Con Hạnh còn quá nhỏ để có sở thích riêng, có vẻ như nó cũng giống như bao đứa con gái khác cùng tuổi, thích thứ gì đó lấp lánh và nữ tính một chút. Tiếc là hắn không tìm thấy bất cứ con búp bê nào ở hàng đồ chơi cả, còn những thứ lấp lánh thì quá dễ vỡ và không hợp để tặng quà.
Thế là hắn dùng món quà mà bao nhiêu cái sinh nhật lúc còn nhỏ của hắn đều nhận được. Hắn lấy hai chai xà phòng gội đầu và bỏ vào đó hai bịch kẹo, xong xuôi hắn đưa ra quầy tiếp tân gói lại.
Khi trước, nói đúng hơn là kiếp trước hắn đã thắc mắc rất nhiều về văn hóa tặng xà phòng cục mỗi khi có sinh nhật của trẻ con. Rốt cuộc tới bây giờ khi sống lại thêm một lần nữa hắn mới hiểu, là do bọn trẻ còn nhỏ chưa có sở thích nhất định và cũng vì còn trẻ nên không cần cho chúng quá nhiều đồ quý tránh để chúng sinh ra ỷ lại và lãng phí.
“Ba con muốn học trường Phú Lâm, trường tiểu học ấy, nhập học ở đó nha ba” Trên đường về hắn hỏi ba, ba chở hắn trên con xe mà hai năm nữa sẽ thành phế liệu băng băng trên đường.
Hắn còn nhớ rất rõ chiếc xe máy đầu tiên và cũng là cuối cùng ở kiếp trước, đó là chiếc xe mà hắn chọn cho ngày sinh nhật năm mười hai, tất cả cũng vì nó giống với xe ba chạy khi hắn còn nhỏ.
“Không được, con sẽ học ở trường Quốc Tế Ngôi Sao, bác Long thấy con rất thông minh nên đã nhờ người quen cho con vào rồi” Ba hắn chỉ khẽ lắc đầu từ chối, tuy hành động của ba nhẹ nhàng nhưng da đầu hắn lại trở nên tê dại.
Kiếp trước, hắn cũng học ở trường Ngôi Sao suốt thời tiểu học, mọi người khi đó ai cũng tự hào và đặt nhiều hy vọng vào hắn, thế mà sau này hắn lại trở thành một con người bết bát như thế đó.
“Tại sao con muốn học ở trường Phú Lâm?” Ba hắn có chút thắc mắc, bởi lẽ ít có đứa con nít nào giống như hắn, tự chủ đưa ra quyết định của mình mà nếu có thì đều là những quyết định nhảm nhí, không lớn lao và trọng đại như việc chọn trường.
Hắn không thể nói với ba mình chọn trường Phú Lâm vì Tuyết được, hắn còn nhớ khi hắn và Tuyết còn thân thuộc, Tuyết có kể cho hắn về thời đi học chẳng mấy vui vẻ ở ngôi trường tên Phú Lâm.
Sau tất cả mục đích của hắn ở kiếp này chỉ là cưới Tuyết và sống một cuộc sống thật tốt, từ khi hắn sống lại tới giờ hình ảnh của Tuyết cứ bám theo hắn mãi. Dù kiếp trước mãi tới cấp ba hắn và Tuyết mới quen nhau, nhưng bây giờ hắn muốn bên Tuyết từ khi cả hai còn nhỏ.
Hắn không trả lời ba hắn mà chỉ trầm tư suy nghĩ. Không biết tự lúc nào chiếc xe máy đã dựng trước cửa nhà hắn, hắn xuống xe và lên lầu tắm rửa thật sạch sẽ, thay quần áo tươm tất và gạt bỏ hết mọi dự tính trong đầu để dự cái sinh nhật đầu tiên ở kiếp này.
Nhà của Ngô là một trong những căn nhà to nhất khu hắn ở, nhà Ngô thuộc dạng có tiền, Ngô và em nó Hạnh đều là những đứa trẻ không phách lối và khoe khoang, chính vì vậy mà bạn bè của cả hai cũng không ít.
Từ khi sống lại tới bây giờ hắn chưa thấy qua Hạnh, cả kiếp trước hình ảnh của Hạnh con bé gần nhà cũng mờ nhạt tới kinh khủng. Mọi ký ức về con bé chỉ dừng ở sự kiện con bé bị xe tải tông chết thôi, nếu tính cả bây giờ phải gần hai mươi năm hắn chưa thấy lại khuôn mặt của Hạnh.
Vừa vào cửa Ngô đã mời hắn vào nhà, trong nhà trang trí ruy băng hoa và cả bong bóng. Một bàn tiệc dài bày sẵn giữa phòng khách. Toàn là mấy món trẻ con thích như bắp xào, súp, gà rán,...Ngô dẫn hắn lên phòng của nó, vì hắn tới khá sớm cho nên tiệc chưa bắt đầu, cha mẹ và anh chị của Ngô còn đang chạy ngược chạy xuôi trang trí nhà cửa.
Đằng sau cánh cửa gỗ phòng của Ngô là mấy đứa nhóc đang nhoi nhoi ầm ĩ, thằng Hải thì ngậm trong miệng cây kẹo mút nằm dài trên giường với khuôn mặt chán chường, con Lam, con Vi và con Trân thì đang tụ tập vào nhau. Đứa thì cầm lược, đứa cầm hoa giấy, đứa thì soi gương cho con bé ngồi trước mắt.
“Em gái tớ đó. Tính tình nó hơi kỳ nên cậu bỏ qua nhá” Hắn chỉ gật đầu, từ đằng sau hắn chẳng thấy rõ mặt của Hạnh ra sao, thật tình thì hắn có chút chờ mong hay thậm chí là tò mò, muốn nhìn xem khuôn mặt của cô gái yểu mệnh ra sao.
“Anh hai về rồi hả, có đón được không?” Hạnh vẫn không quay đầu lại nhưng cái giọng nói non nớt nhưng có phần điệu đà của nó đã đập vào tai hắn, thật khó tưởng tượng ra một con bé có giọng nói thế này mà hắn lại quên mất.
“Rồi, con trai cô Tư, cái anh mà hôm bữa thắng hết bi của anh” Lời Ngô vừa dứt và mặt con Trân tái lại, nó nhớ lại cái cảm giác trắng tay và bị anh hai đánh đòn hôm bữa, không hiểu sao trong lòng Trân vừa giận hắn vì đã thắng hết bi của nó lại vừa cảm ơn vì đã trả bi cho nó.
“Thật sao?” Giọng con Hạnh vẫn không bớt đi một phần non nớt, Hạnh quay ghế lại làm rơi cây lược con Lam đang cầm trên tay.
Con Hạnh mặc một bộ váy ren dài màu trắng, khuôn mặt nó thon gọn nhìn không quá bắt mắt nhưng đôi con ngươi to tròn và lấp lánh thật thu hút ánh nhìn. Con Hạnh cười lộ ra hai cái răng khểnh nhỏ nhắn, môi nó nhạt màu nhỏ nhắn.
Đột nhiên ký ức về con Hạnh trong hắn quay lại, con bé này thích nhất là ăn kem, câu cửa miệng của nó là “Thật sao?”, nó thích nghe mẹ hắn đánh đàn và đặc biệt rất hâm mộ những người nghĩa hiệp.
Kiếp trước, trong quãng thời gian ngắn ngủi hắn tiếp xúc với nó. Kỷ niệm đáng nhớ nhất là lần con Hạnh té xuống ao rau muống rồi được hắn cứu lên, sau đó nó còn đòi hắn cho ăn kem, một con bé hiếu động và đáng yêu.
“Anh thật tốt bụng, không như anh trai xấu tính của em” Con Hạnh lắc lắc cái đầu làm cho cái búi tóc của nó cứ đung đưa, đôi mắt long lanh mộng nước của nó áp sát vào mặt hắn.
Hắn nhẹ nhàng đẩy vai con Hạnh ra, tránh để cho hơi thở của nó va vào mặt hắn. Hắn chìa món quà được gói giấy tặng màu tím ra trước mặt con Hạnh, cái dây nơ màu đỏ được thắt theo hình con bướm thu hút ánh nhìn của con Hạnh, hai mắt nó chớp chớp, con Hạnh dùng cả hai tay nhận lấy món quà rồi đặt lên giường.
Không biết con Hạnh nghĩ gì trong đầu, chỉ thấy nó kéo tay hắn ngồi lên ghế rồi nhận lấy từ tay con Lam cây lược, nó thoa thoa hai bàn tay vào nhau rồi vuốt mái tóc hơi dày của hắn.
“Tóc anh dày quá, không như anh hai của em” Thằng Ngô xoa xoa cái đầu trọc lóc lưa thưa vài sợi của nó, hắn chỉ cười mà không nói, mái tóc của hắn được chăm chút rất kỹ bởi mẹ, dù rằng ba khuyên hắn nên cắt tóc đi nhưng hắn không đồng ý mà để cho dài ra.
“Để tở nữa, tớ cũng muốn nghịch tóc” Con Lam cũng xen vào, trên tay nó là cây lược cuốn không biết lấy từ đâu. Tóc con Lam ngắn cũn, đâu ai ngờ sau này nó là diễn viên có mái tóc dài và đẹp nhất nhì làng giải trí.
Khi con Lam nổi tiếng, nó có mấy lần muốn để cử cho hắn đi đóng vai quần chúng hay đi phụ đoàn quay, không biết vì lý do gì mà hắn nhận lời rồi lại không đến làm con Lam giận hết sức, từ đó con Lam cũng chả đoái hoài gì tới người bạn cũ này nữa.
Con Vi vẫn lảm đúng như nhiệm vụ ban đầu của mình, con bé cầm cái gương bạc bằng cả hai tay đảo liên tục cho hắn nhìn thấy hình dạng của mình trong gương mỗi biến ảo. Con Lam thì uốn tóc hắn xoăn lên và cột lên còn con Hạnh thì cứ chải chải mái tóc dài của hắn.
Không biết từ lúc nào mà thằng Hải đã ngủ, tiếng ngáy đều đặn của nó vang lên khắp phòng, âm thanh của nó làm cả bọn cười ồ lên một tiếng. Tới hắn còn cười nhếch mép một cái cho ông bạn cũ này.
“Ý chết, tớ cột không được” Con Lam bỗng hô lên.
Cọng dây thun trên tay nó căng ra rồi đứt mất, mái tóc của hắn lại nằm xuống. Mặc cho con Lam cứ xoay xở thế nào đi nữa, nó vẫn không thể cột mái tóc của hắn lên được.
“Cái này, em phải xoáy một vòng sau đó thắt lại” Con Trân vốn không nói gì không nhịn được nữa là lên tiếng. Con Lam có làm theo như khôngco1 lần nào có kết quả cả, mái tóc của hắn xoáy lại vào da tạo cảm giác hơi đau rát.
“Chết thật, chị Trân, lại cột dùm em đi” Con Lam mãi không làm được thì buông tay ra một góc đứng đó khoanh tay chờ đợi, con Trân ậm ừ một tiếng rồi mới miễn cưỡng bước ra đằng sau lưng hắn.
“Mượt quá” Con Trân vừa chạm vào tóc hắn thì không nhịn được mà hô lên, sau đó nó nhanh chóng che miệng lại, hai má nhỏ đỏ như anh đào. Nó không còn nhỏ như bao đứa con gái khác, mẹ nó hay kể cho nó nghe về chuyện tình của mẹ cho nên con Trân trưởng thành rất sớm.
Hắn khẽ liếc mắt nhìn con Trân một cái rồi thôi, không biết con Trân có nhìn thấy không chỉ thấy mặt con Trân mỗi lúc một đỏ.
“Xong rồi nè” Con Trân khẽ lẩm bẩm.
Lúc này tóc của hắn đã bị cột lại thành hai bím tóc đung đưa như cây dừa, hắn hơi vươn vai lên rồi vừa nhìn vào hình ảnh mình trong gương vừa cười khó xử.
“Hì,..hì” Thằng Ngô cười to, sau đó tràn cười lan ra khắp phòng. Thằng Hải bị tiếng cười đánh thức đứng dậy dụi mắt tỏ vẻ không hiểu, thằng Hải gãi gải đầu nhìn xung quanh rồi khi nhìn thấy mái tóc của hắn thì nó lại phì cười.
“Không có gì mắc cười đâu, chỉ là em nhìn giống con gái quá thôi” Con Trân nói là không buồn cười nhưng lại ôm miệng cười toe toét.
Đột nhiên, hắn không cảm thấy bực bội, hắn cũng mỉm cười với lũ trẻ xung quanh. Ngày hôm đó thật sự, bọn trẻ đã thân thiết với nhau.
Đáng tiếc, hắn lại quyết định rẽ đi một hướng khác.