Chương 7: Bánh Xe Số Mệnh

Trong ngày hè nóng đổ lửa, một chiếc xe đạp con con chạy thẳng trên đoạn đường dài. Vòng quay bánh xe cứ thế quay mãi, có ai đó quảnh đầu nhìn lại và hắn thấy thứ đằng sau hắn.

Hắn không tìm thấy bản thân mình trong quá khứ, đột nhiên hắn thấy mình xa lạ với những gì từng trải qua. Hắn đã chạy qua và vô tình làm thay đổi vòng chạy của bánh xe và bây giờ hắn có nhiệm vụ phải quay lại và đưa mọi thứ về cái chổ mà đáng ra nó phải ở đó.

Đó là nhiệm vụ của hắn, hắn tin chắc như thế. Có lẽ “Thượng Đế” cho hắn sống lại chỉ vì muốn hắn đưa tất cả về cái chỗ của nó.

...........................

“Tôi ru em ngủ, một sớm mùa đông Em ra ngoài ruộng đồng Hỏi thăm cành lúa mới Tôi ru em ngủ, một sớm mùa thu,...”

Hắn mơ màng tỉnh dậy trong cơn mê, tiếng quạt ro ro vẫn như thế không thay đổi theo thời gian. Máy phát nhạc hắn quên tắt đi lúc ngủ phát ra bài nhạc quen thuộc yêu thích của hắn.

Hắn lại lười đứng dậy, giống như hắn bị âm thanh kia ru ngủ lúc nào không hay. Hắn sống trong cảm giác mơ màng không rõ ràng, gió thổi nhẹ qua làm bay cuốn lịch treo trên tường.

Tháng tám.

Ngày nộp hồ sơ vào trường của hắn. Chỉ lát nữa thôi hắn sẽ nộp hồ sơ vào trường Ngôi Sao như kiếp trước, và hắn sẽ không có cơ hội gặp gỡ và lưu lại một chút ký ức nhỏ nhoi nào trong đầu Tuyết hết.

Cả xóm, từ thành Hải cho tới con Trân, con Vi hay tới con Loan cũng đều chọn vào trường Phú Lâm. Hắn thắc mắc, không biết trong ký ức của họ đã có từng va chạm với Tuyết bao giờ chưa.

Hắn đã có thuyết phục cha và mẹ rất nhiều nhưng kết quả mãi không được gì. Bất đắc dĩ hắn phải nghe theo lời của mẹ, tuy hắn rất thông minh nhưng cha mẹ hắn muốn hắn có một môi trường giáo dục tốt nhất có thể.

Tiếng kim đồng hồ nhảy số, hắn nhảy ra khỏi giường rồi tiến thẳng vào nhà tắm. Trong gương, hắn đã có nhịp nhìn rõ ràng hơn tuổi thơ của mình. Kiếp này hắn cao hơn kiếp trước một chút, do chưa tới giai đoạn dậy thì nên hắn vẫn chưa nhổ giò.

Làn da của hắn khỏe mạnh và cơ thể thon gọn hơn nhiều. Phải nói, hắn sống từ nhỏ tới giờ với một chế độ ăn uống rất lành mạnh và hoạt động cơ thể rất nhiều. Hắn đã không còn phải nhướn chân lên để soi gương như kiếp trước nữa.

“Dậy sớm vậy con, ra ba chở đi ăn sáng rồi mình đi nộp hồ sơ cho con. Ráng lên nha con, lúc đi học rồi không được ở nhà chơi nữa đâu”

Trong bếp mẹ hắn đang lúi cúi lau chùi tủ lạnh, thỉnh thoảng hắn thấy mẹ ngồi khâu lại mấy cái áo rách, hắn không biết mẹ thức từ lúc nào. Có lẽ là sớm hơn hắn rất nhiều, công việc làm ăn của mẹ dạo này gặp chút khó khăn nhưng hắn không thấy chút thay đổi nào trong cuộc sống của mẹ cả, cứ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Hắn gật đầu rồi ngay ngắn ngồi vào bàn, chiếc cặp da mẹ mua để trên sofa, bây giờ còn chưa nhập học nhưng quần áo, tập vở và vút viết đều đã được ba mẹ chuẩn bị từ thuở nào, cứ như hắn không phải làm gì hắn, chỉ việc sống thôi.

“Mẹ, con đọc trên bố thấy trường Phú Lâm vừa được khen thưởng” Hắn gõ gõ ngón tay vào bàn tạo ra âm thanh đều đặn vui tai, mẹ vẫn chăm chú lau chùi nhà bếp, bà vẫn không ngoái đầu nhìn hắn chỉ nghe thấy giọng bà nhỏ nhẹ đáp.

“Thôi, kỳ lạ thiệt. Đó giờ con chưa có làm cãi ba mẹ cái gì, sao tự nhiên bây giờ lại cứ nói mãi vấn đề trường học nhỉ? Con có biết là khó lắm con mới được vào trường Ngôi Sao không, thôi đừng nói nữa” Lời từ chối của mẹ vào tai hắn.

Vốn cũng không có gì đặc biệt, chỉ là hắn muốn cùng Tuyết trải qua một thời học sinh thôi. Hiện tại thì mọi thứ vẫn chạy theo quỹ đạo cũ, ngoại trừ việc hắn tác động vào cuộc sống của Loan khiến cho hắn gặp cô sớm hơn thì tất cả đều chạy theo vòng quay của nó.

Không có gì thay đổi hết, thứ thay đổi chỉ có bản thân hắn thôi. Ba hắn đi ra từ phòng tắm, ba hắn chải tóc gọn gàng và mặc áo sơmi tươm tất. Ba hắn nhìn bề ngoài thì có vẻ rất khó tính, khuôn mặt phong trần của ba hiếm để lộ ra sự gần gũi.

Nhưng sự thật thì ba là một người vui tính và sẵn sàng bỏ qua tất cả mọi thứ. Theo hắn nhớ thì ba và mẹ thường rất ít khi cãi nhau, mà mỗi lần như thế dù có cãi nhau lớn tới cỡ nào thì sáng ra đâu vẫn vào đó. Đó là một trong những điều hắn hâm mộ ở ba và mẹ, luôn cố gắng tiết chế để bảo vệ mái ấm của mình.

Xe chạy dọc theo đại lộ tới một ngôi trường khá rộng lớn. Bên ngoài đã sớm có rất nhiều người xếp hàng đợi sẵn, tay ai cũng nắm chặt sấp hồ sơ ngó đầu nhìn lên ánh mặt trời chưa lên cao quá đầu.

Ba chở hắn vào một quán hủ tiếu ven đường. Sáng sớm người ra vào tấp nập, mùi hủ tiếu bốc lên thơm phức, cả một vùng trời mang một màu khói. Tuôi thơ hắn ăn ở đây rất nhiều, gần như là mọi buổi sáng đi học. Vài năm sau quán hủ tiếu này đóng cửa dời đi nơi khác và hắn cũng chưa bao giờ trở lại ăn thêm lần nào nữa.

“Mì gói thịt băm với hủ tiếu thập cẩm” Mọi việc vẫn diễn ra như thường lệ không có chút khác biệt nào, hắn ngó nghiêng xung quanh nhìn vào sâu trong phòng bếp. Bức tường ố vàng lâu ngày vẫn không có chút thay đổi, vào lúc này hắn lại cảm thấy ngạc nhiên, sao chuyện này lại có trong ký ức của hắn chứ, những thứ nhỏ nhặt này vậy mà vẫn bám bụi trong não hắn.

“Ăn đi con gái, mau đừng kén ăn nữa” Bàn bên, một phụ nữ tuổi tầm ba mươi mặc áo côn sở tươm tất đang thổi muỗng há cảo luộc đưa trước miệng con gái. Cô con gái vẫn cứ thế cứng đầu không chịu mở miệng ra.

“Con không muốn đi học” Con bé chỉ nói ngắn gọn thế thôi, lúc này hắn mới có dịp nhìn kỹ con bé, đôi mắt to to, chiếc mũi dọc dừa cao nổi bật. Hai má con bé đỏ ửng như màu quả anh đào, làn da con bé hơi ngăm màu cà phê.

Con bé rất xinh, hai búi tóc trên đầu nó cứ lúc lắc qua lại như hai cái chuông gió treo trong không khí. Khi hắn còn đang thất thần nhìn chăm chăm vào con bé thì tô mì đã được gọn gàng trước mặt hắn, ba lấy ra đôi đũa rồi cẩn thận dùng khăn giấy lau cho sạch rồi mới đặt lên tô hắn.

Hắn động đũa lần đầu ăn lại món mì thuộc những ký ức cũ kỹ. Hai mẹ con bàn bên cũng đã đi, con bé vẫn cứng đầu chỉ chịu ăn có một miếng há cảo rồi thôi, người mẹ lắc đầu bó tay rồi đi tính tiền. Trước khi đi, con bé còn lúc lắc hai cái búi tóc trên đầu của nó rồi quay sang nhìn hắn khiêu khích.

“À, ra là cậu” Hắn lầm bẩm trong miệng, vài sợi mì vàng ươm được cuốn lại rồi cho vào miệng.

“Cái gì vậy? Sao con còn không chịu ăn đi” Ba hắn ngẩn người ra một chút rồi chỉ tay vào tô mì sớm đã nguội đi từ lúc nào không biết. Hắn cúi đầu không nói gì rồi chậm rãi hoàn thành bữa sáng của mình.

“Ba có đem sách cho con không?” Nhìn những giọt mỡ long lanh trên chén nước lèo hắn đột nhiên nhớ ra rồi hỏi. Ba hắn gật đầu chỉ vào trong cái cặp da để ở cái ghế bên cạnh.

Thú vui của hắn, bây giờ chỉ có đọc sách và học tập. Hắn không còn cảm thấy vô vị nữa, mọi việc không còn quá khó khăn như lúc đầu. Vòng xoay của cuộc đời vẫn xoay và hắn vẫn chưa gây ra ảnh hưởng gì lên nó. Nó vẫn xoay và hắn chỉ mới làm đẹp mũi kim số phận, còn chưa làm nó lệch đi một chút nào.

Năm 2006, là một năm rất tất bật với ngành giáo dục. Trẻ em sinh vào năm 2000, coi như là sinh ra vào một thiên niên kỷ mới, cơ hội cả ngàn năm có một như vậy khiến cho rất nhiều cặp vợ chồng chọn đây là năm sinh con.

Vì số trẻ em sinh ra trong năm 2000 là quá nhiều cho nên viễn cảnh những ngôi trường nhỏ hẹp và không đủ nhân lực sẽ không đủ cung cấp dịch vụ giáo dục cho toàn bộ trẻ em nên hàng loạt các trường học được lập lên.

Trường Ngôi Sao cũng là một ngôi trường giống vậy, ban đầu đây là trường tư lấy vốn đầu tư nước ngoài để thành lập học viện cho các sơ học. Nhưng sau này thì chuyển thành trường quốc tế cho trẻ em tiểu học.

Hắn ngồi ngay ngắn ngoài hàng ghế nhựa bên ngoài phòng hiệu trưởng, đầu hắn hơi cúi hai tay chau vào nhau lật từng trang sách. “Chuyện con mèo dạy hải âu bay”, một câu chuyện tuyệt vời cho cả những người ít đọc sách.

Hắn đang đọc tới đọc con mèo mun Zorba đang ấp cái trứng hải âu để giữ lời hứa với chị hải âu Kengah thì cửa phòng chợt mở. Một ông già với mái tóc bạc phơ và một hàm râu lưa thưa dưới cằm vẫy tay gọi hắn vào.

Hắn khép quyển sách lại bỏ vào cặp da rồi lon ton chạy vào phòng. Ông già vẫn nở nụ cười hiền từ như lúc nãy, ba hắn ngồi gọn ở chiếc ghế gỗ trước bàn hiệu trưởng, kế bên là một người phụ nữ trẻ tuổi, mà nếu hắn để ý một chút thì sẽ thấy đó là người phụ nữ ở quán hủ tiếu ban sáng.

“Con của con hả? Chà thằng bé nhìn sáng suốt quá nhỉ” Nghe thấy lời khen từ người thầy cũ, ba hắn chỉ biết gãi đầu cười tũm tỉm. Hắn chỉ khẽ cười nhẹ gật đầu rồi ngồi vào chiếc ghế nhựa sát tường, bên cạnh hắn là con bé hồi sáng.

“Kẹo cao su chứ?” Hắn chìa thanh kẹo cao su hương cam ra trước mặt con bé, hai mắt con bé sáng lên rồi nhanh chóng dừng lại trở lại bình thường.

“Sao cậu biết tớ thích kẹo cao su, nói nhỏ thôi. Mẹ không cho tớ ăn đâu” Con bé nói nhỏ lại rồi lén lút nhận chiếc kẹo từ tay hắn. Rõ ràng mẹ con bé và cả thầy hiệu trưởng đều nghe nhưng chỉ phì cười vờ như không biết.

“Phải thôi, đời này hiểu cậu nhất. Ngoài tớ thì chỉ có cha mẹ cậu thôi”

Hắn nghĩ như thế nhưng lại không nói ra.

Não hắn chiếu lại một bộ phim chậm, phim của những ngày tháng vui vẻ nhất.