Quay lại lúc xưa một chút, chính xác là mùa thu năm hắn vào lớp mười. Cái mùa thu mà cuộc đời học sinh của hắn chính thức mở ra. Quãng thời gian này, có hai sự kiện đặc biệt xảy ra. Thứ nhất, hắn đánh mất bản thân mình, thứ hai hắn gặp, quen biết và cũng đổ vỡ rất nhanh chóng trong mối quan hệ với Tuyết.
Và cô gái có làn da ngăm đen kia chính là một nhân vật quan trọng trong chuỗi sự kiện thứ nhất. Cô gái đó tên là Hy, cô ta học lớp kế bên lớp hắn. Chiều chiều hắn thường thấy Hy chạy về nhà trên chiếc xe đạp cũ một mình, đều đặn ngày mưa cũng như ngày nắng.
Ttrong trường, Hy là một cô gái nổi tiếng phá phách và nổi loạn. Thậm chí có thể nói ngoài những kẻ ăn không ngồi rồi và có thành tích bất hảo tiếp xúc với cô ra thì còn lại đều đặt Hy ngoài tầm mắt. Tất nhiên, cái thành phần bất hảo đó có cả hắn.
Nhớ lại cái khoảng thời gian đó, hắn đánh nhau và quậy phá, bản thân cầm đầu một đường dây bán thuốc lá nhỏ trong trường học. Cuộc sống của hắn lúc đó theo hắn nghĩ thì khá tuyệt, như bao phi vụ khác mà hắn vẫn làm. Hy mua của hắn một gói Jet chưa mở bao. Rồi từ đó cả hai lân la nói chuyện và duy trì các mối quan hệ hợp tác làm ăn mà bây giờ khi nghĩ lại thì hắn thấy nó nhảm nhí vô cùng.
Hắn nhờ Hy giữ dùm những gói thuốc còn trong bao mỗi khi bị xét lớp, ngược lại hắn bảo kê cho Hy, cho Hy thành một đàn chị đúng nghĩa trong cái đám choi choi đó. Mối quan hệ cứ thế tiếp diễn, mãi cho tới kỳ nghỉ hè năm lớp mười.
Hắn thấy vô tình thấy Hy vào khách sạn với một người lạ lớn hơn Hy vài tuổi, lúc đó hắn đang trên đường đi chơi về và thấy. Từ đó, hắn nảy ra suy nghĩ Hy làm gái kiếm tiền, và quả thực nếu chuyện đó là sự thật thì hắn cũng chả bất ngờ, có rất nhiều cô gái trạc hay lớn hơn Hy vài ba tuổi sớm đã mất đi cái ngàn vàng của mình rồi.
Như một lẽ thường, hắn bắt đầu suy diễn rất nhiều về cuộc sống của Hy và kết quả thì bao giờ cũng không đúng đắn cả. Cái tâm sinh lý mới lớn của hắn mường tượng ra cảnh một cá thể x giao lưu với một cá thể y, những suy nghĩ như thế cứ chạy vòng trong đầu hắn.
Không giống như là những gì diễn ra trên phim, cuộc sống của Hy thật sự khiến hắn tò mò và cả hứng thú nữa. Sau đó khi vào lại trường thì hắn không tài nào đối xử với Hy một cách bình thường được, mỗi lần lại gần Hy là những hình ảnh kia lại tìm đến.
Một cánh bướm đã đậu trên vai ngày Hy tròn mười bảy, một hình xăm to tướng in trên nước da ngăm tuyệt đẹp của Hy. Và hắn lại là người đầu tiên Hy khoe thứ này, một hình xăm khi ấy có ý nghĩa thế nào với Hy, hắn không biết. Chỉ biết vì hình xăm đó mà con bướm màu tím kia đã bay dập dờn trong đầu hắn.
Rồi Hy nghỉ học, một tuần rồi lại hai tuần. Quãng thời gian Hy vắng mặt hắn không để ý lắm bởi vì lúc đó Tuyết vẫn còn hiện hữu, rồi như một lẽ thường tình Tuyết và hắn đột nhiên chả còn là gì của nhau nữa. Hắn tìm tới nhà Hy một cách lặng lẽ.
Đôi môi Hy khô nứt nẻ, khóe mắt thì lúc nào cũng ướt đẫm. Hy nhốt mình trong phòng không gặp ai và cũng chả chịu đi học, thấy hắn tới Hy kinh ngạc lau nước mắt rồi cả hai nói chuyện bâng quơ chả đâu vào đâu rồi Hy bắt đầu kể về gia đình.
Mẹ Hy nuôi Hy một mình kể từ lúc cha Hy bỏ đi, ngôi nhà thiếu vắng bóng người đàn ông của Hy trở thành địa ngục khi mỗi ngày Hy lại có một người cha mới. Hắn lúc đó cứ tưởng mình đang nghe cốt truyện của một bộ phim truyền hình nhảm nhí, nhưng không. Những người cha thay đổi theo tháng ngày kia đã có lần tính làm nhục Hy, lần đó Hy dùng tô cơm trên tay đập vỡ đầu lão già kia.
Hy kể tới đó thì hắn bật cười, Hy cũng cười nhưng nụ cười không được vui vẻ như hắn. Nghĩ lại thì khi đó hắn vô tâm quá, hắn chưa ý thức được độ nghiêm trọng của sự việc mà chỉ coi nó như một câu chuyện cười, hoặc cũng chỉ là câu chuyện bi không liên quan tới mình.
Trước khi về Hy hôn lên má hắn một cái, hắn thừ người ra một lúc rồi dắt xe chạy về, khi xe hắn chưa đi được bao lâu thì mẹ của Hy cùng một người đàn ông khác cũng vừa về tới nhà. Từ đó ngày nào hắn cũng tới nhà Hy vào xế chiều.
Hắn không khuyên Hy đi học, cô giáo tới nhà khuyên Hy cũng không được. Hắn chỉ đều đặn mỗi ngày tới để nói chuyện và tất nhiên là cả nụ hôn cuối buổi nữa. Hy nghỉ học được một năm thì gia đình Hy phất lên nhanh chóng nhờ tài kinh doanh của mẹ Hy, mẹ Hy mở một quán nước trước nhà và mọi chuyện đều rất ổn.
Hy thích nhảy, không rõ là hắn biết tới điều này khi nào. Chỉ nghe Hy kể là từ nhỏ Hy đã rất thích nhảy rồi, hắn quên mất là cô thích nhảy thể loại gì và cũng chả quan tâm tới nó, hắn còn nhớ Hy thường kể cho hắn nghe rất nhiều về nhảy và Hy cũng nhảy cho hắn coi vài lần.
Ngày hắn chật vật tốt nghiệp cấp ba và chuẩn bị thi đại học cũng là lúc ước mơ của Hy có hy vọng, Hy đậu một cuộc thi nhảy trên mạng và được tiến cử tham gia khóa đào tạo đặc biệt ở Nga, đây sẽ là dấu phẩy ngoạn mục cho cuộc đời của Hy.
Ngày đó Hy vui tới phát khóc, hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết Hy sẽ không còn ở đây nữa. Những ngày sau đó hắn cắm đầu ôn thi và không ghé gặp Hy nữa.
Mãi tới một tháng sau, hắn nhận được kết quả thi đại học và chưa kịp vui vì đậu thì Hy xuất hiện với bộ dáng buồn bã. Hy đậu và Hy thực sự rất xuất sắc, chỉ là vì hình xăm trên lưng của Hy.
Vì những con người mà mẹ Hy đem về mỗi đêm, Hy nói cánh bướm của Hy muốn bay lượn khắp trời Âu, Hy nói nó mang cho Hy hy vọng thật sự, dù rằng khi nó được vẽ lên nó chẳng có ý nghĩa gì ngoài đẹp cả, nhưng sau này nó thật sự chính là thứ đẹp nhất trên cơ thể Hy như lời Hy nói.
Ngày đó hắn đã biết được câu trả lời cho việc Hy có đi làm gái hay không? Hy là lần đầu tiên của hắn và hắn cũng là lần đầu tiên của Hy. Cánh bướm tím đập nhẹ trong lòng hắn đúng một lần duy nhất và không bao giờ đập nữa.
Đầu năm sau, ba Hy trở về và mang hai mẹ con Hy sang Mỹ định cư, chân Hy trong một tai nạn giao thông cũng bị thương nặng phải gắn đinh vào đầu gối. Hy lên máy bay với đôi chân phải đi nạng và vẫy tay chào hắn lần cuối.
Hy nói trước khi đi, Hy là một con bướm nhớ bầu trời. Hy là một cánh bướm sẽ phe phẩy đôi cánh tím của nó khi nhìn lên bầu trời, hình xăm con bướm trên lưng của Hy được xóa đi, để lại sau đó một vết sẹo to tướng.
“Cậu tên Hy ấy nhỉ?” Hắn xé keo cao su cho vào miệng rồi khẽ hỏi.
Hy gật đầu, không tỏ ra thắc mắc tại sao hắn lại biết tên của cô. Hy đung đưa đôi bàn chân, miệng nhai kẹo cao su và nhìn về phía mẹ đang nói chuyện với thầy hiệu trưởng. Kiếp trước Hy cai thuốc lá bằng kẹo cao su, không ngờ là khi nhỏ cô cũng thích ăn kẹo cao su như vậy, có thể mẹ Hy đã dùng kẹo cao su để giúp con cai sữa.
“Cẩn thận nuốt phải bã, ăn phải nhả ra. Mẹ tớ nói nếu nuốt phải bã kẹo thì sẽ không thở được. Không thở được tức là toi ấy” Hy nói, Hy thôi không đung đưa hai bàn chân nữa.
“Thế, Hy này. Cậu có thích nhảy không, nhảy múa ấy” Hắn lên tiếng thỏ thẻ, Hy gật đầu nhưng sau đó lại nhanh chóng lắc đầu.
“Nhảy thế nào? Nếu là nhảy lên nhảy xuống thì chẳng thú vị gì cả”
“Nhảy như bướm ấy, như bướm đập cánh tung bay giữa trời cao chẳng hạn” Hắn gợi ý xem có khơi ra được gì trong tâm trí nhỏ bé của Hy hay không. Hy lại lắc đầu, một hồi sau Hy lại nói.
“Tớ không định học trường này đâu, mẹ tớ lại bảo học ở đây gần nhà. Nhưng về nhà tớ sẽ năn nỉ ba, thế nào thì tớ cũng sẽ học trường Phú Lâm, nới ấy có bạn tớ” Qủa là kiếp trước Hy không học cùng trường tiểu học với hắn và có lẽ nguyên do là đây.
“Thế à? Tớ nghĩ cậu nên học ở đây thì hơn. Vì ở môi trường mới cậu sẽ quen được bạn mới, những người bạn cũ cũng sẽ vui hơn khi lâu ngày gặp mặt chứ ngày nào cũng gặp thì chóng chán lắm” Hắn thuyết phục Hy, Hy suy nghĩ một lúc lâu rồi mới gật đầu đồng ý.
“Có vẻ cậu nói đúng, một cộng một thì phải bằng hai chứ. Tớ sẽ vừa có bạn mới lẫn bạn cũ. À, nếu cậu nói về việc nhảy thì tớ thật sự rất thích bướm, tớ nghĩ mình sẽ đi học nhảy”
Hy nói với hắn với vẻ mặt e dè và trông chừng mẹ. Cứ như Hy sợ mẹ sẽ nghe và ngăn cản ý định của Hy vậy. Mẹ Hy chỉ nở nụ cười đôn hậu khi thấy con gái nhìn mình. Mẹ Hy đứng dậy bắt tay với thầy hiệu trưởng và chào từ biệt hắn cùng ba.
Hy nắm tay mẹ lăn tăn đi khỏi phòng, hắn nhìn theo mà lòng có chút cảm xúc dâng lên. Tính ra thì Hy và hắn cũng đã phối hợp cá thể với nhau vậy thì vì lý do gì mà hắn lại không giúp Hy đạt được ước mơ của mình chứ.
Hy sẽ lại lần nữa đập cánh giữa trời Âu, chứ không còn phải nuối tiếc nữa. Hắn sẽ giúp đỡ và đền bù cho Hy.
“Trách nhiệm của mình với nhiều người cũng nặng nề thật đấy, trời ạ, sao khi xưa mình lại tạo nhân nhiều tới vậy”
Hắn đưa tay đập vào trán rồi lẩm bẩm, nghĩ tới đây hắn có chút bâng khuâng. Những nhiệm vụ và cả nghĩa vụ lớn tới như vậy hắn có làm nổi hay không?
Không phải cho hắn, mà là cho tất cả mọi người.