20/02/2030, 9:30 PM. Bờ biển phía Đông Bắc lục địa Links…
Ù ù!
Dưới tầng hầm tối, một ánh đèn sáng lóe lên ở phía xa. Thứ đó vụt đến xong thoắt cái lại biến mất. Những âm thanh xì xịt, tiếng gió rít trên khung cửa sổ như bản thánh ca do chính đoàn tàu điện này hát.
“Xin thông báo quý hành khách, năm phút nữa sẽ đến ga Bleckgin! Xin nhắc lại, còn…” m thanh thông báo cứ thế vang lên hai ba lần. Trong một toa tàu điện, có thiếu nữ đang ngồi trong góc, tay chống cằm ánh mắt mông lung nghĩ về một thứ gì đó mơ hồ. Nghe được thông báo cô nghiêng đầu, nhẹ giọng nói với cô gái bên cạnh.
“Sửa soạn đi, chúng ta tới ga Bleckgin rồi.”
“Vâng ạ!”
Hai người đó chính là Mai và Lin. Phải mất tận mười ba tiếng cho cuộc hành trình này. Trong suốt chuyến đi hầu như chỉ có mỗi Lin là cố gắng bắt chuyện với Mai để bầu khí bớt ngột ngạt.
Sau khi được chiêu mộ vào công ty, Lin có xin Sara cho mình xem các tư liệu liên quan đến nhiệm vụ mà Mai hoàn thành và kết quả làm cô vô cùng bất ngờ. Đánh giá nhiệm vụ thuộc loại xuất sắc tận 93%. Vì thế tuy có chênh lệch về tuổi tác nhưng cô lại xưng mình là đàn em của Mai.
“Chị Mai này, chị tới Bleckgin bao giờ chưa?” Lin thắc mắc hỏi.
“Ừ, đã từng tới vài lần.” Mai nghe xong chỉ hoài niệm đáp.
Vừa dứt lời thì tàu điện đã tới ga Bleckgin, âm thanh thông báo lại vang lên, mọi người rất nhanh bước xuống trạm. Dòng người tấp nập chen nhau trên những bậc thang.
Mai và Lin xuôi theo dòng người rời khỏi ga điện ngầm.
Trước mắt họ là bầu trời đêm đầy sao, với ánh đèn sáng tỏa chiếu rọi làm tôn lên nét đẹp của những tòa kiến trúc vĩ đại. Đường đi lúc này tấp nập người qua lại, ai ai cũng cười nói vui vẻ với bạn đồng hành của mình làm họ lâu rồi mới cảm giác thấy sự yên bình hiếm có này.
Phía sau vài người dân là những con người máy có chức năng đựng đồ đi theo phía sau cầm hàng dùm chủ nó, vài con còn đưa ra lời khuyên dựa trên các số liệu đã có để giúp chủ nó biết nên lấy món hàng nào cho hợp.
Những taxi tự động nhờ vào các AI cấp cao cũng túc trực hai bên đường sẵn sàng đón khách hàng. Với bộ xử lý cấp cao mà chúng luôn lựa ra được các lựa chọn tốt nhất phù hợp với từng múi giờ. Vì thế mà khu vực này hiếm có nạn kẹt xe.
Nơi đây là Bleckgin, một thành phố lớn với mật độ dân cư đông đúc. Đây chính là vùng nội hạng – khu vực an toàn được kiểm soát bởi GPA. Nơi đây trong quá khứ vốn từng có rất nhiều C.M nhưng dưới sự truy lùng diệt trừ gắt gao từ các Striker hàng đầu mà mọi mối nguy hạng đều bị loại bỏ.
Sau khi an toàn đã được đảm bảo, các tổ chức đã hợp tác với nhau biến vùng đất này trở thành thiên đường cho người dân sinh sống. Tỷ lệ tội phạm ở đây thấp nhất so với khu vực xung quanh nhờ vào những người máy an ninh chuyên đi tuần tra khắp khu phố 24/7 tạo cảm giác an tâm cho mọi nhà.
“Nơi này vẫn đông đúc như xưa.” Đối với cảnh vật hiện đại xa hoa cùng đời sống vật chất người dân ở đây rất tốt khiến Mai không khỏi nhớ đến đô thị cô từng ở của kiếp trước, đều lung linh rực rỡ như nhau.
“Bây giờ chúng ta đang ở phía Nam, học viện thì ở tận phía Bắc. Ta đi đâu đó trước khi đến khách sạn không?” Lin quay sang thấy Mai ưỡn người uể oải nói. Đi từ công ty đến đây như là cực hình tra tấn, bào mòn sức lực của cô vậy. Nếu so với việc phải ngồi không một chỗ chẳng làm gì hơn nửa ngày thì cô thà chạy nhiệm vụ còn bớt mệt hơn.
“Không cần, cứ đến khách sạn nhận phòng đã. Phòng đã được công ty đặt trước. Tôi cần chuẩn bị cho buổi họp ngày mai.” Mai vừa dứt lời thì tiếng “ọt~~~” vang lên cực to từ bụng ai đó.
“…” Hai má Mai phiếm hồng khiến Lin buồn cười. “Thôi, ta đi ăn chị nhé, em cũng có chút đói rồi.”
Hai người nhìn quanh kiếm đồ lót dạ thì thấy một quán ăn gia đình đông khách gần con hẻm nhỏ. Tuy màu sơn của nó đã cũ nhưng được trang trí bày bố kỹ lưỡng khiến quán trông ấm cúng. Bồi bàn của quán ăn mặc gọn gàng phục vụ khách nhanh chóng khiến thực khách hài lòng.
Cả hai bước vào, thấy có cái bàn trống của một gia đình mới ăn xong rời đi đang được dọn thì vào đó ngồi.
“Cho em xin cái menu. Mà quán mình có món nào ngon không, anh giới thiệu cho bọn em được không?” Hai người ngồi vô một cái bàn trống gần cửa sổ. Chỗ cả hai lựa có tầm nhìn hướng ra ngoài khiến họ dễ dạng nhìn thấy mọi cảnh vật xung quanh. Khi nhận được menu từ anh bồi bàn và nghe giới thiệu về các món ngon ở đây, Mai liền cho đặt những món đó rồi cùng Lin ngồi chờ món ăn lên.
Lúc này, Lin quan sát thấy cách cầm bình trà rót vào ly của Mai có chút quen thuộc. Đến khi đối phương cầm ly lên uống cô mới nhận ra. “Chị Mai từng học về trà đạo ạ?”
“Chỉ nhập môn thôi.” Mai cầm ly trà trong tay nhâm nhi một cách từ tốn.
“Em nghĩ chị sẽ học chuyên sâu về bộ môn này chứ. Nhìn nó rất hợp với chị.” Lin cũng gật gù uống nước nhưng điều Mai nói ra lại khiến cô mém sặc “Tôi thích đồ lạnh.”
“... Ể!?” Hai mắt Lin mở to nhìn người đàn chị mới ‘phán’ một câu rất tỉnh đang nhai những viên đá lạnh ‘rột rột’. “Còn cô?”
“Em mê các món có vị đắng, như socola hay cafe đen ấy. Nếm những món đó làm em tập trung tỉnh táo hơn rất nhiều.”
“Socola… để nó đông lạnh ăn ngon không?” Một lần nữa, Lin có chút ‘xúc động’ về khẩu vị của đàn chị cô ngưỡng mộ “V…vâng, rất ngon.”
Mai nghe xong gật đầu, tay chỉnh đồng hồ trên tay thêm một món mới vào menu ăn vặt của mình rồi thêm ký hiệu ‘nên thử’. Bấy giờ bồi bàn đi lên dọn ra các món cả hai đã đặt.
“Món ở đây ngon thật. Chắc em sẽ giới thiệu cho mọi người đến đây ăn cùng.” Nhìn toàn bộ món ăn được dâng lên, Lin vui vẻ chuẩn bị gắp đồ ăn thì thấy Mai chắp tay thì thầm gì đó rồi bảo đàn em mình ăn. Đối với những món ăn tuy bình dân nhưng vị của nó lại cực kỳ ngon khiến cô hài lòng.
Cả hai vừa ăn vừa tán gẫu vài thứ, đặc biệt là về những nhiệm vụ mà Mai đã làm. Trong lúc đó Mai cũng chia sẻ đôi chút kinh nghiệm của bản thân cũng như chỉ ra những điểm cần chú ý về phong cách chiến đấu của Lin.
“Ăn no quá đi. Bụng em hết chỗ để chứa thêm rồi.” Đối với nhân viên mới này, Mai lắc đầu rồi kêu tính tiền.
“Hử, 23 Val. Rẻ hơn tôi nghĩ.” Nhìn tờ bill tính tiền, Mai cảm giác so với những gì bọn cô ăn thì nhiêu đây là hơi rẻ. Val – đơn vị tiền tệ được sử dụng trên toàn bộ thế giới. Kể từ sau khi sự kiện kinh hoàng kia diễn ra, những nhà lãnh đạo còn tại vị khi đó đã chung tay cố khôi phục lại nền kinh tế toàn cầu.
Nhằm giúp giao thương sau này không gặp quá nhiều khó khăn hạn chế, một đơn vị tiền tệ mới đã ra đời dùng để thay thế toàn bộ mọi đồng tiền trước đây. Đó chính là lịch sử ra đời của Val.
…
“Đây là nơi mình ở sao chị?” Nhìn khách sạn tồi tàn xuống cấp trước mặt, Lin quay sang ngơ ngạc hỏi Mai thì cô gật đầu đi vào.
“Bé…Mai!!!” Vừa mới mở cửa ra, một thanh âm với cao độ 90 Decibel cực kỳ chói tai vang lên khiến Lin giật bắn người. Ở trong quầy tiếp tân, một người đàn ông ẻo lả mặc váy thủy thủ với tóc hai bím màu vàng, bờ môi dày tô son đỏ đậm đang dang tay chạy về phía cả hai.
Thấy người kia áp sát lại gần, Mai và Lin liền lạc người qua hai bên khiến ông ta vồ hụt rồi mất đà trượt dài người trên mặt đất.
“Bé Mai, sao cưng nỡ né cái ôm nồng thắm của chụy dành cho cưng chứ. Chị dũi cưng luôn~.” Người đàn ông ngẩng lên nhìn về phía Mai với ánh mắt cún con bị bỏ rơi khiến cô che mặt “Do phản xạ tự nhiên thôi chị Berry.”
“Cưng này, thật quá đáng quá i~. Hứa sẽ đến thăm chị mà giờ mới đến, biết chụy nhớ cưng lắm không?” Berry ôm bản thân lắc lư uốn éo khiến Lin rùng người.
“Chị Mai, chị quen anh…” Chưa kịp nói hết câu, cô liền cảm thấy ớn lạnh dọc sống lưng như thể mới có gì đó lướt ngang qua. “Ờ… Ừm… Hai chị…quen nhau sao?”
“Đây là Berry, bạn thân của chủ tịch.”
“Đúng òi, chị là bạn chí cốt của thằng nhóc đáng ghét đó. Mà cưng này…” Berry đứng dậy phủi bụi trên người rồi đi lại gần Lin, tay nhéo nhẹ má cô. “Cưng là người mới đúng không?”
Lin liên tục gật đầu rồi lui người ra sau núp sau Mai, tay sờ chỗ bị nhéo như con mèo nhỏ bị dọa sợ.
“Nè, bé cưng. Cưng như vậy là sao? Chị sẽ dỗi đó.” Berry phồng má lên hờn dỗi nhưng trong mắt Lin đó không phải là dỗi mà là một sự tra tấn tinh thần đầy khủng khiếp.
Sau khi chào hỏi cả hai xong, Berry dẫn hai người lên tận phòng gần sát cầu thang rồi mở cửa cho cả nhóm vào.
“Phòng của các cưng đây. Chị đã lựa phòng tốt nhất cho mấy đứa ó~. Đảm bảo ở qua một đêm, mấy đứa sẽ muốn ở đây mãiii.” Nói xong Berry liền giao chìa khóa cho Mai rồi xoay người rời đi.
Cạch cạch!
Mai đóng cửa lại, tay để đồ vô tủ rồi đi lấy bộ đồ ngủ mặc vào. Lin bước tới nằm dài ra giường, ánh mắt nhìn trầm trầm trần nhà ố màu cũ kỹ.
“Chị Mai nè, sao công ty lại đặt phòng ở đây?” Lin bối rối hỏi, cô cảm giác toàn bộ da gà của mình nổi lên vì người đàn ông đó.
“Thì như đã nói, Berry là bạn thân chủ tịch nên anh ấy đặt phòng tại đây để ủng hộ.” Dứt lời, Mai nhìn đối phương bằng đôi mắt cá chết khiến Lin hoang mang ngơ ngác. “Được rồi, nghỉ ngơi đi. Mai còn làm việc.”
Lin gật đầu đi thay quần áo, làm vệ sinh cá nhân rồi leo lên giường ngủ. Cả hai tắt đèn đi ngủ nhưng một lúc lâu sau có một bóng người ngồi dậy, thấy đồng bạn của mình đã ngủ say giấc, người đó chậm rãi rời khỏi giường mà đi vào phòng bếp.
Dưới ánh đèn mờ được phản chiếu từ xe cộ đi lại ven đường, Mai đi ra, tay cầm cốc sữa mà nhìn về phía cửa sổ. Nhìn vào bầu trời đêm tĩnh lặng không trăng, cô có linh cảm sắp có việc gì đó sắp diễn ra.
…
Tại căn phòng nghỉ dành cho tiếp tân, có một cách cửa đen luôn bị khóa và treo bảng cấm không cho ai vào. Lúc này có một bóng đen đi lại gần mở khóa cửa mà tiến vào phía bên trong, một hành lang dài hiện ra dưới sự chiếu sáng của những bóng đèn sợi đốt lúc chớp lúc tắt.
“Được rồi, cho phiên chợ bắt đầu đi!” Được lệnh sếp của mình, đám nhân viên cũng làm việc của bản thân. Trong không gian rộng lớn u tối này, bất kỳ ai kể cả khách hay nhân viên đều đeo mặt nạ và mặc áo khoác có kí hiệu được biệt của nơi đây.
Nhiều kẻ bước lên sân khấu cầm mic rao bán những món hàng của mình, bọn ở dưới thì luân phiên tăng giá để có được món mình muốn. Dưới sự ồn ào náo nhiệt kẻ mua người bán như thế này, tên cầm đầu chỉ im lặng quan sát, lâu lâu lại nhếch mép cười khiến đám đàn em không hiểu rõ ông chủ bọn hắn lại có suy nghĩ điên rồ gì nữa.
Trong khi việc mua bán vẫn tiếp tục diễn ra thì tại một khu khác, một cái bảng đen lớn được dựng lên với vô số tờ giấy được ghim lên đó. Những tờ giấy đó chứa nhiều thông tin mơ hồ hay kí hiệu riêng biệt của từng tổ chức.
Đối với đám nghiệp dư hay nghèo nàn thì chẳng hiểu bảng đó là gì nhưng với kẻ có chức có quyền lại khác. Các dữ liệu được để trên đó là cách để bọn chúng đạt được các thông tin mật hay món đồ cần giữ kín. Chỉ cần giật tờ giấy xuống, đi đến căn phòng được chỉ định trên đó và thực hiện giao dịch. Đơn giản nhưng an toàn để có được cái mình muốn.
Cạch cạch!
“Chào mừng ngài đến đây thưa khách quý của tôi.”
Trong một căn phòng nhỏ nhưng cách âm cực tốt, một gã ở sẵn trong đứng lên, nở nụ cười đầy gian thương đối với khách hàng mới tới. Kẻ vừa tới liếc quanh phòng để đảm bảo không có ai mới lên tiếng.
“Ông thật sự bán ‘thứ đó’?”
“Đúng vậy. Đây là lô hàng mà chúng tôi mới nhập về, đảm bảo sẽ thỏa mãn mong muốn của ngài.” Tên thương buôn để một cái vali lên bàn rồi mở ra, bên trong có những ống thủy tinh chứa đựng dung dịch đặc biệt.
Người mua lại gần cầm nó lên, ánh mắt đánh giá sản phẩm trong tay.
“Vậy đây là huyết thanh loại mới sao? Dùng nó xong tôi sẽ mạnh như tụi Striker?” Gã mua hàng vẫn nhìn cái ống thí nghiệm trong tay, dù đúng là bản thân rất cần những loại thuốc như vậy nhưng hắn vẫn cần điều bảo hiểm cho hắn.
“Ôi quý khách của tôi, đừng nói mạnh như Striker, thậm chí bọn chúng còn không xứng để xách dép cho ngài luôn ấy chứ.”
“Haha, hay lắm. Tôi mua.” Thấy đối phương được bản thân tâng bốc mà cười lớn mua huyết thanh, tên bàn hàng cúi đầu cười cảm ơn nhưng ẩn dưới nụ cười đó lại là một sự khinh bỉ coi thường đến tận cùng.
“Mà hỡi quý ngài khách quý của tôi, xin cho phép tôi khuyên ngài cái này. Do đây là thuốc mới chưa có trên thị trường trước đây nên tôi lo cơ thể ngài sẽ khó thích nghi với nó mà không thể phát huy được toàn bộ sức mạnh. Cho nên…” Thấy đối phương đã mua đồ của mình, hắn cũng ‘bố thí chút lòng tốt’ mà lấy ra một lọ thuốc để lên bàn.
“Cho nên sao? Tôi cần nó à?” Nhìn lọ thuốc mới được lấy ra, người đàn ông kia cũng liền phỏng đoán được vài thứ.
“Exactement! Quả là một quý ngài thông minh, làm việc những với người tài giỏi như ngài là niềm vui của tôi. Chỉ cần có thứ ‘hàng đi kèm’ này thì tôi đảm bảo ngài sẽ có được sức mạnh mình muốn sớm thôi.”
“Là hàng đi kèm… hay hàng buộc phải mua?” Người đàn ông kia nói xong câu đó rồi nhìn sắc mặt của đối phương. Sau khi cả hai nhìn nhau một lúc thì người đó mua cả lọ thuốc rồi xoay người rời đi.
“Chúc vị khách quý của tôi có một ngày an lành.” Đi ra đến tận cửa phòng, vị gian thương cúi người để tay lên ngực chào tiễn người kia đi xa. Đang khi chuẩn bị bước vào trong thì có một người vịnh vai hắn.
“Pawn 3, ta muốn giao dịch vài thứ từ ngươi đây.”
“Yare yare, hôm nay quả là một ngày buôn mai bán đắt. Vậy quý ông SC đây muốn gì từ một kẻ như tôi nào?” Bị đối phương chỉ ra thân phận, Pawn 3 cũng không sợ hãi gì mà cười đáp trả.
“Đơn hàng đó.” Người kia cũng lạnh nhạt nói. Nghe thấy thứ đó, tên gian thương kia cười nhếch môi, tay đưa lên vuốt tóc mà liếc mắt nhìn đối phương. “Vậy… vào trong thôi.”
Cả hai đi vào trong phòng, Pawn đi vào trong góc lục lọi vài thứ rồi lấy ra một phong bì để lên bàn. Gã SC vươn tay ra định lấy thì đối phương giật xấp tài liệu lại mà đưa ngón tay trỏ lên lắc.
“No no no, quý ngài đây quá nóng vội, chúng ta chưa bàn lợi ích cho tôi mà. Liệu ngài sẽ cho bọn này thứ bản thân cần chứ?” Hắn cười cầm xấp tài liệu đung đưa qua lại, ngón tay gõ nhẹ lên bàn mà liếc lấy đối phương.
“Làm trưởng ban tài chính của vùng nội hạng bọn ta mới chiếm được.”
“Chưa đủ, thêm đi. Tôi nghĩ quý ngài đây cần những thứ này hơn tôi nên hãy tăng giá lên đi.” Đối phương vừa dứt lời, tên Pawn liền giở trò tăng giá. Dù sao có thể tăng được thì tăng, kẻ có lợi sau cùng đều là bọn hắn.
“Mười triệu Val.”
“Hai mươi triệu.” Thấy con mồi đã cắn câu, Pawn đưa ra câu chốt hạ rồi im lặng chờ đợi. Mặt tên SC lúc này vô cùng khó chịu và chần chừ, khi hắn còn phân vân không biết nên làm sao thì người kia đã đứng lên làm hắn đành thở dài “Chốt.”
“Khư khư khư, quả là quyết định sáng suốt. Tôi tin ngài sẽ không hối hận vì nó.” Nhìn nụ cười đểu đầy thỏa mãn của tên tham lam kia, SC cảm giác vô cùng tức giận nhưng vì nhiệm vụ của tổ chức, hắn buộc phải làm vậy.
“Giờ ta check hàng được chưa!?” Hắn vô cùng muốn kết thúc vấn đề này nên đưa tay giật luôn phong bì mở ra coi, kẻ gian ác kia cười chẳng làm gì để im cho đối phương muốn làm gì làm.
“Cái này ít hơn những gì đã bàn.” Từ trong phong bì là sấp giấy với tờ trên cùng là chân dung cùng các thông tin của học viên trường Zonnekogel. Lật đi lật lại đống đó thì SC phát hiện số lượng này chỉ bằng một phần ba so với đã bàn.
“Thì tiền trao cháo múc thôi. Vậy nhé, hẹn ngài ba ngày sau chúng ta chính thức giao dịch. Thật vinh dự cho chúng tôi vì đã được hợp tác với các ngài.” Pawn 3 đưa lên đưa tay ra trước nở nụ cười thương hiệu.
“Hợp tác vui vẻ.” SC cũng chẳng muốn dây dưa gì thêm mà bắt tay đối phương, hắn bóp mạnh tay tên khốn trước mặt cho đỡ giận rồi xoay người rời đi. Xác nhận đối tác đã đi xa, Pawn 3 mới vui vẻ huýt sáo dọn dẹp mọi thứ rồi ra khỏi nơi đó.