khiến bản thân thêm khó xử.
Cô trừng mắt nhìn Chu Mẫn Viện, "Thông báo xin lỗi, nhớ kỹ là viết cẩn thận."
Nói xong, cô xoay người lên lầu.
*Lời của tác giả: Danh tiếng Du đại tiểu thư ỷ thế hiếp người từ đây mà truyền ra...
------
Đêm chung kết ngày thứ sáu, Du Thanh Chi đã mặc một chiếc váy màu đen dài đến gối. Với tâm trạng tốt nhất, cô đã biểu diễn một tác phẩm mang tên "Thiên Không Thành" trước toàn thể khán giả. Cô sử dụng kỹ thuật điêu luyện để điều khiển đàn, tay phải kéo cung một cách thành thạo, khiến cho âm thanh của bản nhạc vang vọng khắp hội trường, đưa mọi người vào một thế giới anime tuyệt đẹp như Miyazaki Hayao (*).
(*): là một nam họa sĩ diễn hoạt, nhà làm phim, doanh nhân kiêm họa sĩ truyện tranh người Nhật Bản.
Kết quả của cuộc thi ngày hôm đó khiến Du Thanh Chi rất hài lòng bởi cô là người giành được danh hiệu quán quân.
Nếu như trong suốt nhiều ngày trước đó, cô đã phải đối mặt với sự nghi ngờ, bị chỉ trích, bị gán cho nhiều danh hiệu không chính xác thì giờ đây, chỉ trong vài phút ngắn ngủi trên sân khấu, cô đã chứng minh thực lực của mình và đập tan những tin đồn nhảm kia.
Lẽ ra cô nên cảm thấy cao hứng vì thành công này chính là một niềm hãnh diện. Tuy nhiên, sau khi biết rằng Chu Phỉ Lâm đã gặp sự cố với cây đàn violin của mình và chỉ đạt được vị trí thứ hai, cô lại cảm thấy không vui.
Nguyên nhân khiến cây đàn violin của cô ta bị hỏng là do trong lúc di chuyển xuống cầu thang tại hội trường, Sở Minh Húc đã cố tình va chạm với hộp đàn của cô ta khiến nó rơi xuống từ trên cao.
Hộp đàn violin rơi từ trên lầu xuống.
Thế là lại có người nói Du Thanh Chi vì để giành được giải quán quân, cố ý kêu Sở Minh Húc làm hỏng đàn violin của Chu Phỉ Lâm. Nếu như đàn violin của Chu Phỉ Lâm không bị rơi vỡ, chức quán quân hẳn đã thuộc về cô ấy.
Thật nực cười có phải không? Khi ta nỗ lực chứng minh bản thân mình và thoát khỏi một lời đồn rồi lại rơi vào một lời đồn khác.
Dường như thế giới này chính là như vậy. Cô là tiểu thư của tập đoàn Thế Hoành, một trong những doanh nghiệp hàng đầu tại Nam Thành. Tập đoàn càng lớn thì không tránh khỏi việc sẽ đè ép không ít doanh nghiệp nhỏ, vì vậy người ta thường suy diễn rằng tiểu thư của tập đoàn Thế Hoành chắc chắn lòng dạ thâm sâu khó lường và sẽ luôn bị nói là ương ngạnh, ngang bướng.
Hình ảnh của cô đã sớm được định hình trong mắt người khác nên cho dù cô có cố gắng đến mức nào cũng không thể thay đổi được cách nhìn của họ.
Kể từ đó, Du Thanh Chi không còn quan tâm đến việc người khác truyền bá thông tin về mình như thế nào nữa bởi vì những tin đồn vô căn cứ thì dù bạn có giải thích thế nào, cũng khó lòng làm rõ.
------
Du Thanh Chi nhìn những cặp đôi nam nữ đang khiêu vũ trên sàn nhảy, ly cocktail trong tay không biết đã uống xong từ lúc nào.
Mặc dù thức uống này không làm say, nhưng vừa nãy chợt nhớ lại một vài kỷ niệm không vui khiến đầu óc cô bỗng nhiên cảm thấy choáng váng.
Lúc này, một người đàn ông trong bộ vest màu xanh đậm tiến lại gần, mỉm cười với cô và nói: "Du tiểu thư, không ngờ lại trùng hợp gặp cô ở đây."
Du Thanh Chi nhìn người đàn ông trước mặt, hình như cô từng gặp anh ta không lâu trước đây. Nếu không nhầm thì anh ta là người đại diện của một công ty cung cấp dịch vụ thương mại mà họ đang hợp tác, nhưng bây giờ cô không tài nào nhớ nổi tên của anh ta.
Du Thanh Chi khẽ mỉm cười: "Quả thật là trùng hợp."
Người đàn ông giơ tay ra, tạo dáng mời: "Không biết tôi có vinh hạnh được mời cô nhảy một điệu không?"
Du Thanh Chi xoa xoa huyệt thái dương: "Xin lỗi, tôi không thể, đầu tôi có chút choáng, không muốn nhảy."
Người đàn ông đáp: "Có lẽ là do trong này quá ngột ngạt, hay để tôi dẫn cô ra ngoài hít thở không khí trong lành nhé?"
Du Thanh Chi còn chưa kịp cự tuyệt thì bỗng nghe một giọng nói quen thuộc vang lên: "Không cần."
Du Thanh Chi ngẩng đầu, bất ngờ khi thấy khuôn mặt của Kiều Yến Hi. Cô đã kêu vệ sĩ ra sân bay đón anh về trước rồi mới quay lại đón mình, không ngờ rằng anh lại đi đến đây.
Người đàn ông khi nãy cũng nhìn về phía Kiều Yến Hi. Anh rất cao, mặc áo khoác dài màu đen, khí chất nổi bật, mái tóc được tạo kiểu gọn gàng, trông rất bảnh bao. Nếu như so với một Kiều Yến Hi đã từng ngồi trên xe lăn với ý chí đầy chán nản thì quả thật anh của hiện tại giống như là đã thoát thai hoán cốt (thay da đổi thịt).
"Sao anh lại đến đây?" Du Thanh Chi hỏi.
"Điện thoại của em cứ liên tục không nhận cuộc gọi nên tôi mới đến đây." Kiều Yến Hi trả lời.
"Điện thoại của tôi để trong túi, ở đây ồn quá, tôi không nghe thấy."
Kiều Yến Hi nhìn cô gái đang trong trạng thái choáng váng, mơ màng trước mặt mình, "Em đã uống rất nhiều rượu à?"
"Không có, chỉ mới hai ly cocktail."
"Chúng ta trở về đi."
Du Thanh Chi nhẹ giọng nói: "Kiều Yến Hi, đầu tôi khó chịu quá, anh có thể cõng tôi được không?"
"Được."
Kiều Yến Hi tháo áo khoác của mình ra và khoác lên lưng Du Thanh Chi, sau đó xoay người cúi thấp xuống một chút để cô có thể dễ dàng leo lên. Người nam nhân khi nãy mới mời Du Thanh Chi khiêu vũ và Tiết Mẫn - người vừa rồi mới bàn về chuyện của Kiều Yến Hi và Chu Phỉ Lâm không khỏi khiếp sợ trước cảnh tượng này.
Tiết Mẫn muốn hỏi mối quan hệ giữa Du Thanh Chi và Kiều Yến Hi là gì, nhưng Du Thanh Chi đã leo lên lưng Kiều Yến Hi và được anh cõng ra ngoài.
Du Thanh Chi tựa cằm lên vai Kiều Yến Hi, cảm nhận mùi gỗ đàn hương nhàn nhạt từ cơ thể anh. Trước đây Kiều Yến Hi không có xịt nước hoa, chỉ là mới bắt đầu sử dụng nó sau khi đã lập nghiệp.