Hắn không sao ngủ được, từ ngày hắn gặp Hy lần đầu tiên trong kiếp này hắn cảm thấy rất áp lực. Để thỏa mãn những gì chưa có vào kiếp trước hắn phải rất nỗ lực vào kiếp này, chính vì điều đó mà hắn sợ mình bỏ sót điều gì đó. Nghĩ đi, nghĩ lại thì hắn đã gián tiếp thay đổi số mệnh của rất nhiều người cho nên kiếp này muốn bù đắp lại hẳn không phải là việc dễ.
Khác với lúc trước, từ năm ngoái hắn đã suy nghĩ rất nhiều về việc học ngành nào và sẽ học nó ra làm sao. Hắn không có gì ngoài quãng thời gian dài đằng đẵng đợi dự toán cho tương lai, cái lợi thế về nhận biết và trí khôn tới một lúc nào đó cũng bị san phẳng, cho nên chỉ cần kế hoạch hắn đặt ra cho mình bị lệch đi thì cái kiếp này của hắn hẳn cũng sẽ nhiều hối tiếc như cũ. Và những người như Hy, những người mà hắn từng mang ơn sẽ là các dấu chấm hỏi lớn trong cái kế hoạch cuộc đời vĩ đại của hắn.
Bằng một cách kỳ diệu nào đó, thời gian chạy còn nhanh hơn con vụ. Thoáng cái ngày mai hắn đã phải đi học, lần đầu tiên cắp sách đến trường và ngồi trên ghế nhà trường với tư cách là một học sinh, cái cảm giác này phải bảy, tám năm hắn chưa có dịp trải nghiệm.
Cẩn thận sắp xếp lại từng quyển vở trắng mà mẹ đã bao bìa kỹ cho hắn từ tối qua vào tập, trên tờ giấy nhãn nhỏ là tên của hắn, do chính hắn cầm bút ghi xuống. Đã lâu không cầm bút nên nét chữ có vài chỗ hơi xiêu vẹo nhưng không sao, vẫn còn tốt chán.
“Hôm nay nàh mình đi đâu thế?” Hắn cất giọng hỏi khi thấy mẹ đang chuẩn bị đồ ăn cho vào hộp nhựa, gần đó ba hắn đang sửa soạn lại quần áo cho vào một cái bị to màu xám. Mẹ vẫn đều tay đảo cánh gà trong chảo dàu sôi sùng sục.
“Đi công viên nước chơi một ngày, con chưa đi lần nào mà phải không? Sẵn hôm nay mẹ của con Hạnh tổ chức nên gia đình mình cũng đi chung cho vui” Mẹ trả lời mà không cần quay đầu lại, hắn ậm ừ một tiếng rồi ngồi thừ người trên ghế.
Bàn tay hắn không tự chủ rót trà ra tách toan đưa lên miệng, nhưng còn chưa kịp chạm đầu lưỡi thì ba hắn đã nhẹ nhàng đoạt lại tách trà đặt lên mặt bàn, giọng ông ân cần nhưng vẫn có phần nghiêm khắc.
“Con nít không được uống trà, mất ngủ đấy” Hắn dạ một tiếng rồi lại thừ người ra thêm nữa, lát sau đồ đạc đã chuẩn bị đầy đủ mẹ mới giục hắn lên phòng thay đồ. Bà chồng vào người hắn cái bộ đồ in hình siêu nhân mới mua ngoài chợ, hắn lại cởi ra mặc vào một cái áo thun đen đơn giản không có họa tiết.
Thấy thế, mẹ cũng không ép buộc mà chỉ xoa nhẹ đầu vai hắn rồi đi ra khỏi nhà. Đứng trước cửa một lát thì một chiếc xe mười sáu chỗ chạy tới, cửa mở ra chưa kịp định hình thì hắn đã nghe cái giọng lanh lảnh của con Hạnh.
“Anh, mình đi chơi đi” Hắn chỉ gật đầu rồi lúi cúi đi lên xe, trên xe đã có con Hạnh, thằng Ngô, con Vi, con Lam và cả con Trân nữa, riêng thằng Hải và Hà thì không thấy đâu cả. Cả bọn con nít đã ngồi đầy ở băng ghế sau cùng, mẹ hắn lên tiếng chào hỏi rồi xúm lại cùng mẹ mấy đứa bé nói chuyện rôm rả, ba hắn thì ùa vào mấy ông chồng bắt chuyện.
Hắn ngồi vào băng ghế vừa khít cho bản thân mình, vì chơi thể thao nên trông hắn cao lớn hơn mấy đứa con nít khác, con Trân hơn hắn hai tuổi mà lại thấp hơn, riêng con Lam vốn đã lùn thì khỏi nói nó phải thấp hơn hắn gần hai cái đầu.
“Đi công viên nước lần nào chưa” Thằng Ngô hôm nay mặc một cái áo thun màu vàng có in hình người máy, hắn chỉ khẽ lắc đầu một cái nhẹ rồi đưa mắt nhìn ra phía cửa sổ.
Lúc trước, hắn tới nơi đây cả chục lần rồi. Nào là đi với gia đình, bạn bè hay thậm chí là đi với Tuyết. Tại hồ tạo sóng, khi mà tiếng nhạc Flamenco vừa vang lên thì hắn đã cõng Tuyết lên vai cho cô nàng giơ hai tay cười vui trong âm nhạc, đó là mảnh ký ức ít ỏi mà hắn trân trọng tới tận bây giờ.
Xe chạy vài chục phút thì tới, nhà hắn ở quận 6 nên băng qua Đầm Sen khá là gần, thấp thoáng từ xa hắn đã thấy một đường trượt cao hơn chục mét đứng sừng sững, thằng Ngô thì há hốc mồm kinh ngạc, mấy đứa con gái thì tái xanh mặt khi nghĩ tới cảnh trượt từ trên đó xuống.
“Các con không được đi cái đó đâu, chỉ được qua hồ con nít chơi thôi” Mẹ của thằng Ngô nhắc nhở lũ nhỏ, mặt mũi cả đám bí xị lại dù rằng chẳng đứa nào dám mò đi chỗ khác nhưng bị cấm đoán không phải là chuyện đám con nít thích, vô hình chung lời nhắc nhở của mẹ con Hạnh đã khơi lên một sự tò mò không hề nhỏ đối với lũ trẻ.
Xe đậu lại trong bãi gửi xe, hắn dùng tờ báo đưa lên che nắng. Giờ mới có tám giờ sáng nhưng tia nắng sớm chiếu vào cũng làm hắn thấy không thích theo bản năng nhắm hai mắt lại. Mẹ thằng Ngô chạy đi mua vé, để lại mấy đứa nhỏ ngơ ngác nhìn cảnh tượng đông người xung quanh, mỗi đứa được phân công cầm một món đồ nho nhỏ vừa với sức của nó, thằng Ngô tuy chỉ xách bọc nước uống thôi nhưng cũng đỏ hết cả mặt vì mệt.
Hắn cảm thấy không quá nặng nên xách hết đồ giùm tụi con gái. Cơ thể hắn làm sao ngại mấy món đồ vặt vãnh này. Mẹ hắn dắt tay cả đám vào cửa công viên. Bên trong đông nghẹt người, vừa bước vào trong cả đám đã bị lóa mắt bởi một cộ nước phun lên thật cao quá đầu mấy người lớn.
Thằng Ngô cực lắm mới có thể ngậm mồm vào, vào chốn đông người tự nhiên nó không dám nhiều lời nữa. Chỉ nói khe khẽ hoặc là không nói, cứ như là nó sợ ánh mắt của những người xung quanh đổ dồn vào mình. Mấy đứa con gái thì nép sát vào nhau, duy chỉ có con Hạnh là vừa chạy vừa la làng một cách thoải mái.
Nó không thèm đi thay đồ mà chạy thẳng lại chỗ cái cột nước cao “tận trời xanh” mà nó nhìn thấy, quần áo nó nhanh chóng ướt sũng. Thấy hành động của nó mấy đứa con nít như được giải thoát chạy ùa ra không cần thay đồ.
“Anh xách nặng không? Để em xách phụ anh nha” Con Vi bỗng giật giật tay áo của hắn nói, nó bẽn lẽn cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt hẳn, biết mình không thể lắc đầu vì con bé chắc chắn không thể nhìn thấy, hắn tháo một chai nước ra treo lên vai của Vi rồi mới nhẹ nhàng nói.
“Được, chạy vào trong chơi đùa đi” Con Vi bặm môi rồi chạy thẳng về phía mấy đứa nhỏ, nhanh chóng nước mát cũng làm cho nó quên đi khoảng cách chạy vòng vòng quang cột nước, mấy phụ huynh chỉ biết lắc đầu không nói gì, lần lượt từng người dắt tay con mình vào trong.
Đi mấy bước, mấy đứa con nít lại lần nữa kinh ngạc vì khoảng không gian rộng lớn bên trong, nào là cây, là nước nào là cầu tuột mà còn nằm dưới nước nữa chứ, người người qua lại nói cười. Những thứ mà mấy đứa con nít thích nhất đều tụ lại một chỗ làm cho tụi nó vui mừng hết sức.
Cả nhà tìm một cái bàn thật to rồi bày túi xách lên, mẹ hắn lấy ra mấy hộp đồ ăn, toàn đồ chiên xào làm mấy đứa con nít thích mê, rồi còn có cơm chiên, chả, đủ loại thức ăn. Con Hạnh dắt lấy tay con Trân hối thúc con bé vốn cũng chưa hết bàng hoàng về nơi này giục con Trân dẫn nó đi chơi.
Mẹ con Hạnh ép nó ở lại, phải ăn uống đầy đủ rồi mới được đi chơi. Con Hạnh rất không vui lòng cầm một cái đùi gà chiên cắn một cái rồi nhanh chóng hai mắt sáng lên mà ăn rất nhanh. Nó chu đôi môi nhỏ hình trái tim ra hét thật to.
“Ngon quá, món này là món gì dạ”
“Đùi gà” Hắn nói khẽ trả lời rồi ăn một chén cơm nhỏ. Giờ này còn rất sớm nhưng công viên không hề vắng người tí nào, dù rằng hắn đã lớn cũng đã đi qua và trải nghiệm nhiều thứ nhưng không hiểu sao trong lòng hắn cảm thấy một chút bồn chồn.
“Đi thôi mấy đứa” Mẹ của con Hạnh thay một bộ đồ tắm bó sát người, đầu đội một cái mũ vành rất đẹp. Bà dắt tay mấy đứa nhỏ vừa đi vừa quản lý mấy đứa nhóc. Hắn đứng dậy xoa xoa cái bụng đã hơi no.
Hắn lon ton một mình chạy đi mất biệt. Khác với mấy đứa nhóc chẳng biết gì nơi này, bản đồ của công viên này hắn đã học thuộc lòng. Thấy con mình đứng dậy chạy đi mất biệt, mẹ của hắn còn tưởng con mình bị đau bụng mà cười khẽ. Mãi không thể đứa con không trở lại thì bà đành nhún vai không vội đi tìm.
Con Vi thì nhìn xung quanh, khi thấy không có hắn thì mới lắc đầu đi chơi cùng mẹ con Hạnh. Về phần hắn thì đang đi tới dòng sông lười, mặc cái lạnh hắn thả cả bản thân vào mặt nước lạnh ngắt, đợi lát sau da thịt hắn quen hẳn rồi mới vươn vai mấy cái.
“Cho con xin cái phao được không chú?” Hắn hỏi người đàn ông trung niên đang nằm trên một cái phao, cái kia thì gác chân. Ông ta nhìn nó một chút rồi lại nhìn vào cái thân thể nhỏ bé của nó mà gật đầu.
“Cảm ơn chú” Nó lễ phép cảm ơn rồi nhún mạnh chân một cái leo tọt lên cái phao. Với thằng con nít bình thường thì nước ở đây khá là sâu nhưng đối với hắn mà nói thì quá bình thường. Nước chỉ cao hơn ngực hắn một chút, khi lẹo lên được phao rồi thì chẳng còn trở ngại gì.
Hắn ngã người ra đằng sau, nằm gọn trên chiếc phao rồi mặc cho phao trôi đi đâu thì đi. Hắn nhắm nghiền hai mắt chẳng quan tâm mình đang làm gì và đi đâu, hắn thấy khoảng thời gian này rất thích hợp để vui chơi mà không lo nghĩ. Rất nhanh thôi, thời gian biểu của hắn sẽ không còn chổ trống, dễ gì có cơ hội như bây giờ.
Đang nằm miên man theo gió thì đột nhiên chiếc phao của hắn đột ngột ngừng lại, mãi không thấy di chuyển hắn mới dùng tay khua nước, vẫn không được. Hắn ngẩng đầu dậy và đón hắn là một ánh mắt bất ngờ của một khuôn mặt nhỏ xíu.
“Ủa, cậu cũng tới chơi hả?”
Hắn bất ngờ tới mức ngã nhào khỏi phao.