Ngày thứ sáu rốt cuộc cũng đã tới, kể từ khi ra chơi bắn bi với lũ nhóc vào hôm thứ ba hắn không còn thấy đứa nào dám qua rủ hắn bắn bi nữa, ba mẹ hắn cũng không miễn cưỡng hắn cho nên hắn lại quay về với tình trạng cũ.
Tuần này, chính xác hơn là hôm nay chính là sinh nhật Hạnh, em gái của Ngô. Giờ nghĩ lại không biết vì sao hắn lại nhận lời tham gia sinh nhật con bé mà theo lý thuyết là nhỏ hơn hắn vài chục tuổi, nhưng kệ đã nhận lời rồi không thấy đổi được.
“Chạy ba vòng đi, còn đứng đó làm gì?” Tiếng của huấn luyện viên vang vào tai hắn, tính ra hắn cũng đã học bóng rổ được tròn hai tháng. Kể từ khi hắn đăng ký vào đây hôm sinh nhật tới giờ cũng đã quá đủ thời gian cho hắn làm quen với mọi người.
Thật sự con số không nhiều, những đứa trẻ như hắn tham gia vào trường bóng rổ cũng rất đông nhưng chưa được nửa tháng thì hầu hết đều đã bỏ cuộc không tập nữa. Thật tình thì hắn nhiều lần cũng muốn bỏ cuộc vì cơn đau ở hông và chân không ngừng hành hạ hắn mỗi đêm.
Nhưng may mắn là hắn đã tự kiềm chế mình được, hắn không biết khi nhỏ tại sao hắn lại có thể học ở đây tới tận năm tám tuổi. Hay vốn dĩ là do những ký ức kia quá mơ hồ để hắn có thể nhớ, nhưng dù sao thì kiếp trước hắn bắt đầu học năm bảy tuổi nên cũng chẳng tính là kỳ tích gì.
Hắn còn nhớ rõ, khi hắn học được nửa tháng thì Loan cũng tham gia vào. Con bé đeo một cái kiếng cận dày cộm, làn da đen nhám và lưng thì hơi cong cong. Loan lúc ấy tự ti lắm, nhát gan và yếu đuối nữa. Nhưng chỉ có trời mới biết chỉ vì một câu nói xúc phạm của hắn mà Loan đã tập luyện trở thành tuyển thủ quốc gia.
Chạy hai vòng sân hắn bắt đầu thấy mệt, dù rằng hắn đã cố ăn một chế độ dinh dưỡng lành mạnh và chỉ ăn đồ chiên xào khi cuối tuần nhưng chung quy cái thân thể trẻ con của hắn vẫn chưa chịu được việc chạy ba vòng quanh cái sân bóng rổ to tổ chảng.
“Sao con không nghỉ đi, thấy mệt thì cứ xin thầy, cố quá không tốt đâu” Khi thấy hắn dừng lại đâu tay vào nhau mà thở dốc thì huấn luyện viên gọi với tới, giọng ông ồm oàm như một cái quạt dính bụi nhưng lời lẽ thì rất tự nhiên, dịu dàng.
Hắn chỉ lắc đầu rồi tiếp tục hoàn thành ba vòng chạy của mình. Dù hắn còn rất nhỏ và hắn biết rất rõ giới hạn của bản thân mình bây giờ, hắn cũng sẽ không cho bản thân một cơ hội để lười biếng.
“Thưa thầy, tôi dẫn cháu vào tập” Một người phụ nữ trẻ trung mặc đồ công sở lên tiếng từ cổng vào. Cạnh bên cô ta là một bé gái trạc tuổi hắn, đầu đội một cái mũ kết che đi khuôn mặt, con bé nắm lấy vạt áo của mẹ không rời như đang sợ hãi.
“Chị dẫn cháu vào cho tôi xem,..thôi rồi con bé còn gầy và yếu quá. Thân thể như thế này tập sớm quá sẽ có hại cho con bé. Hay là chị để vài năm nữa khi nó tròn bảy tám tuổi thì hãy dẫn nó lại đây cũng chẳng muộn” Huấn luyện viên nắm lấy cái tay gầy cồm của con bé rồi nói, hai vai nói run lên đầu càng cúi sâu hơn.
“Thôi được rồi, tôi cũng bảo con bé nhưng nó có vẻ rất yêu thích môn này cứ năn nỉ mãi tôi mới cho đi” Người mẹ trẻ gật đầu cảm ơn huấn luyện viên rồi ngồi xuống cho bằng với con gái, cô ta tháo cái nón của con bé ra túm mấy sợi tóc đen mỏng của con lại cho gọn gàng rồi an ủi.
“Con thấy chưa, ở đây toàn là những anh chị đã lớn mới tập được, con còn nhỏ không tập được đâu” Người mẹ trẻ xoa đầu con bé một cách dịu dàng, hai vai của con bé lại run lên thêm một lần nữa, nó hơi ngẩng đầu dậy, một lát sau nó chỉ về một góc sân bóng.
“Kia kìa, bạn kia cũng nhỏ sao lại chơi bóng được” Con bé đưa tay chỉ về thằng bé cao tầm tầm nó, thằng bé đang không ngừng bật nhảy lên xuống mồ hôi nhỏ xuống ướt cả lưng áo nó. Khuôn mặt thằng bé đó rất nghiêm túc, dù rằng đã đỏ lên vì mệt nhưng động tác của nó cũng không chậm tí nào. Người mẹ không biết trả lời con làm sao đưa mắt nhìn huấn luyện viên cầu cứu.
“Thằng nhóc đó khá lắm, kiến thức cơ bản của nó rất tốt. Từ trước tới giờ, tôi chưa gặp qua ai chăm chỉ như thằng bé, dù rằng mấy đứa bằng hoặc hơn tuổi nó đã bỏ hết thì nó vẫn đều đặn tới đây bốn buổi một tuần, tôi tin sau này nhất định nó chơi rất khá” Vừa nói huấn luyện viên vừa cười tự hào.
Khi cả ba còn đang nhìn thằng bé trong góc thì nó cũng đã dừng lại, nó dùng tay lau đi mấy giọt mồ hôi đang lăn trên mặt, sau đó thằng nhóc dùng tay vuốt đi mái tóc dính trên trán nó. Cùng lúc nó cũng đưa mắt về phía này, thoạt đầu khuôn mặt của nó có chút sửng sốt sau đó lại bình tĩnh lại, thằng bé nhặt trái bóng dưới đất chậm rãi đi về phía huấn luyện viên.
Trên đường đi nó vừa đập bóng xuống đất lên rồi lại xuống, chẳng mấy chốc nó đã tới trước ba người chừng hai chục bước.
“Đỡ bóng” Giọng thằng bé tuy non nớt nhưng lại nghe ra vẻ nghiêm túc hiếm thấy.
Lời nó vừa dứt trái bóng màu cam đã rời tay bay thẳng lại phía con bé, mẹ nó hoảng hốt không kịp trở tay đỡ cho con gái mình còn huấn luyện viên thì sững người ra vì hành động của thằng bé.
Con bé lúc đầu có chút sợ sệt nhưng sau đó cũng đưa tay ra đỡ banh. Trái banh nặng hơn nó nghĩ rất nhiều, thằng bé ném rất khéo vào trước ngực của con bé vừa đủ chậm cho con bé giơ tay lên đỡ. Con bé nhắm mắt lại và khi mở mắt ra thì trái banh màu cam đã nằm trên tay nó.
“Nice, có muốn chơi một chút với tớ không?” Thằng bé dậm hỏi còn con bé thì e ngại một lúc lại gật đầu chạy theo thằng bé vào góc sân. Rõ ràng thể lực của con bé không được tốt chỉ mới chạy mấy bước lại dừng lại, mỗi lần như thế nó lại ngẩng đầu lên nhìn vào bóng lưng thằng bé rồi chạy tiếp.
“Thế học phí?” Người mẹ thấy đứa con gái của mình tuy còn nhỏ nhưng lại có thói quen bỏ theo trai đẹp thì lắc đầu, bà vừa vui mà vừa buồn cho đứa con gái nhỏ ngây thơ của mình.
“Không cần đâu, cứ để nó tập tháng đầu. Nếu nó theo được thì chạy hãy đóng, bằng không thì phí tiền lắm” Huấn luyện viên đưa tay ý thôi rồi lại nhìn vào hai đứa nhóc đang chỉ nhau khống chế bóng.
“Tớ mệt quá, ngừng bật nhảy một tí được không?” Con bé có vẻ rất mệt, mặt nó tái xanh như tàu lá chuối, tuy mồ hôi không chảy ra quá nhiều nhưng hắn có thể nhìn thấy hai chân con bé quỵ xuống muốn té.
“Được, bây giờ đứng dậy tập khống chế bóng đi. Làm như thế này ba lần rồi đứng dậy bật nhảy tiếp” Hắn cầm trái bóng to hơn cả đầu mình luồn qua đầu bằng tay trái rồi lại luồn qua đầu bằng tay phải. Mỗi lần như thế hắn lại đếm, cho tới ba mươi giây thì dừng lại, sau một lát hắn lại luồn bóng qua hông rồi ép bóng trước ngực bằng tay, mỗi cái như thế hắn làm ba mươi giây.
Con bé thấy động tác của vẻ dễ dàng nên cười tươi như hoa, nó cầm trái banh màu cam bắt đầu làm theo hắn. Lần đầu tiên bóng chưa qua khỏi đầu đã rớt khỏi tay con bé, lần thứ hai thứ ba cũng vậy. Mãi tới khi con bé chuyển hết động tác mà chưa có cái nào làm được mười giây thì hắn thở dài.
Hắn chạy đi kiếm về một trái banh nhỏ hơn rồi đưa cho con bé. Sau khi đợi con bé quen với mọi thứ rồi hắn lại tiếp tục bật nhảy và tập động tác quăng bóng giả.
Một tiếng đồng hồ nhanh chóng trôi qua, con bé liên tục chà xát tay vào nhau than đau. Mồ hôi không chảy nữa nhưng con bé vẫn khom lưng thở hồng hộc, còn về bản thân hắn thì đã ướt đẫm cả cơ thể.
“Tớ tên Loan, tớ năm nay bảy tuổi và học trường mẫu giáo Tây Thành” Con bé và hắn ngồi ngoài dãy hành lang chờ phụ huynh, do con bé không đem theo khăn nên khi gió thổi vào cơ thể đã ướt đẫm của con bé thì cơ thể con bé run lên vì lạnh.
Hắn lấy cái khăn dự phòng sạch trong túi của mình đưa cho con bé, sau khi khoác khăn vào mình con bé mới nói. Thằng bé chìa chai nước suối chưa khui cho con bé, sau đó tự mở cho mình một chai.
“Tớ tên,...”
“Về con, còn phải dự sinh nhật của Hạnh nữa, mau lên nào” Hắn chưa kịp trả lời thì ba hắn đã tới, ông giơ tay vẫy vẫy hắn. Hắn đứng dậy nhìn vào cô gái mà kiếp trước hắn đã vô tình hại cho mất hết tuổi thơ này.
Hắn thở dài, hắn xé một mảnh giấy nhỏ rồi mượn bút trên bàn tiếp tân rồi viết tên hắn vào. Loan nhận lấy mảnh giấy từ tay của hắn sau khi cầm lên coi thì cả mặt con bé tái mét. Nó không rành viết và đọc chữ, như thế này thì làm sao nó có thể biết tên hắn đây.
Hắn khoác balo lên vai đi thẳng mà không để ý con bé đằng sau ngơ ngác nhìn bóng lưng của hắn. Hắn đã quên mình mới chỉ là đứa bé sáu tuổi và ở cái thời này thì hiếm có đứa bé sáu tuổi nào viết và đọc tốt như hắn.
“Bạn mới hả” Ba hắn xách dùm cái balo trên tay hắn nhưng hắn nhanh chóng giật lại, hắn im lặng một lúc thật lâu rồi mới gật đầu. Không hẳn là bạn mới, nói đúng hơn là một người bạn cũ với số phận mới.
“Bạn gái luôn ta? Con muốm mua gì tặng con Hạnh em thằng Ngô nào?” Ba hắn vừa đi vừa vuốt cái cằm lưa thưa râu suy nghĩ.
Hắn không tiếp lời ba mà quay lưng nhìn về đằng sau. Con bé đang đung đưa chân trên hàng ghế cao hơn nó nhìn chăm chú vào mảnh giấy của hắn. Nhìn nụ cười tũm tĩm ngây thơ của con bé mà hắn giận mình kiếp trước.
Mình đã phá hủy tuổi thơ của người này sao.
“Tớ tặng cậu một cuộc đời thật vui nhé” Hắn lẩm bẩm.
“Gì cơ, à tất nhiên đây sẽ là một bữa tiệc thật vui rồi” Ba hắn xoa đầu hắn.
Bóng của hắn mỗi lúc một khuất xa, xa tới mức không còn vươn tại chiều tà nào của ký ức.