Tạch! Tạch! Tạch!
Gào!!!
“Chết đi chết đi chết đi! Mày mau chết đi đồ khốn!” Min gào hét chửi rủa, tay bóp cò bắn vào người con C.M. Cô chỉ cầu mong nó sớm đi đời để nhóm cô được trở về nhưng đáp lại nguyện vọng của cô là gương mặt trơ như đá, cùng ánh mắt đầy khinh thường của nó đối với bọn cô.
Đã mười phút trôi qua kể từ khi cả nhóm bắt đầu tổng tấn công, hàng loạt viên đạn cùng những quả mìn được tung ra để gây sát thương lên nó dù chỉ một ít. Thế nhưng cuộc đời này đâu phải cứ muốn là được, sát thương của mọi người gây ra chẳng khác gì là muỗi đốt, chỉ ngứa chứ chẳng đau đớn gì.
“Chị Sara, còn bao lâu nữa viện binh mới đến?” Rok mệt lã người hỏi, trên lưng anh là đồng bạn Jack – đang hấp hối do cuộc va chạm với con cấp 1 khi nãy. Dù lúc đầu Jack cố gắng cầm súng bắn hỗ trợ nhưng bây giờ đến việc thở cũng đối với anh là vô cùng khó khăn.
“Các em cố chịu đựng, họ sẽ đến ngay thôi.” Sara cắn môi, dựa trên tình huống hiện tại thì chắc chắn Jack đã bị trọng thương. Chỉ sợ nếu cứ tiếp tục như bây giờ thì anh nắm chắc cái chết.
“Phải chi là nó thì đỡ hơn rồi.” Nhìn ụ súng tự động đang bắn khiến cô thở dài. Do trước đó không lâu ‘cộng sự’ của cô bị hư hỏng vài chỗ nâng buộc phải mang đi bảo trì, mà nhiệm này lại đột nhiên được đưa ra khiến cô phải mượn đồ dự phòng của công ty xài tạm.
Bây giờ, cô có chút nhớ nhung đến món vũ khí quen thuộc của mình, dù thế đây không phải là giây phút khiến cô xao lãng được. Cô vừa ra lệnh cho cả nhóm di chuyển theo nhiều vị trị, vừa nhờ Lin bắn hỗ trợ và đưa ra các thông tin về địa hình xung quanh mình.
Gào!
“Thôi chết rồi! Tất cả né ra!” Chứng kiến con C.M ngẩng đầu rống to rồi nhảy lên cao, Sara lập tức hiểu chuyện gì sắp đến liền đưa ra mệnh lệnh. Lời cô vừa dứt thì thấy trên đầu mình có một bóng đen thật to. Không cần suy nghĩ, cô lập tức phòng mình qua một bên rồi lăn trên mặt đất tránh ra xa.
Ầm!
Một cơn động đất diễn ra kiến tất cả loạng choạng té ngửa, Sara lăn được một lúc thì bật dậy thấy tại chỗ mình đứng cách đây vài giây là thân hình khổng lồ của con cấp 1, mọi thứ xung quanh nó đều bị phá hủy. Ụ súng tự động của cô bị văng ra xa lại gần chỗ Min và Rose.
Min thấy vậy liền đi đến khởi động lại ụ súng. Cô còn loay hoay chỉnh nó thì nghe tiếng Rose hét. Cô ngẩng đầu lên thấy ‘cơn ác mộng’ đó lại nhảy qua phía này. Trước cái kết cận kề, Min nở nụ cười chua chát rồi đẩy Rose về phía Sara, tay giật chốt lựu đạn bên eo.
“Tạm biệt…” Lời thì thầm vừa dứt thì con C.M đã đạp lên cả Min lẫn ụ súng. Nó còn chưa kịp vui sướng vì phá hủy được món đồ đáng ghét kia thì một vụ nổ phát ra khiến chân nó bị nhói, mặt đất chỗ đó bị lún khiến nó ngã ra một bên.
“Không, Min!!!” Rose rơi lệ, cả người quỳ bệt xuống đất. Sau trận lật xe khiến chân cô bị thương làm cô di chuyển khó khăn, vì thế mà Sara phân công Min hỗ trợ cô. Trong ở tình huống khi nãy, nếu chân cô bình thường thì cả hai có thể né lấy đòn đó, nhưng vì cái vết thương chết tiệt này mà cô phải trông thấy người bạn của mình hy sinh.
“Min…hức…” Nhìn Rose sa sút tinh thần như vậy làm Sara trầm mặc. Dù cô muốn nói vài lời an ủi nhưng tình cảnh này không cho phép cô làm vậy. Cô dìu Rose về phía cái xe bị lật mà hét.
“Rok em nghe kỹ lời chị nói! Chúng ta sẽ tách nhau ra và hội gặp ở chỗ Lin. Nhớ dù chị có bị nó đuổi theo em cũng không được để tâm mà cứ chạy đi. Ngược lại chị cũng sẽ như vậy.” Thấy Rok gật đầu rồi mang Jack đi, Sara cũng tranh thủ tìm trong xe miếng vải lớn rồi để Rose nằm lên.
“Nếu đã không có cơ hội... thì chính ta sẽ tạo ra nó!” Nắm chặt lấy đầu bên kia của mảnh vải, Sara dốc hết sức mà kéo đi. Rose ở trong vải cũng cố bám chặt và hạn chế di chuyển để bớt tác động với Sara.
Gào!!!
Cả hai nhanh chóng rời khỏi nơi đó thì con C.M đã đứng dậy, trừng con ngươi về phía Sara rồi chui xuống đất lại gần phía bọn cô. Khoảng cách của đôi bên bị rút ngắn nhanh chóng. Nhìn thấy đã tới đủ gần con mồi, nó phóng tới, miệng há to lộ ra hàm răng sắc nhọn về phía Rose làm cô sợ điếng người.
Vụt!
Khi Sara còn chưa kịp đưa ra hành động thì một bóng đen lao đến, người đó nắm lấy tay Rose và quàng eo Sara nhảy sang một bên khiến con quái vật cắn hụt.
“Xin lỗi tôi đến trễ.” Giọng nói của cô gái tóc bạc vang lên làm Sara thở phào vỗ nhẹ bàn tay đang giữ eo cho bản thân xuống, miệng nở nụ cười tươi “Đúng là quá trễ, mén nữa là tớ chết rồi đấy.”
“Chị là ai vậy?” Rose nhìn bóng lưng người con gái đó, một cảm giác ấm áp an toàn dân lên trong lòng.
“Là viện binh.” Mai trả lời xong rồi đứng kế bên Sara, ánh mắt khẽ đánh giá con quái vật cùng nghe vài thông tin về nó.
“Mai, nó là con cấp 1. Hãy cẩn thận.”Thấy con quái vật đang chuẩn bị lao đến, Sara lui người ra sau đứng kế bên Rose. Mai rút kiếm ra rồi vào tư thế, ánh mắt hơi đảo xung quanh “Những người khác đâu?”
“Bọn mình tách làm hai hướng rồi.” Nghe Sara nói xong, Mai nhíu mày suy nghĩ đôi chút rồi vung kiếm lên “Kết thúc nhanh thôi.”
Gào!!!
“Băng tức, nhất hình.” Mặc kệ con quái thú gào rống ra sao, Mai vẫn đưa kiếm lên cao thủ thế.
C.M lập tức lao đến Mai. Lúc này, lưỡi gươm của Mai bắt đầu tỏa ra hơi lạnh, cô phóng nhanh đến kẻ thù. Thoáng chốc, một nhát chém làm đứt lìa sừng của con quái vật. Ngay sau đó, Mai đã áp sát con C.M mà bản thân nó cũng không nhận ra.
"Lãnh phản" Dứt lời, Mai thuận thế vung kiếm xoay một vòng hướng từ dưới lên chém đứt đầu quái vật. Rose ngỡ ngàng, một con quái thú đã đeo đã khiến cho bọn họ chịu bao nhiêu đau khổ, đã khiến cho các thành viên trong nhóm ra đi ở vùng đất này lại bị kết thúc nhanh gọn vậy.
“Được rồi, chị đã cố định xong vết thương rồi.” Ở kế bên Sara, Laura băng bó xong vết thương chân cho Rose. Khi Mai nhận được tính hiệu cầu cứu, cô đã dẫn Laura theo cùng. Khi hai người sắp đến nơi, Mai thấy được tình hình nguy cấp của nhóm Sara nên đành tự mình tăng tốc lại gần, bỏ rơi Laura ở phía sau.
“Của cô đây Sara.” Dìu đỡ Rose lên ghế sau nằm, Laura lấy ra một thanh thập tự lớn. Vừa thấy nó Sara liền vui vẻ nhận lấy, tay vuốt nhẹ nó. Sara liên hệ với Lin để cập nhật tin tức của nhóm Rok.
Sau khi Lin thấy viện binh đã đến chỗ Sara, cô liền quay sang phía Rok để hỗ trợ. Khi nhóm Rok sắp đến gần chỗ tập kết thì bọn C.M cấp 0 kia đã đuổi đến. Lin đã bắn diệt bớt vài con nhưng địch đông mà đạn cô gần cạn kiệt nên không thể giúp quá nhiều.
“Được, cứu họ thôi.” Mai gật đầu đồng tình với Sara.
“Vậy còn cái xác này? Nếu cứ để vậy thì sẽ kéo thêm rắc rối mất?” Laura nhìn sang cái xác khổng lồ kia đầy lo lắng nhưng Mai lắc đầu leo lên xe gồ ra “Cứu người quan trọng hơn.”
Khi cả nhóm đã rời đi được một lúc, một người áo đen ẩn sau một tảng đá lớn đi ra nhìn về cái xác, tay của hắn chạm vào đó thì một hiện tượng quái dị xảy ra. Bàn tay bỗng xuất hiện một cái hố đen, nó không ngừng hút dưỡng chất bên trong con C.M khiến nó dần khô héo.
Trải qua một khoảng thời gian thì người áo đen đó rút tay về, cái xác lúc bị tan vỡ hóa thành nhiều hạt bụi nhỏ rồi tan biến. Khi làm xong điều mình cần làm, người đó nhìn về bóng dáng của nhóm Mai đã rời xa lẩm bẩm “Cứu người quan trọng hơn à…”
“Xem ra, em vẫn như xưa…” Sau khi nói xong người đó lắc nhẹ đầu rồi rời đi.
…
“Hà…hà… Cố chịu đựng Jack, mọi người sắp đến rồi.” Vừa chạy vừa thở gấp, Rok vẫn không quên động viên người bạn của mình. Khi nãy Lin đã báo cho Rok biết nhóm của Sara đang đến chỗ họ khiến Rok dốc hết chút sức lực con lại mà lết đôi chân đã mỏi nhừ, để lại phía sau một đàn quái ở phía sau.
Đoàng! Đoàng!
Bất cứ con nào có hành động lao về phía hai người kia là Lin liền xử lí ngay, nhờ vậy mà vài con trong số chúng dừng lại ăn xác đồng bọn mình. Dù vậy số lượng bám đuôi vẫn nhiều. Khi cô chuẩn bị nạp đạn thì nhận ra mình không còn viên nào cả, cùng lúc đó cũng có một con nhảy lên cào Jack khiến lưng anh ứa máu.
“Rok, chạy ra đường lớn đi! Tớ hết đạn rồi.” Lin rút khẩu súng lục ra chạy xuống dưới. Nghe được thông tin, Rok cắn môi cố lách né rồi chạy về phía đó. Dưới ánh nắng của mặt trời đang thiêu đốt, con mắt Rok con còn đủ tỉnh táo nữa, đôi chân anh bước đi loạng quạng rồi vấp vào nhau khiến cả hai té nhào.
Rok quay lưng lại thấy đám C.M đã đến gần kề, anh chưa kịp đứng dậy thì một tia sáng lướt qua, đường sáng đó kẻ một vạch dài trên mặt đất như đường ranh giới cấm vượt qua. Có vài con vẫn đang lăn tới thì bị tia sáng đó cắt ra làm hai đoạn, máu chưa phụt ra cũng đã bị tia sáng đó thiêu sạch. Có vài con may mắn chưa đến đủ gần nhưng vẫn bị bỏng nặng.
Uỳnh!
Ùn ùn!
Ở phía xa, một chiếc motor đang dừng tại đó, tiếng động cơ nổ như tiếng chuông hy vọng trong lòng Rok. Ở trên yên xe có hai cô gái đang ngồi ở đó, một người tóc bạc cầm tay lái, người còn lại đang ôm ngang cây thập tự, phần đuôi của nó tách ra làm đôi để lộ nòng súng laze còn tỏa tia điện tí tách cùng làn khói mỏng.
“Xin lỗi mấy đứa, chị đã đến rồi đây.” Sara cười chống vũ khí xuống đất. Cây thập tự lại biến đổi lần nữa, phần thanh ngang của nó biến đổi lộ ra hai khẩu sáu nòng hướng về đám C.M đang còn lo sợ bọn họ. Mai cũng tuốt kiếm ra đi từ tốn về phía trước.
“Lin kéo Rok ra phía sau chị. Như cũ nhé Mai.” Thấy Lin chạy lại gần, Sara ra hiện rồi bóp cò. Hai khẩu sáu nòng xoay nhanh rồi bắn ra vô số viên đạn về phía bọn quái vật. Mai khẽ gật đầu, cả người lao nhanh về phía trước.
Dưới sự tàn phá của mưa đạn, bọn C.M bị xuyên thủng vô số lỗ trên người. Có vài con may mắn không chết thì lại gặp lưỡi gươm của Mai lướt ngang kết liễu. Cặp đôi Mai và Sara phối hợp với nhau càn quét sạch mọi thứ khiến nhóm ba người phía sau một phen trầm trồ.
“Thật… không thể tin được!” Lin siết chặt tay, trong lòng cô có một cảm xúc khó nói nên lời trước cảnh tượng trước mặt. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà trên mặt đất toàn là xác bọn C.M, không một con nào chạy thoát cả.
Lúc này, trước mặt Mai chỉ còn lại ba con C.M, chúng có hoa văn khác biệt so với những con còn lại. Mặc dù đồng bọn của mình bị tàn sát gần hết nhưng 3 con quái vật vẫn cứng đầu lao thẳng đến cô gái.
Nhìn chúng tới gần, một dòng kí ức hiện lên trong tâm trí của vị kiếm sĩ. Vào cái đêm buốt giá đầy âm u tại một khu rừng, có một cô bé tầm 13 tuổi tay đang cầm kiếm hướng vào tảng đá to trước mặt. Cả người cô bé lấm toàn bùn đất, miệng thở hổn hển. Sau khi lấy hơi, cô cắn răng, đôi mắt xanh biếc nhìn thẳng vào tảng đá đầy kiên định.
Hình ảnh đó như tiếp thêm sức mạnh cho Mai, cô chuyển kiếm sang tay trái rồi tiến nhanh đến bọn C.M. Ống ngắm trên hai khẩu súng của Sara cũng hướng thẳng về đó, khóa mục tiêu.
“Toàn lực tập trung, Băng tức.” Mai cau mày, miệng hít một hơi thật sâu.
Hai khẩu sáu nòng của Sara bắt đầu khai hỏa. Những phát súng đầy uy lực tuy không kết liễu được ba con C.M nhưng ít nhiều cũng ngăn được bước tiến của chúng. Chớp thời cơ, Mai nhảy vào giữa bọn quái vật, tay đưa kiếm thủ thế sẵn sàng chém.
Lúc này, hình ảnh Mai phải đối đầu với ba con C.M cấp 0 cũng giống như chính cô với tảng đá ngày đó. Khoảnh khắc mà cô bé đang trong tư thế sẵn sàng chém cũng là lúc vị kiếm sĩ tung ra nhát chém quyết định.
“Nhị hình.” Mai cắn răng, đôi mắt đầy kiên định. Lưỡi kiếm của cô tỏa ra hơi lạnh cuộn thành bão tuyết.
Cô bé tóc trắng vung kiếm chém đứt đôi tảng đá, còn Mai chém đứt lìa ba con C.M cùng một lúc.
“Hàn Huyền Trảm”
“Nhiệm vụ hoàn tất.” Mai vẫy kiếm làm sạch máu trên đó rồi tra kiếm vào bao, xoay người đi lại về phía đồng đội. Sara bảo Rok và Lin dọn dẹp sạch sẽ những cái xác này phòng tình huống này lập lại lần nữa. Nhìn bọn trẻ đi xa, cô cùng Mai xem xét lấy tình trạng của Jack.
“Xem ra… không kịp rồi.” Sara nhìn lấy thương tích của Jack mà thở dài. Cơ thể anh tổn thương quá nặng, lại bị chấn động quá nhiều cùng với vài vết thương do bọn C.M đánh lén khiến vết thương nghiêm trọng hơn. Nếu trở về tầm mười phút trước mà các cô cứu kịp cùng với có Laura kế bên để trị liệu thì còn ổn nhưng giờ…
“Khoảng năm phút nữa nhóm Laura mới đến… Jack, em còn gì muốn nói không.” Sara biết nhiệm vụ bây giờ cô có thể làm là lắng nghe những lời nói cuối đời của anh. Jack cười buồn cầu nói về những ước mơ không thành của mình và nhờ mọi người lo cho Rose – người anh yêu.
“Vậy… em yên…tâm rồi.” Sau khi lời cầu xin được chấp nhận, Jack thả lỏng tay buông xuôi. Mọi người trầm mặt cúi đầu tiễn đưa Jack về chốn yên nghỉ.
Ở phương xa, xe cứu hộ cuối cùng cũng đến, Rose được Laura dìu xuống xe.
“Jack đâu? Anh ấy đâu?” Cô loạng choạng bước về phía mọi người, đôi mắt nhìn quanh tìm hình bóng người thương nhưng đáp lại cô chỉ là sự im lặng của họ. Dù cô nắm chặt lấy vai từng người gào hỏi thì tất cả vẫn chẳng nói gì.
“Rose… Jack ở đây.” Sara lên tiếng, ánh mắt hướng về Jack đã nằm bất động trên mặt đất, cả người anh trắng bệch lạnh lẽo cho thấy anh đã qua đời được một lúc rồi.
“Không!!!” Rose suy sụp quỳ xuống đất kề bên Jack, bàn tay che lấy gương mặt đầy bi ai đang rơi lệ. Hôm nay đối với cô là một ngày cực kỳ đau thương, bạn bè chết hơn phân nửa, người cô yêu lại ra đi. Mọi thứ đối với cô như sụp đổ suy tàn.
Rok cũng ngậm ngùi thở dài. Có ai nào ngờ buổi đi thực tập này lại có nhiều phong ba đến vậy.
“Được rồi mấy em, chúng ta về thôi.” Sara dẫn mọi người về phía xe. Nhìn ai cũng mệt mỏi u ám khiến cô thở dài. Ít nhất đối với cả nhóm, chuyến thực tập u ám đẫm máu này đã kết thúc.
Mai nhìn vậy khẽ lắc đầu, công việc Striker này vốn hiểm nguy và ẩn chứa nhiều nỗi đau như vậy, nếu không chuẩn bị tinh thần hy sinh hay đánh mất một ai đó thì tương lai chỉ có chông gai đợi chờ mà thôi.
Cứ thế cả nhóm lái xe về thành phố.