Chương 8: Sự khắc nghiệt

16/02/2030, 6:00 AM, Công ty Ceti.

Reng! Reng!

Trong căn phòng được trang trí bình dị trang nhã, một thiếu nữ đang còn say nồng giấc ngủ thì tiếng chuông báo thức vang lên. Âm thanh in ỏi của nó làm cô gái khẽ nhíu mày rồi mở mắt ngồi dậy tắt chuông.

“Đến giờ rồi sao…” Rời khỏi chiếc giường ấm áp của mình, cô lừ đừ cởi quần áo trên người ra rồi bước vào phía nhà tắm. Dưới làn nước ấm từ vòi sen cùng hơi nước tỏa ra, cô nhắm mắt tận hưởng phút giây xã hơi hiếm có của mình. Từng giọt nước tuôn rơi khiến mái tóc bạc lấp lánh trên cơ thể trắng mịn. Có lẽ đây là một trong những giây phút có thể làm cô cô thoải mái.

Cạch cạch! Xoẹt!

Sau khi tắm xong, cô cầm khăn lau khô người rồi mặc bộ chiến phục thường ngày.

Cảm nhận mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa, cô giắt thanh katana thân thuộc vào eo rồi mở của đi ra khỏi phòng.

“Chào Mai.” Ra khỏi cửa, đứng trước mặt cô là một cô bé đang khoanh tay tựa cây thập tự lớn mỉm cười chào cô. Mai cũng đáp lại lời chào đó rồi cả hai song hành với nhau.

“Cảm ơn nhé! Nếu hôm đó không có cậu thì nhóm mình tiêu đời rồi.” Sara bồi hồi nói. Đối với cái nghề của bọn cô thì sự sống là thứ rẻ bèo, có thể mất bất cứ lúc nào. Nhưng không có nghĩa là ai cũng muốn chết, đặc biệt là đối với những người trẻ tuổi mới đi theo con đường này.

“Không sao, chỉ là sự tình nên làm.” Mai đáp lại. Đối với sự cố bất ngờ đó cô chỉ có thể thông cảm. Vũ khí cả nhóm mang chưa đủ để công phá được lớp giáp của loài cấp 1, đã vậy còn bị thiếu thành viên, tâm lý của nhóm không ổn định càng làm mọi thứ thêm hỗn loạn.

Dù sự kiện đã kết thúc và mọi người đã được về công ty bình an, Mai vẫn cảm nhận được sự sợ hãi, tuyệt vọng và bi quan trong đôi mắt bọn trẻ. Nhất là Rose, nghe đâu sau khi về đến nơi cô đã tự giam bản thân trong phòng, không chịu ra ngoài gặp ai.

“Đã có manh mối vào về vấn đề đó chưa?” Đối với câu hỏi của Mai, Sara chỉ có thể lắc đầu. Điều mà Mai muốn hỏi là về việc xuất hiện của bầy C.M và con cấp 1 kia. Bọn C.M dù sao cũng là kí sinh từ động vật, chúng có bản năng bảo vệ lãnh thổ rất cao. Nếu có bất cứ thứ gì không chung giống loài mà lại bước vào khu vực này đều sẽ bị tấn công.

Ấy vậy mà chỗ mà nhóm Sara đi thực tập là thuộc khu cấp 0 sinh sống, quanh đó chẳng khu cấp 1 nào tồn tại. Dù sao cấp 1 cũng là đẳng cấp phải nhờ đến Striker cấp D được trang bị kỹ càng mới đấu lại được. Do đó bọn cấp 1 trở lên luôn được giám sát và thông báo ngay lập tức.

Thế nên vấn đề có một con đã đạt ngưỡng cấp 1 và tận ba con sắp tiến hóa lại không có bất cứ thông báo nào, đã vậy chúng còn sinh sống ở khu vực như thế này. Cứ như kiểu có điều gì đó ép buộc chúng phải làm như vậy.

“Dù sao đoán già đoán non cũng chẳng được gì. Cứ gặp chủ tịch trước đi rồi tính sau.” Mai gật đầu rồi cả hai đi đến phòng họp, nơi mà Mr R đang chờ sẵn. Sau khi tổng hợp lại các thông tin và dữ kiện về sự kiện ấy, mọi người liên tục đặc ra vô số giả thuyết nhưng tất cả cũng điều đưa đến ngỏ cục.

“Thôi được rồi, tạm thời gác vụ việc đó sang một bên đi.” Mr R leo lên ngồi, hai cánh tay máy đan vào nhau, cả người hơi khòm sống như một ‘quý ông’ đang trầm tư suy nghĩ. Lúc này một màn hình điện tử hiện lên, các số liệu hiện ra trước mặt cả ba.

“Sau sự kiện này, công ty đã nhận ra được vài vấn đề, đúng hơn là phát hiện sự thiếu sót về phương án đào tạo và lựa chọn nhân tài trong giới Striker ngày nay.” Mr R chiếu các bảng thông số cùng các tư liệu về khả năng sống sót của các Striker mới bắt đầu công việc.

Các con số đỏ hiện ra, những đồ thị thông số vẽ ra các con số có chiều hướng vượt dưới mức trung bình mà đi đến đáy.

Nhìn bảng chỉ số đó khiến Mai không khỏi thở dài. Tỉ lệ được chiếu ở trên là mức tử vong của Striker ở nhiều cấp bậc khác nhau. Dù rằng các cấp từ C trở lên không có thương vong nào nhưng cấp D và E lại khác. Có quá nhiều sự hy sinh mất mát, nhất là cấp E.

Dựa vào sơ đồ Mr R chiếu, tính tổng số lượng các tân binh trẻ mới ra trường trong ba năm nay thì chỉ có 45% trong số đó là lên được cấp D. Còn lại tận 49% là tử vong, 6% bỏ nghề vì sợ hãi khi chứng kiến những cái chết thảm khốc của đồng đội và lý do khác.

Điều đó cho thấy ba năm đổ lại gần đây, bọn C.M đã phát triển đạt ngưỡng khiến các Striker mới gặp vô vàn khó khăn. Điều này cho thấy sự đào thải đầy khắc nghiệt của thế giới đối với những kẻ sinh sống bằng công việc đầy cam ro hiểm nguy như thế. Chỉ sợ nếu tiếp tục như thế thì mức độ tử vong chỉ tăng thêm thôi và lực lượng nhân loại sẽ phải thất bại vào một tương lai không xa.

“Chính vì vậy, học viện Zonnekogel quyết định sẽ thay đổi chương trình đào tạo. Mai, họ đã chọn dự án của em đấy.” Mr. R đưa ra giấy xác nhận thông qua dự án cùng vài giấy tờ khác.

“Quao! Chúc mừng Mai, dự án của cậu được chấp nhận rồi kìa!” Sara hưng phấn ôm người bạn mình mà nhảy cẫng lên. Mai cũng quá bất ngờ nên không nói được lời nào.

“Được rồi, giờ thì Mai nè. Do dự án này là em đề xuất nên bên học viện đề nghị em làm người giám sát dự án đó, em đồng ý chứ.” Mai gật đầu, bàn tay siết chặt có chút mong chờ.

“Ngoài ra, để hỗ trợ cho em, công ty đã cử thêm một người nữa đi theo làm phụ tá.” Nói xong thì cánh cửa phòng mở ra, một cô gái bước vào, trên lưng vác túi đựng súng màu đen, quần áo chỉnh trang nghiêm toát lên sự thanh lịch.

“Em là Lin Lei, mọi người có thể gọi em là Lin. Một lính bắn tỉa. Xin hân hạnh làm quen với mọi người.” Vừa nói xong thì nhiều tiếng pháo giấy vang lên khiến Lin ngớ người ra.

“Chào mừng em đến với công ty Ceti, xạ thủ Lin.” Vừa nói Mr R vừa chạy xung quanh vẫy cờ chào đón cô gái, gương mặt điện tử hiện chữ ‘Chào mừng’.

“Ý chủ tịch là cô ấy sao?” Sara ngạc nhiên, một trong những thực tập sinh xuất sắc của cô hôm nào bây giờ lại trở thành đồng nghiệp và còn là phụ tá cho Mai.

“Đúng vậy! Có ai phản đối gì không nào?” Mr R ngửa người ra sau chống nạnh đầy tự tin.

“Chờ đã! Lin tốt nghiệp loại giỏi đấy. Chủ tịch thuyết phục được em ấy luôn sao?” Sara tỏ vẻ ngạc nhiên. Với một công ty nhỏ như Ceti thì hầu như không có một Striker nào như con bé lại chọn làm ‘bến đỗ’ cho mình cả.

“Tất nhiên! Đối với ‘bậc thầy thương thuyết’ Mr R đây thì không có gì là khó cả. Ha ha ha…” Dáng vẻ đầy cao ngạo của Mr R khiến cho Sara phải nhìn anh bằng ánh mắt hoài nghi “Mình cảm thấy có gì đó không ổn!”.

“Chào mừng cô, hợp tác vui vẻ.” Mai lên tiếng nói, dù chưa biết rõ mọi chuyện sẽ như thế nào nhưng đối với cô, ở thế giới loạn lạc này thì thêm một người như thêm một phần sức lực.

“Dạ, sau này nhờ mọi người giúp đỡ em nhiều hơn.” Lin cúi chào đáp lời, đối với ký ức về sức mạnh của Mai thể hiện ngày trước vẫn còn lưu lại dấu ấn to lớn trong lòng cô. Đối với cô ấy việc được đi cùng và chiến đấu cùng người tài giỏi là cơ hội hiếm có, cần phải nắm bắt.

“Vậy Mr R xin tuyên bố, tiểu đội Bạch Quỷ chính thức được thành lập!” Mọi người đang còn chào hỏi thì Mr R lại bắn pháo ăn mừng cùng câu nói chấn động làm cả nhóm ngỡ ngàng. Và cùng chính từ đây, một tiểu đội săn diệt C.M huyền thoại chính thức ra đời.

Ở trong phòng bí mật nơi tầng hầm, AD chống tay lên bàn, ánh mắt suy tư về một điều gì đó rồi gõ nhẹ lên bàn. Lúc này hai màn hình điện tử hiện ra giữa không trung, gương mặt của hai người trong màn ảnh đó đều bị che lại. Lúc này một giọng nói trung niên vang lên.

“Ê nhóc. Tụi sâu mọt mê tiền hành động rồi đấy. Chú mày có muốn làm gì thì làm lẹ đi, ta không rảnh mà nhắc hoài đâu.”

“Này, chúng làm việc trong địa bàn ông đấy. Ông muốn tụi này làm là làm sao? Phá chỗ ông chắc.” Lời nói kia vừa dứt thì từ màn hình còn lại, một giọng phụ nữ vang lên xen ngang. Trên màn hình đó còn hiện lên icon con thỏ phồng má lật bàn.

(ノ´・ω・)ノ ミ ┻━┻

Người đàn ông bên kia thấy thế cũng quay sang đôi co với đối thủ. Nhìn thấy cả hai chí chóe như chó với mèo như vậy làm người chứng kiến toàn bộ vô cùng bức lực.

Cộp cộp!

“Được rồi! Tôi gọi cả hai nào phải nghe cãi lộn.” Cả hai người còn đang đấu khẩu với nhau thì AD gõ tay lên bàn, miệng thở dài lên tiếng. “Vụ của đám người đó tôi sẽ để ý, phiền ông bàn quan tâm chúng thêm một thời gian. Với lại tôi sẽ cử đệ mình qua chỗ ông, chăm sóc dùm nhé.”

“Uầy… Được rồi. Coi như nhóc nợ ta thêm kèo này đấy.”

“Mà này. nếu đệ ông nói là bé ấy thì tôi nhờ điều này được không?” Thấy hai bên đã trao đổi hoàn tất thì người phụ nữ lên tiếng, đồng thời trước mặt AD hiện lên vô số bảng thông tin “Cái này là…?”

“Ông có thể coi nó là tin nóng của chỗ tôi. Với tính của cục cưng đó thì lời tôi nói sẽ không có hiệu quả đâu nên là… phiền ông giúp cho. Còn nếu ông không giúp thì.” Nghe bên kia ‘nhờ vả’ sặc mùi súng đạn thế kia khiến AD khó lòng từ chối. Với lại vấn đề trong tay anh vô cùng nghiêm trọng, sợ sẽ liên quan đến đám ‘người kia’.

“Được rồi, tôi nhận.”

“Vậy nhé. Thôi tôi lui đây, bye~.” Sau khi đạt được điều mình cần, người phụ nữ lạnh lùng tắt liên lạc khiến AD đớ người “Ơ kìa cái con này, người ta còn chưa bàn xong công việc với bả cơ mà.”

“À mà nhóc này, trước khi ngắt kết nối ta muốn nhắc điều này.” Trong lúc AD còn đang lầm bầm thì người đàn ông còn lại cũng lên tiếng. “Bọn chúng có vẻ ‘rầm rộ’ lại rồi. Nhớ lưu ý.”

Sau khi nói xong thì màn hình cũng tắt đi, để lại chàng chủ tịch dựa ghế thở dài đầy mệt mỏi, con mắt anh khẽ liếc nhìn một tấm hình có một chàng trai đang cười vui ôm bầy con nít. “Vậy là chúng hành động lại rồi à…”