Chương 4: Nữ kiếm sĩ

Lục địa Links, phía Tây Nam.

12/02/2030, 3:00 P.M, Ngoại Khu C7.

Tại một thành phố hoang tàn, nơi nơi đều là tro tàn và đổ nát, một nhóm năm người mang theo súng ống không ngừng di chuyển và nã đạn khắp nơi. Dù trời đang mưa, mùi ẩm mốc và khói đạn tỏa ra làm nơi này trở nên âm u hôi hám thì trên mặt họ vẫn nở nụ cười tươi rói và đầy hưng phấn, một gã trong nhóm với thân hình to con cùng cái đầu trọc, tay vác khẩu M134 hô hào.

“Quá đã, thật không ngờ ở nơi khỉ kho cò gáy này lại có nhiều đến vậy. Phen này bộn tiền rồi, bộn tiền rồi haha!”

“Ồn quá đấy Ovan, ông bớt dùng cái miệng mà tập trung vào công việc được không. Giọng ông như bò rống vậy, riết đến tụi này còn muốn chạy nói chi là chúng.” Một cô gái thấy vậy phàn nàn, dù ở chung nhóm với nhau đã lâu nhưng cô vẫn không chịu nổi.

Nhìn hai người cãi cọ chí chóe với nhau làm các thành viên còn lại lắc đầu với cặp đôi chó mèo này, vị đội trưởng – một người đàn ông mặc đồ quân nhân với mái tóc bạc đeo kính đen cũng chẳng ý kiến gì với khung cảnh ‘quen thuộc’ này.

“Được rồi Ovan, Emi. Chúng ta lại có ‘khách’ đấy.” Lúc này tất cả im lặng mà nhìn xung quanh. Từ các khe nứt của toàn nhà, những con vật với hình dáng kỳ dị đột nhiên xuất hiện bao vậy họ. Chúng mang đủ hình dáng từ động vật đến côn trùng, điểm duy nhất chúng giống nhau là đều cao cỡ một mét, toàn thân màu đen với các đường gân đỏ trên da. Miệng chúng nhiễu từng giọt nước bọt khiến mặt đất vang lên các tiếng xèo xèo.

“Là cấp 0, nhìn gớm chết đi được!” Emi – cô gái khi nãy cãi nhau với Ovan lại than vãn tiếp nhưng ánh mắt cô lại sáng rực khi thấy chúng xuất hiện, miệng mở nụ cười tươi mà cầm chặt khẩu Daewoo K1.

“Thấy gớm thì để tôi.” Nghe vậy mọi người gật đầu đồng tình chuẩn bị rút quân thì Ovan thấy có một con quái dạng sâu.

“Có điên tôi mới nhường cho ông. Tránh ra một bên, xem bà đây thể hiện.”

“Đủ rồi cả hai, giờ săn xong hãy cãi tiếp. Nói trước, ai giết ít nhất sẽ là người khao cả nhóm đi ăn tối đấy.” Thấy cặp đôi oan gia này sắp sửa cãi tiếp thì trưởng nhóm hướng vũ khí của mình – M4 MWS bắn những phát đạn đầu tiên như pháo hiệu khơi mào cuộc chiến. Tất cả các thành viên khác cũng bắt đầu công việc của mình.

Tạch!

Tạch!

“Yeah tôi thắng rồi. Ovan, tối nay ông sẽ phải đãi mọi người đấy. Giờ thì lếch cái mông mà lấy hạch tâm từ xác chúng đi.” Emi hưng phấn làm mặt quỷ với ‘đối thủ’ của mình làm Ovan tức nghiến răng nhưng chẳng thể làm gì. Lúc này mọi người lấy ra con dao găm rồi bắt đầu mổ xẻ đám quái vật đó. Sau một lúc thì từ trong cơ thể của chúng họ lấy ra những khối tinh thể màu tím sẫm to cỡ ngón tay rồi bỏ vào túi.

Sau khi thu thập xong hết, cả nhóm nghỉ ngơi và kiểm tra lại đạn dược. Một thành viên của nhóm sau khi đi thu thiết bị trinh thám xung quanh trở về liền hớn hở báo cáo về ‘các con mồi béo bở’. Và thế là cả nhóm lên đường càn quét mọi thứ.

“Đội trưởng Leon, anh có thấy mọi thứ quá dễ dàng không?” Khi quét xong khu vực họ đang đứng, thì ngươi trinh thám khi nãy bỗng nhiên lên tiếng hỏi.

Không hiểu sao nãy giờ nhóm các anh chỉ gặp bọn tắc kè yếu xìu mà không gặp được con nào mạnh cỡ trung hay nguy hiểm, điều đó làm anh cảm thấy có gì đó vô cùng không ổn như thể kẻ thù đang bào mòn đạn dược và thể lực của cả nhóm trước khi đẩy họ vô cạm bẫy vậy.

“Hm... tôi cũng có nghĩ đến điểm này. Dẫu sao chúng ta cũng tiến vào đủ sâu rồi, đạn dược cũng chẳng còn bao nhiêu. Được rồi cả nhóm, hôm nay đến đây thôi.” Nghĩ nghĩ, Leon gật gù nói.

Nghe vậy, mọi người gật đầu đồng tình chuẩn bị rút quân thì Ovan thấy có một con quái dạng sâu ở gần đó nên bắn nó vài phát khiến nó nằm im. Khi ông đi lại định lấy hạch tâm thì nhận ra nó không chết, lúc này nó bật dậy mà rít lên một tiếng lớn, lập tức một cơn động đất diễn ra khiến cả nhóm chao đảo.

“Chết tiệt! Quay lại đây ngay Ovan….A!!!” Leon vừa chật vật đứng dậy thì thấy mặt đất dưới chân xuất hiện nhiều vết nước làm ông có cảm giác không may và nó đã trở thành hiện thực. Mặt đất vỡ ra khiến họ rơi tự do trên không.

“Ôi ôi cái lưng tôi. Chuyện quỷ quái gì vậy trời! Sao tự nhiên mặt đất lại…vỡ…” Emi vừa xoa lưng vừa hét lớn giận dữ thì bỗng nhiên im lặng, các thành viên khác cũng vậy, thậm chí còn đổ mồ hôi liên tục như thách trước cảnh tượng trước mặt.

Xung quanh họ là một hang động cực kỳ rộng lớn với hàng ngàn con quái vật. Từ trên mặt đất đến các trụ cột cùng trần hang động, nơi nào cũng có quái vật cả. Những con này không những to lớn hơn đám họ săn khi nãy mà con nào con nấy cũng có lớp vỏ siêu cứng như những chiến binh được trang bị giáp bất khả xâm phạm. Trên có vô số xúc tu sắc nhọn đang đung đưa dễ dàng nghiền nát mọi thứ.

“Cái tên bị thịt Ovan, lần này ông hại cả nhóm thảm rồi…” Lời của Emi như là tiếng lòng của mọi người khi sắp đối đầu với một cơn sóng lớn này.

4:59 PM.

Trời đã dần tối, lúc này mưa bắt đầu nặng hạt hơn, tại nóc của một tòa nhà sụp đổ, một bóng dáng mảnh khảnh đang đứng giữa ngổn ngang xác chết quái vật. Nếu có ai ở đây chứng kiến cảnh tượng này sẽ vô cùng kinh ngạc vì ‘chủ nhân của cuộc thảm sát’ này chỉ là một thiếu nữ tầm 17 tuổi.

Với mái tóc bạch kim lấp lánh ánh nước được búi gọn gàng bằng một cây trâm cài có đính hoa tuyết, cô quan sát kỉ mọi thứ xung quanh rồi hướng thẳng lên bầu trời mặc cho cơn mưa tầm tã không ngừng giáng xuống đây. Nước mưa cuốn trôi máu để lộ một khuôn mặt lạnh lùng nhưng có một chút ấm áp từ đôi mắt đen tuyền của cô gái, đôi môi mấp máy như đang ngâm nga một bài hát. Bỗng, tiếng tít tít vang lên, phá tan không gian tĩnh lặng này.

Cô đưa tay chạm vào thiết bị màu đen gắn trên tai mình, lắng nghe. Sau vài giây, cô lên tiếng:

“Đã rõ.”

Nói xong, cô gái vung thanh katana trên tay mình rồi cẩn thận tra vào bao, tiếng cọ xát của lưỡi gươm và bao kiếm khiến ai nghe được cũng phải lạnh gáy. Tay cô đưa lên lộ ra một thiết bị kỳ lạ tựa đồng hồ cỡ nhỏ hình chữ nhật rồi cầm lấy cái áo khoác măng tô dài màu trắng được treo trên bức tường gần đó từng bước đi lại gần chiếc moto tự chế màu trắng viền xanh đầy tinh tế cực oách. Đặt kiếm lên xe, tay cắm chìa khóa, chân đạp ga, cô gái với mái tóc bạch kim lái moto nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Đoàng đoàng đoàng! Bùm!

Gào!!! Rít!!!

Tiếng súng cùng lựu đạn nổ không ngừng vang lên liên hồi khiến vô số quái vật ra đi về với đất mẹ, dẫu vậy số lượng quái đã chết chẳng là gì so với lũ còn sống đang không ngừng áp sát nhóm người còn sống kia. Lúc này, cả nhóm chỉ còn Leon, Emi cùng Ovan là sống, hai người kia bị mấy con giun khổng lồ đánh lén từ dưới đất lên nên đã tử trận. Các cỗ máy trinh thám đều hy sinh thân mình bảo về bộ ba.

Mặc dù còn sống nhưng tình trạng lúc này của ba người chẳng tốt tí nào.

“Khốn khiếp, đây là băng đạn cuối. Ovan, Emi sao rồi?” Cả người Leon toàn là vết thương, nhất là ở phần bụng có một cái sừng nhọn đâm thủng qua đó khiến máu chậm rãi nhiễu, nó đang dần bào mòn sức lực và sinh mệnh của ông. Cái kính râm ông đeo đã gãy từ đời nào mà thế vào đó là vết thương dài khiến một bên mắt ông bị hỏng.

“Cổ ổn, chưa chết đâu mà lo.” Nhìn cô gái đang thoi thóp yếu ớt với vết thương bầm tím trên vai, ông càng hận sự bất cẩn của bản thân. Chỉ vì một chút tham lam muốn giết thêm một con để có thêm ít tiền mà giờ đây cả đội phải ở nơi khỉ khô này mà chiến đấu với số lượng quái vật nhiều đến vô tận.

Giờ thì hai thành viên của đội đã chết, một người trúng độc đang trong trạng thái nguy kịch, ông bị mất một cánh tay còn đội trưởng thì sức cùng lực kiệt, đạn dược thì hết, việc muốn thoát khỏi đây hoàn toàn là bất khả thi.

“Xin lỗi nhé Leon, tại tôi mà…”

“Nếu cậu còn có dư hơi để xin lỗi tôi… thì lo mà giết chết bớt lũ này hộ tôi, như vậy là tôi mang ơn lắm rồi.” Leon thừa biết điều mà đồng đội ông nghĩ, nhưng bây giờ không phải là lúc cho chuyện đó. Ông sẵn sàng la mắng và trách phạt Ovan với điều kiện… là họ còn sống sót đã.

Tạch tạch!

“Khỉ bố nó, hết đạn rồi… Ovan chạy mau!” Nhìn khẩu súng đã mất đi giá trị của mình, ông ném thẳng nó về phía quân thù rồi kéo theo đồng bọn chạy trốn. Bây giờ họ phải cố gắng sinh tồn, phải cố chạy thật nhanh trước khi người đến giúp họ. Ban nãy trước khi bất tỉnh, Emi đã dùng bộ đàm liên hệ được với một tổng bộ nhờ cứu trợ và họ được bảo là phải cố cầm trước khi nhóm giải cứu đến. Bây giờ đã trụ được đến mức này thì sao họ buông xuôi được, dù rằng hy vọng được cứu rất mong manh nhưng thà có để bám víu lấy còn hơn.

Dù nỗ lực chạy trốn không ngừng, nhưng sức đã cạn khiến Leon không còn đủ tỉnh táo nữa để rồi khi đòn đánh của một con C.M dạng rết đến gần, ông mới nhận ra thì đã muộn. Cơ thể bị đánh trúng văng lên cao rồi té đập mạnh xuống đất.

Bây giờ mọi sức lực như rời xa, ông chỉ có thể nằm ở đó mà chờ ‘tử thần’ đến xé xác. Bỗng, phía trên trần hang động, một âm thanh ùn ùn vang lên khiến bọn quái vật đang áp sát Leon chợt dừng lại. Chúng ngẩng đầu lên cao chờ đợi điều gì đó…

Ùn! Ầm!

Rít! Rầm!

Một chiếc moto màu trắng từ nóc hang phi thẳng xuống đầu của một con rết khổng lồ khiến nó choáng váng ngã xuống đất đè chết những con nhỏ hơn bên dưới. Dưới ánh mắt hoang mang và kinh hoàng của nhóm người Leon, cô gái nhanh chóng bước xuống xe đi về phía họ, tay đưa lên thiết bị liên lạc.

“Chỉ còn lại ba người?”

“Cô là...” Leon được Ovan dìu đỡ dậy lên tiếng hỏi nhưng nhận lại là câu trả lời cùng hành động đầy khó tin.

“Chủ tịch nhờ tôi đến. Trên xe có hộp cứu thương” Nói xong, cô gái ném chìa khóa xe cho Ovan rồi bản thân nhanh chóng rút thanh katana ra thủ thế đứng trước mặt bọn họ, ánh mắt cô đầy lạnh lùng sắc sảo như lưỡi gươm sắc bén khiến đám quái vật dè chừng. Ovan đưa bắt lấy chìa khóa trên đó gắn một vật trang trí có khắc chữ ‘Mai – chan’. Ông hướng đôi mắt đầy kinh ngạc về phía chủ nhân của chiếc xe này.

“Một mình cô sao?”

Vừa dứt lời, thì Ovan liền nhìn thấy cái đồng hồ trên cổ tay trắng ngần của đối phương. Ông ngạc nhiên thốt lên:

“Striker!?” Nghe Ovan nói vậy, Leon cũng nhìn sang, ông hoàn toàn bất ngờ với danh phận của cô gái trẻ trước mặt mình. Trong đầu họ có chút bối rối về cô em này, người được ‘bọn họ’ cử đến đây.

“Cứ ngỡ tín hiệu của Emi sẽ giúp chúng ta có được một trung đội đến cứu và giải quyết đám này, nào ngờ là một cô bé Striker không rõ cấp bậc chứ. Đội trưởng… liệu chúng ta sẽ ổn không đây?” Ovan có chút khó tin về danh phận của cô và lo sợ liệu mình có được cứu hay không nhưng Leon biết rằng bây giờ họ chỉ có thể tin tưởng vô cô gái nhỏ bé này và tranh thủ sơ cứu cho nhau.

Xoẹt!

Trong lúc đám người Leon trị thương thì có vài con quái lao đến tấn công đều bị em gái nhỏ nhắn kết liễu nhẹ nhàng làm cả bọn chấn kinh. Nhìn đám ‘bại tướng’ bên dưới, cô biết ‘nó’ đang quan sát, thử khả năng của cô và như 'nó' muốn đòn đánh kế tiếp sẽ là đòn quyết định.

“Này, lên xe đi.”

“Hả, ý cô là sao? Giờ cô nghĩ chúng ta có thể đi đâu với tình trạng vậy…ơ!” Ovan còn ngơ ngác thì đã bị Leon lôi lên xe vì ông đã nhìn thấy ánh mắt của cô – một cái nhìn của một ‘sát thủ chuyên nghiệp’.

Nhìn bọn họ lên xe, em gái nhỏ đó liền thủ thế.

Cô nhắm mắt hít thở đều, cả người thả lỏng trong ít giây rồi vận lực đạp mạnh mặt đất rồi biến mất tại đó. Chỉ trong nháy mắt cô lao thẳng về phía trước, xuyên qua hàng phòng ngự của quân địch mà đâm vào đầu của ‘nó’ - một con nhện.

Con nhện này có bề ngoài nhỏ hơn các con khác rất nhiều lần nhưng nếu để ý kỷ thì sẽ thấy hoa văn trên người nó vô cùng tinh tế, cấu tạo cơ thể cũng phức tạp và rắn chắc hơn, đám quái vật xung quanh có phần kiêng kỵ né xa nó. Từ những điểm đó ta có thể thấy con nhện này là một kẻ lãnh đạo.

Rít!!!

Tuy đầu con nhện né được lưỡi kiếm nhưng phần bụng nó thì không. Mũi kiếm đầy sắt bén và uy lực của cô không những tạo một lỗ lớn trên đó mà cô còn lợi dụng lực lao đến vẫn còn mà nghiêng người cắt đứt phần bụng của nó khiến nó gào lớn rồi gục đổ chết đi.

“Chuẩn bị tiến hoá lên cấp 1 sao…” Cô thì thào.

Chém xong cô không dây dưa ở đó mà lao người tấn công những con khác khiến cục diện nơi đó vô cùng hỗn loạn, xác chất thành núi.

“Qua đây!” Thấy nhóm Leon vẫn còn ngơ ngác, cô đành lên tiếng nhắc nhở họ, kiếm trong tay không ngừng vung lên kết liễu mạng sống kẻ thù. Khi nhìn thấy một con rết nhiều đầu đang di chuyển lại gần tấn công cả bọn, cô chợt nghĩ đến điều gì đó, thế kiếm thay đổi mà tấn công con rết.

“Rốt cuộc cô em muốn gì, muốn tụi này chết thảm cỡ nào mới chịu đây hả!”

“Muốn sống thì nhanh lái xe về phía đó.” Nói xong cô chỉ về phần đuôi của con rết, lập tức Leon hiểu điều cô muốn nói mà mặc kệ Ovan đang lãi nhãi sau lưng, lái xe hướng về đó. Mai thấy họ đến đó liền vung kiếm thu hút tất cả tập trung về phía mình, kiếm trong tay cô như có sự sống mà cùng cô ‘nhảy múa’.

Mặc kệ tứ phía là bầy quái vật đang lao lại gần mình nhưng cô vẫn bình tĩnh ứng phó, hơi thở không chút rối loạn mà từ tốn giải quyết từng con một như thể cô chỉ đang hái hoa bắt bướm chứ không phải đang chìm đắm trong một cuộc đại chiến cùng gặt hái các sinh mệnh.

Trong tức khắc toàn bộ đều bị cô ấy đánh vô điểm chí mạng khiến xác chúng la liệt. Con rết nhiều đầu cũng bị cô làm cho bị chộp mắt liền gào lên đầy giận dữ. Lúc này, nó cảm thấy trên thân nó có vật gì đó đang di chuyển thì thấy một chiếc xe moto đang phóng nhanh lên đó.

Rít!

“Đến lúc ngươi đi chết được rồi!” Con rết chợt giật mình nhận ra mấy cái đầu còn lại của nó đã bị cô gái tiêu diệt và cô dùng chúng làm đà giậm nhảy áp sát nó khiến nó hoảng sợ ưỡn người ra sau làm cho thân hình đồ sộ hướng thẳng ra lên.

‘Ngay lúc này!’ Cô và Leon biết thời cơ để thoát khỏi đây đã tới liền tăng tốc độ di chuyển lên mức tối đa. Vừa lúc nhóm người Leon phi xe bay cao thì cô gái cũng đã rạch một đường thật dài dọc trên thân rết rồi nhảy lên nắm lấy phần sau của moto mà rời khỏi hang động đầy nguy hiểm này.

“Dù có cho tôi mười cái mạng cùng cả núi tiền thì tôi cũng không dám ngồi lên xe và thực hiện lại một cú ‘bay’ đó đâu. Sếp à, chỉ có anh và con điên đó mới dám làm vậy.” Sau khi rời khỏi chốn nguy hiểm đó, Ovan nằm dài trên đất mà than thở. Dù biết rằng nhờ cái ‘điên’ đó mà anh được sống nhưng nó đã để lại một dấu ấn cực kỳ tệ trong tim anh. Chắc rằng từ đây đến già anh cũng không dám lái cũng như ngồi trên bất kỳ xe moto nào nữa.

“Xin tự giới thiệu, tôi là nhóm trưởng của đội bốn – Leon. Rất cảm kích cô đã cứu bọn tôi nhưng rốt cuộc cô là ai mà dám…” Leon sau khi xác nhận tình trạng của Emi đã qua cơn nguy kịch liền cúi người về phía ‘Mai – chan’. Dù vậy anh có chút sợ hãi cũng như đề phòng về cô và ‘kẻ đứng sau’.

Không một ai đủ độ can đảm để cầm một thanh kiếm đi chém giết bọn quái vật cả. Không kể đến độ sắc bén của nó đủ để chém xuyên lớp giáp cứng rắn kia không thì mỗi việc đối mặt ở phạm vi gần như vậy cũng đủ để biết kẻ đó gan lì cỡ nào. Nếu chỉ là một chọi một thì không nói gì, đây lại là một chiến một chục, một trăm thậm chí là một ngàn thì liệu có con người nào lẫn thanh kiếm nào đủ cứng rắn để đương đầu không.

Dưới cái ánh nhìn và suy nghĩ liên hồi của Leon thì câu trả lời của cô lại vô cùng đơn giản. Dưới ánh đèn chiếu rọi từ trực thăng cứu hộ, tiếng gió thổi vù vù cùng tiếng cánh quạt ồn ào như muốn xóa tan mọi âm thanh nhưng lời nói của cô vẫn lan đến được chỗ anh.

“Mai… chỉ là một kiếm sĩ mà thôi.” Nhìn vào thân hình mảnh khảnh đứng giữa một vùng đất mênh mông đầy nguy hiểm cùng áo choàng và mái tóc phất phơ trong gió đang vuốt nhẹ chuôi kiếm, ánh mắt thoáng ngẩn nhìn về chốn xa xăm nào đó mà trả lời làm anh có cảm giác một niềm tự hào cũng như một sự tiếc nuối nào đó của ‘vị kiếm sĩ’ này.