12/ 02/2030, 7:04 PM. Cứ điểm 02, công ty Ceti.
Vù vù… Vù vù…
Một chiếc trực thăng bay nhanh giữa bầu trời đêm. Nhóm Leon và Mai đều ở trên đó nghỉ ngơi chờ về đến căn cứ.
“Báo cáo, còn ba phút nữa là chúng ta đến trụ sở. Phòng cấp cứu và y tế đã được chuẩn bị sẵn. Xin mọi người chuẩn bị.” Phi công lên tiếng.
“Sắp đến nơi rồi a.” Sau khi nghe thông báo, Mai dần tỉnh dậy. Sau khi chiến đấu liên tục một thời gian dài, cô có chút mệt mỏi và thiếp đi.
Đáp xuống sân bay, lực lượng y tế liền chạy đến đẩy giường bệnh có Emi nằm trên đó vô phòng cấp cứu, còn những người khác thì di chuyển về phòng y tế tịnh dưỡng. Do trước đấy cả nhóm chỉ sơ cứu tạm thời nên trên đường về chất độc trong người Emi lại tái phát khiến nhóm Leon hoảng loạn, Mai chỉ có thể kêu trực thăng tăng tốc độ cũng như kêu bộ phận y tế chuẩn bị đón tiếp bệnh nhân.
…
“Đội trưởng…liệu…liệu cô ấy sẽ ổn chứ? Liệu cô ấy có…” Đứng trước phòng phẫu thuật, Ovan hoang mang bước qua lại không ngừng, ánh mắt luôn nhìn về phía cánh cửa mà chờ đợi tin tức.
“Được rồi Ovan! Cậu đã hỏi tôi câu này đến lần thứ mười rồi đấy! Bình tĩnh lại đi và hãy tin tưởng vào các bác sĩ ở nơi này.” Leon nhìn người đồng nghiệp đứng ngồi không yên mà cảm thán. Bình thường thì như chó với mèo cãi nhau rùm beng vậy mà khi có chuyện lại hóa như vậy.
“Ừm, cô ấy sẽ ổn thôi.” Mai lên tiếng trấn an. Cả ba vẫn thinh lặng đợi chờ thì tiếng bước chân vang lên.
Cạch… cạch… cạch…
“Mọi người đừng lo lắng. Trình độ kỹ thuật nơi đây rất tốt, cô ấy sẽ sớm qua cơn nguy kịch thôi.”
Trước mặt nhóm người Mai là một con người máy cao tầm một mét được thiết kế giống bộ đồ phi hành vũ trụ màu đen viền trắng. Trên cái đầu to tròn là màn hình led thể hiện các icon cảm xúc cùng giọng nói phát ra từ đó.
Leon và Ovan đang ngơ ngác trước ‘sinh vật lạ’ trước mặt mình thì Mai cúi đầu lên tiếng làm hai người ngơ ngác.
“Chào ngài chủ tịch.”
“Thôi nào, em cần gì nghiêm túc như vậy.” Con robot đó quay sang đám người Leon.
(´。• ω •。`)
“Lady and gentlemen, xin tự giới thiệu, tôi là quý ông soái ca sẽ dẫn dắt mọi người và là ông trùm lãnh đạo ở đây – Mr R. Hãy cho một tràng vỗ tay nào.” Con robo vừa nói vừa tự vỗ tay, trên màn hình led hiện icon (ꈍᴗꈍ) như rất tự hào về màn giới thiệu khi nãy. Mai đứng kế bên thở dài đưa tay vuốt mặt không nói nên lời.
“Về việc đồng đội của các cậu, chúng tôi cảm thấy vô cùng thương tiếc. Mong hai người đừng quá đau buồn.”
“Chuyện đó không sao đâu. Dù sao với những người làm nghề này như chúng tôi thì sống nay chết mai là chuyện bình thường cả. Rất cảm ơn ngài khi đó đã nhận lời gửi viện trợ.” Leon cùng Mr R trao đổi thêm vài câu thì cửa đèn cấp cứu tắt, cánh cửa mở ra và một cô gái mặc trang phục y tá lại gần bọn họ.
“Y tá, cô ấy sao rồi? Emi, cô ấy ổn rồi chứ?” Ovan áp sát vịnh lấy vai cô y tá gặng hỏi
“Xin anh hãy bình tĩnh, độc tố trong người bệnh nhân đã được loại bỏ. Giờ cô ấy chỉ cần tịnh dưỡng một thời gian là sẽ ổn thôi.” Cô y tá gỡ lấy găng tay y tế ra bĩnh tĩnh nói làm mọi người thở phào nhẹ nhõm.
“Vất vả cho cô rồi, Laura.” Mr R hướng về cô y tá nói.
“Đây là bổn phận của tôi mà. À mà anh kia, đi theo tôi. Chúng ta cần phải xử lí vết thương đó nếu không nó sẽ để lại di chứng cho sau này.” Laura nhìn về vết thương trên bụng Leon rồi bảo.
…
Một ngày sau.
Tại phòng y tế, Emi nằm trên giường tận hưởng sự chăm sóc nhiệt tình của ‘hiệp sĩ một tay’ Ovan. Cả hai nhìn nhau đắm đuối và cùng nhau vả cơm chó cho mọi người xung quanh. Leon sau khi được chữa trị trị vết thương có chút cười khổ với tình trạng này của hai người kia, xem ra sau sự kiện vừa rồi đã khiến cho hai người họ bộc lộ tình cảm luôn ẩn giấu trong lòng mình.
“Chúc mừng thành viên đội anh qua khỏi và mừng cho đội bạn trẻ nên duyên. Hừm…”
Mr R lại gần nhìn Leon một chút rồi nói ra dự định của mình.
“Cậu nghĩ sau nếu cậu gia nhập công ty của tôi, Leon?”
“Tôi? Vào công ty của ngài sao?” Leon có chút trầm ngâm nhìn về phía con người máy. Mr R tiếp tục lên tiếng chiêu mộ “Công ty tôi luôn chiêu mộ những người có tài, nhất là một quân nhân có năng lực lãnh đạo giỏi như anh đây.”
“Cảm ơn ý tốt của ngài. Nhưng chắc là tôi đành phải từ chối nó. Dù hiện tại thành viên có hơi ít nhưng tôi nghĩ tôi vẫn muốn hoạt động tiếp tục với họ.” Leon vừa mới dứt lời thì Emi đã lên tiếng can ngăn.
“Đội trưởng à, tụi em sẽ gác kiếm. Anh nên gia nhập với họ thì hơn.”
“Hả, vì sao chứ?” Leon có chút khó hiểu nhìn Emi và khi nghe được câu trả lời cùng hành đông từ Ovan thì mặt ông đen như cái đít nồi.
“Đội trưởng à, em bây giờ chỉ còn một tay, sao hỗ trợ anh được. Với lại giờ em có người quan trọng , em không thể mạo hiểm mạng sống như trước được nữa. Tụi em quyết định sẽ lui về hậu phương, dùng quỹ để dành mà hỗ trợ cho anh.” Ovan vừa nói vừa xoa đầu cưng chiều Emi làm cho căn phòng đầy sắc hường.
“Vậy... vậy thì tương lai tới nhờ vào quý ngài chăm sóc tôi vậy.” Sau khi nhận được câu trả lời đó thì Leon thở dài rồi cúi người về phía Mr R.
...
Sau khi xác nhận kí kết hợp đồng xong, Mr R cho người chở cặp đôi Ovan về rồi sau đó dẫn Leon đi tham quan ‘chỗ làm việc mới’.
“Do chi nhánh mới thành lập chưa bao lâu, nên có rất nhiều nhân viên mang nhiều chức tránh trên người. Ví dụ như tôi, vừa là y tá trưởng ở nơi đây vừa là trợ lý cho ngài Mr R.” Laura cùng con robot kia đi đầu dắt Leon đi xung quanh lẫn giới thiệu chức nghiệp bản thân.
“À mà sẵn nói thêm, công ty Ceti của chúng ta có trụ sở ở ngoài đại dương. Do chủ trương ‘Nhân tài là vàng bạc’ nên trụ sở quyết định ở mọi đại lục đều có một chi nhánh để tìm kiếm các viên ngọc thô đang ẩn mình ở khắp thế giới. Tất nhiên những tài năng này đều phải đa tài cái nào cũng giỏi hoặc có sở trường cực đỉnh về một mặt. Chỉ cần đạt điều đó thì xuất thân ra sao chúng tôi cũng không để ý.” Mr R vừa ì ạch di chuyển vừa vung cờ trong tay.
“Chi nhánh có ba khu làm việc: khu văn phòng ,khu y tế, khu nhà kho.” Nhóm người Leon đã đứng trước một cánh lớn đóng kín. Lúc bấy giờ Laura lấy thẻ nhân viên mình ra đút vào khe ổ khóa rồi nhập mật mã.
Bíp bíp!
Xác nhận mã lệnh chính xác, cửa liền mở ra để lộ không gian rộng lớn bên trong. Trước mắt nhóm người Leon là vô số robot AI đang liên tục hoạt động, vô số mảnh hình điện tử ảo hiện ra khắp không gian, các số liệu cùng mã lập trình chạy không ngừng thể hiện sự chuyên nghiệp của nơi đây.
“Như cậu thấy đấy, các nhân viên của khu vực này của yếu là các siêu robot có bộ xử lý cao. Các mệnh lệnh, nhiệm vụ của toàn thể nhân viên nơi này đều từ chúng mà ra.” Mr R giới thiệu xong liền chạy lại chào đáp đồng nghiệp cùng loài với mình, nhưng xui thay đáp lại nó là sự ngó lơ đầy lạnh lùng làm nó vô cùng bị tổn thương.
“Hiu hiu, thôi chúng ta đi qua khu vực khác.” Nó xụ mặt đi trước rời khiến Laura cùng Leon cảm thấy buồn cười cùng có phần tội nghiệp cho vị chủ tịch này.
“Nào, ta đến khu cuối cùng thôi.” Con robot nói xong liền dẫn mọi người vào thang máy. Không biết là do nó quá lùn hay bàn điều khiển quá cao mà dù nó có nhóm hay nhảy cỡ nào cũng không với tới. Cuối cùng nó đành bất lực để Leon chỉnh dùm nó
“Huhu tôi hận chiều cao cơ thể này” Màn hình điện tử thể hiện icon khóc lóc khiến nó không khác gì con nít đang giận dỗi.
(╥﹏╥)
Thang máy đưa mọi người xuống dưới tầng thấp nhất của tòa nhà, tại đó một vùng không gian với vô số robot khuân vác, các cánh tay máy hỗ trợ những công việc tinh vi cùng vô số thiết bị hiện đại khác.
“Chào mừng Leon đến nhà kho kiêm công xưởng vũ khí của nơi này.” Hai ‘người hướng dẫn viên’ đi đầu giới thiệu mọi thứ xung quanh. Lúc này Leon liền để ý ở một khu khác, tại đó Mai và một cậu bé đang ngồi sửa chữa chiếc xe BMW S1000RR. Thấy thế ông liền xoay người đi qua đó và lắng nghe được cuộc trao đổi ngắn của cả hai.
“... phần khung sườn của xe bị hỏng vài chỗ, xem ra em cho nó va chạm hơi bị nhiều đấy. Dây xích lỏng cùng ắc quy có mùi khét nữa, rốt cuộc nhóc ép ‘bé con’ này làm việc cực lực đến cỡ nào vậy!” Cậu bé đó có phần hờn dỗi với Mai rồi thở dài bắt tay vào công việc bảo trì của mình.
“Nhiệm vụ, thông cảm.” Nghe câu đó, cậu trai trẻ liền đưa ra ý kiến nên đổi xe AI hiện đại vẫn hơn vì giữ chiếc xe ‘siêu’ tồi tàn này. Nhưng khi đối mặt với gương mặt nghiêm túc đó của cô thì cậu đã biết đáp án là gì.
“Uầy… Không chịu thì thôi, anh đây chỉ góp ý thôi mà.” Nói xong cậu khẽ nhìn sang Leon đang đứng quan sát gần đó rồi vẫn bắt tay vào công việc.
Mai thấy vậy cũng lại gần hỗ trợ đối phương. Lúc này nhóm người Mr R mới tiến về phía bên đây, con người máy vô cùng phẫn nộ đạp chân Leon
“Chúng tôi đang dắt anh tham quan mà anh lại biến đâu vậy hả? Đáng đánh, xứng đáng bị trừ lương.”
“Chào ngài chủ tịch.” Đang sửa chữa thì cậu bé kia ngẩng đầu lên chào khiến con robot dừng lại mọi động tác mà chạy về phía đối phương “Ragen, chân ta ngắn quá, cậu ‘nhổ giò’ cho ta được không?”
Thấy hai người kia tiếp tục trò chuyện, Leon nhìn sang Laura xin được biết thân phận đối phương. Cô hiểu ý liền gật đầu đứng ra giải thích.
“Xin giới thiệu, đây là bậc thầy máy móc của công ty, Ragen Swist. Mọi công việc từ bảo trì sửa chữa đến thiết kế đều do cậu ta quản. Nhìn cậu ta nhỏ bé như con nít vậy thôi chứ thật sự là thanh niên 23 tuổi đấy. Ragen, quý ông này tên Leon, là nhân viên mới được tuyển.” Khi đã được giới thiệu xong, Leon cũng lại gần tham gia việc sửa chữa.
“Hể, anh trai đây cũng biết mấy vấn đề này sao?” Ragen có phần thưởng thức nhìn nhân viên mới hỗ trợ thậm chí còn tinh chỉnh vài chỗ cho chiếc xe này. “Đã từng học qua vài thứ, với lại tôi có đam mê với đồ cổ.”
“Oke duyệt! Ragen, ta giao chàng trai này cho cậu. Đừng hành chết người ta đấy.” Hai tên ‘đại gian manh’ ấy tiếp tục trò chuyện mặc kệ ‘nạn nhân’ ở đây không được ý kiến gì mà chỉ có thể thở dài chấp nhận.
Trong lúc Leon còn tiếp tục giao lưu và bắt đầu học việc ở đây thì đã có một người âm thầm rời khỏi nơi đó.
…
Trong góc tối của căn hầm tĩnh lặng, Mai chậm rãi đi vào góc khuất ở nơi đó. Sau khi quan sát thấy không có ai xung quanh thì cô liền ấn lên tường khiến nó lộ ra thiết bị nhập mã.
Ngay khi hoàn tất giải mã, cánh cửa bí mật mở ra để lộ bên trong căn phòng tối tĩnh lặng. Mai bước vào, ánh mắt chậm rãi nhìn quanh. Trong căn phòng đầy đủ vật dụng linh tinh, các trang thiết bị máy móc tối tân, vô số màn hình đang hiển thị các loại mã số kỳ lạ phức tạp. Những âm báo máy móc liên tục vang lên, các thông tin được ra cùng với các mã lệnh xét duyệt. Cô nhìn các món đồ nằm lộn xộn trên mặt đất cô liền thở dài để nó gọn lại.
“AD, anh đừng để đồ lung tung đi được không? Kẻo mốt khó kiếm lắm đấy.” Cô nhìn về chỗ bàn làm việc, nơi có một cái ghế dựa đang xoay về phía bình thí nghiệm khổng lồ. Ở trong bình thí nghiệm là một cơ thể ai đó, trên thân thể đó có vô số ống truyền dịch chất vào người.
“Mai à, nay là đến ngày hẹn rồi nhỉ?” Dưới bóng khuất của ánh sáng, người đàn ông ngồi dựa ghế đứng dậy sờ lên ống thí nghiệm rồi lên tiếng.
“Ừm.” Mai gật đầu, cởi đồng hồ để lên bàn rồi nhìn cánh tay robot gần đó để chuyển nó đến người đàn ông kia.
“Anh biết rồi.” AD cầm đồng hồ lên kiểm tra, tay gõ phím kiểm tra các thông số dữ liệu bên trong. Mai lại gần một cái bàn trống rồi ngồi lên đó, ánh mắt thoáng nhìn về bình thí nghiệm hỏi “Thí nghiệm của anh tiến triển sao rồi, vẫn ổn chứ?”
“Ừm hứm, nó vẫn đang tiến triển rất tốt. Nhiệm vụ hỗ trợ anh giao có vẻ chưa đủ sức làm khó nhóc nhỉ?” Mai đung đưa chân nhìn người đó làm việc rồi đáp lại “Có vẻ vậy, nhưng em nghĩ em không hợp với nhiệm vụ loại đó đâu.”
“Haha, vậy sao.” Người đàn ông nhún vai mỉm cười với câu trả lời của cô. Chỉ một mình mà lao vào ổ quái vật cứu được người mà không bị thương gì, đã vậy lại bảo nó không làm khó bản thân thì cô đúng là ‘quái vật’ rồi.
“ Ồ…Đồng hóa tăng 1% này… Thế hiện tại nhóc có khó chịu hay cảm giác cơ thể mình có gì thay đổi không? Có cần anh kiểm tra không? Hê hê.” AD vừa xem xét xong thì hưng phấn cười mỉm đánh giá cơ thể cô, tức khắc anh bị nguyên cái cốc bay đến văng trúng đầu.
“Vẫn bình thường, không cần đâu.” Khi anh ngồi dậy xoa trán thì cảm giác căn phòng đang dần lạnh thêm, khi quay sang nhìn về phía Mai thì thấy cô đang nghịch dao găm trong tay rồi mỉm cười đầy ‘kinh dị’.
“Khụ khụ, anh đùa tí thôi, nhóc đừng căng vậy. À phải, có thứ này anh muốn tặng nhóc này.” AD khẽ ho nhẹ, anh đưa ra chủ đề khác để bẻ lái suy nghĩ của cô.
“Tặng em?” Ánh mắt của Mai có chút lấp loé.
AD cười thần bí không nói gì mà chỉ đi vào trong góc phòng lấy ra một cái túi đen. Vừa để nó lên bàn, anh nháy mắt ra hiệu cho Mai mở nó. Ban đầu cô có chút khó hiểu anh lại muốn làm trò gì nhưng khi mở ra liền ngạc nhiên.
“Katana sao!?” Nhìn hai thanh kiếm ở bên trong, Mai cẩn thận đánh giá nó. Bộ đôi kiếm này gồm một dài một ngắn, đây được xem là cách phối nhị kiếm lưu quen thuộc của người Nhật Bản.
Với bao kiếm màu xanh da trời viền hoa trắng đầy thanh lịch, chuôi kiếm nhỏ gọn vừa tay cầm người sử dụng. Kiếm cách khắc hình hoa tuyết - một loài hoa mà Mai thích nhất.
Xoạt! Vù vù!
Mai thủ thế rút kiếm ra vung nhẹ vài cái. m thanh xé gió vang lên cùng ánh sáng phản chiếu trên lưỡi kiếm khi mới rời bao và lướt trong không khí chứng tỏ đây là kiếm tốt.
“Sao, hài lòng chứ?” AD ngồi một bên quan sát tất cả, tay cầm tài liệu bỏ xếp thành máy bay giấy phòng về phía cô.
“Tạm ổn.” Mai thờ ơ đưa kiếm lên, máy bay lướt qua bị cắt đôi một cách ngọt lịm. Sau khi trải qua đủ các bài test cơ bản rồi, cô cho song kiếm vào bao rồi đeo lên người.
“Của anh đây.” Cô lấy kim tiêm hút một ít máu trong người ra rồi đưa cho AD đem đi xét nghiệm rồi ngồi tựa ghế cầm ly sữa lên nhâm nhi.
“À mà AD này, Sara đâu rồi? Sao từ lúc em về không thấy cô ấy đâu cả?’ Đang ngồi nghịch hai thanh kiếm thì cô chợt nhớ đến cô bạn thân của mình. Ở công ty này người có cùng đẳng cấp theo cô làm các nhiệm vụ thì cực kỳ ít, mà người lại dám cùng cô làm mấy điều điên rồ không tưởng thì sợ chỉ có một mình Sara – Thập Tự Thánh Nữ của công ty này.
Khác với Mai là chiến binh thuộc dạng tiên phong diệt địch thì Sara lại là dân hỗ trợ hậu phương và là một vị lãnh đạo tài ba. Dù hai người này sở hữu hai phương diện chiến đấu khác nhau lại phối hợp với nhau cực kỳ tốt. Chính vì vậy khi về đến đây không thấy ‘tri kỷ’ của mình đâu thì cô mới hỏi.
“Sara ấy à, con bé làm nhiệm vụ được 4 5 ngày nay rồi. Là làm đoàn trưởng dẫn đám nhóc thực tập sinh trường Zonnekogel ấy mà.” AD nhìn ống máu trong tay trả lời.
“Ý anh là trường đào tạo Striker sao?” Mai gật đầu nhấp trà, dù sao nhiệm vụ loại này cô bạn cô cũng từng làm vài lần rồi, đã vậy còn hoàn thành rất tốt nên các ngôi trường đào tạo Strike hay nhờ cô giúp họ lắm.
“Ừm, hôm nay là ngày cuối rồi. Ngày mai mới lãnh lương, không biết tiểu la lị đó có đủ tiền xe đi về không?”
Ting!
AD vừa dứt lời thì âm báo tin nhắn vang lên, Mai cầm đồng hồ lên xem thì chợt nhíu mài. Cô xách kiếm lên bước về phía cánh cửa.
“Chắc anh không cần lo chuyện đó đâu, Mai nhỉ.” Thấy được tín hiệu cầu cứu trên màn hình, AD biết rằng chuyện tiền nông giờ không còn quan trọng nữa.
“Này, mang theo nó cho Sara đi, con bé có nhờ anh ‘bảo trì’ giúp.” Anh hất cằm về một góc của căn phòng gần ngay cánh cửa. Tại đó có một cây thập tự cao gần bằng Mai, nó mang một tông màu trắng viền đỏ đầy quý phái với một vài viên đá quý đính kèm.
“Chú ý an toàn!” AD cẩn thận dặn dò.
Mai gật đầu mà vác vũ khí đó lên vai, cô đóng cửa rồi lên đường giải cứu tri kỷ của mình.