Ba tuổi, vẫn hắn không biết đi, không biết nói và cũng không biết bò. Việc này làm cho cả cha và mẹ hắn cuống cuồng cả lên, khi mà những đứa bé cùng xóm đã bập bẹ gọi cha, hô mẹ thì suốt ngày hắn vẫn cứ nín thinh không nói chả rằng.
Thậm chí mẹ hắn đã dẫn hắn tới bác sĩ, sau khi chắc chắn hắn không mắc bất cứ chứng bệnh nào bà mới miễn cưỡng bồng hắn về nhà. Hắn hầu như chưa bao giờ khóc, đôi khi chỉ ré lên khi muốn ăn hay đi vệ sinh, và tất nhiên là nghe đàn nữa.
Rồi vào một ngày chiều tháng mười hai, mẹ hắn đang ngủ thiếp sau một đêm dài chăm sóc hắn, ba hắn thì có việc phải đi công tác vài ngày. Đêm đó khi mẹ hắn giật mình tỉnh lại thì đã thấy hắn không còn trong nôi.
Bà cuống cả lên chạy đi tìm hắn khắp nơi, rốt cuộc khi bà lên lầu tìm kiếm thì thấy hắn đang nằm ngủ ngon lành trên căn phòng nhỏ trên gác mà bà dùng để chứa nhạc cụ, cây đàn ukelele to gần bằng cả người hắn được hắn ôm vào lòng.
Từ đó, bà đàn cho hắn nghe nhiều hơn và sau ngày đó hắn cũng đã bắt đầu bước đi, thành thục tới mức mẹ không rõ hắn đã biết đi tự bao giờ. Một đứa nhỏ ba tuổi lại có thể leo lên lầu và mở cả cửa phòng, tuy không biết tại sao hắn lại làm được nhưng mẹ hắn cũng rất mừng.
Ngày đó, sau này mẹ gọi là “Ngày cất bước”
Hắn lớn lên như bao đứa trẻ khác, chỉ khác một chỗ hắn lớn lên lại trở thành một đứa trẻ ít nói, lầm lì và không thích giao tiếp. Về những năm tháng tuổi thơ của mình số ký ức lưu lại trong đầu hắn dường như là bằng không.
Cuối cùng, sinh nhật năm bốn tuổi của hắn cũng là lúc hắn cất tiếng nói đầu tiên. Ngày bảy tháng bảy năm 2004, gia đình của hắn tổ chức một bữa tiệc khá lớn và mời rất nhiều bạn bè của nhau tới.
Theo trí nhớ của hắn thì quãng thời gian đó gia đình hắn làm ăn rất khấm khá, tiền bạc cũng dư dả chứ không khó khăn như hai năm sau đó. Mặc dù những năm khi hắn lớn, gia đình hắn đã dư dả về kinh tế nhưng hắn vẫn có một chút ký ức về một tuổi thơ cần kiệm.
“Con nghĩ là mình muốn đi học bóng rổ” Lời đầu tiên của hắn không bập bẹ như người khác, nó mạch lạc và từ nội dung thì ai nấy đều nghe ra được sự tự chủ và ý thức từ rất sớm trong lời nói của hắn.
Lời hắn vừa dứt, mẹ hắn đã hết hồn thổi tắt bốn cây nến cắm trên bánh. Khách khứa xung quanh thì phì cười với hành động của mẹ hắn, còn ba hắn thì vui vẻ chìm trong một niềm hạnh phúc vô bờ.
Tất nhiên là lời đề nghị của hắn bị gạt bỏ, cả chạ và mẹ đều cho rằng hắn còn quá nhỏ để chơi thể thao, đặc biệt là mẹ hắn không cho phép con trai cưng rời đi quá xa mình.
Rồi chuyện gì đến cũng phải tới, một biến động trong nền kinh tế đã làm cho công việc của cha mẹ hắn có chút trục trặc, và đó cũng là lúc hắn có cơ hội trải nghiệm nhiều hơn tuổi thơ của mình, may mắn là nó không quá tệ và nó cũng trôi qua nhanh hơn hắn tưởng.
Hắn bắt đầu ghi danh vào trường bóng rổ năm hắn tròn sáu tuổi, sau một trong số ít những lần hiếm hoi hắn cố gắng thuyết phục mẹ hắn. Trí thông minh của hắn cũng không bị bỏ phí lần nữa, hắn chơi cờ tướng và học đánh đàn từ mẹ ngay lúc năm tuổi để cho não hắn có cơ hội phát triển.
Là một người đi trước thời đại, hắn hiểu tác dụng của âm nhạc và các trò chơi trí não trong việc khai thác đầu não của một đứa bé. Mặc dù hắn có trí nhớ của một người hai mươi mấy tuổi nhưng sự thật không thể chối nhận là cơ thể và trí não của hắn chỉ là của một đứa trẻ sáu tuổi.
Đều đó có nghĩa là hắn sẽ phát triển lên được, nhanh nhạy và khỏe mạnh hơn. Hắn không muốn bỏ phí bất cứ một giây phút nào trong cuộc đời, hắn phải làm rất nhiều việc trong tương lai và hắn cần một thân thể cùng một bộ óc đủ sức gánh vác tất cả những việc đó.
“Cậu muốn qua nhà tớ dự sinh nhật em gái tớ không, bọn tớ trông cậu lắm” Một đứa nhóc có vẻ lớn hơn hắn một tuổi ngỏ lời, đó là anh chàng hàng xóm mà kiếp trước hắn từng có cơ hội giao tiếp lúc nhỏ.
Cả hai rất thân thiết, nhưng năm hắn lên tám thì gia đình cậu ta cũng chuyển đi từ đó hắn không nói gặp lại cậu ta nữa, chỉ nghe lời mẹ hắn kể lại là người này đậu vào một đại học công có tiếng.
Nếu không có một lần sống lại này thì tên của cậu ta hắn cũng sớm đã quên nhưng nhờ mọi việc phải lặp lại một lần nữa, nên hắn biết cậu ta tên Ngô còn họ thì không rõ. Em gái Ngô là một con bé nhỏ hơn hắn hai tuổi tên Hạnh.
Nghe lời kể của mẹ thì Hạnh bị tai nạn qua đời vào lúc hắn rời nhà đi học đại học, lúc đầu hắn không bận tâm lắm nhưng giờ thì khác. Hắn có việc phải làm.
Hắn suy nghĩ một lát rồi gật đầu, hắn khép quyển “Nhà Giả Kim” của nhà văn người Brasil Paulo Coelho lại, Ngô thấy hắn cầm quyển sách trên tay đọc thì thắc mắc không biết đang đọc gì, Ngô nhướn người lên quan sát thì thấy bên trong toàn là chữ thì chỉ lè lưỡi, lắc đầu. Rõ ràng, nhiều chữ như vậy hắn không đọc nổi.
“Cậu biết chữ nhiều tới vậy sao, không thể nào. Cậu chỉ mới sáu tuổi sao lại có thể đọc được sách chứ?” Ngô ngạc nhiên hỏi, việc này người lớn trong xóm đều biết cả. Ai cũng biết thằng nhóc lầm lì trong xóm rất giỏi con chữ.
Mẹ hắn thì mừng thầm cho tài năng của hắn, cha hắn thì lo lắng không muốn ép hắn học quá nhiều để tránh áp lực. Dù không ai biết tại sao thằng nhóc này lại nhìn được con chữ mặt số nhưng chung quy đây cũng là một việc đáng tự hào của cả dòng họ.
“Cậu có vẻ ít nói quá nhỉ? Sao không chạy ra cùng nhau bắn bi ngoài kìa” Ngô cũng không để tâm quá nhiều, dù sao trong trí óc của một thằng nhóc bảy tuổi thì cũng chả nề hà gì việc đó.
“Không được, tớ phải ôn ngoại ngữ và học lại cách giải toán cùng chơi cờ. Xin lỗi, hay là để sau đi” Hắn lắc đầu nói ra những câu từ ít ỏi sau đó lại vùi đầu vào sách vở.
Từ khi sống lại tới giờ, tính luôn cả kinh nghiệm từ kiếp trước. Bài học lớn nhất của hắn là không được lười biếng và trên hết không được mất căn bản bất cứ thứ gì. Vì tương lai mà hắn nhìn thấy khi ở cùng “Thượng Đế”, hắn phải cưới Tuyết.
Ngô lắc đầu bỏ ra ngoài bắn bi với mấy đứa cùng xóm. Riêng bản thân hắn tiếp tục ngồi dùi mài đèn sách. Mục tiêu của hắn trong tương lai rất đơn giản, làm giàu và sống cuộc đời không hối tiếc.
Để làm được như vậy hắn sẽ không bỏ phí mấy năm mài mông trên ghế nhà trường tiểu học làm mấy thứ vô bổ. Hắn sẽ dùng thời gian đó dùi mài kỹ năng sống và làm cho đầu óc mình trở nên nhanh nhạy.
“Sao con không ra chơi với các bạn, mẹ không cho phép con học nữa đâu. Mau ra ngoài chơi đi” Mẹ hắn giật lấy cuốn sách từ tay hắn, mặc cho ánh mắt cầu xin của hắn mẹ vẫn không cho phép hắn học tiếp.
Bàn cờ bị khóa vào tủ, sách cất lên kệ cao và mẹ thì mua thật nhiều đồ chơi bày ra cho hắn. Nhưng hắn không làm gì hết, không hề đụng tay vào xe điều khiển hay người máy đồ chơi.
Mẹ hắn còn dọa sẽ không dạy đàn và cấm hắn đi học bóng rổ cho nên bất đắc dĩ hắn chỉ có thể đồng ý ra ngoài chơi mà thôi. Lần đầu hắn ngồi trước cửa nhà mãi không ra bắt chuyện được với ai.
Hắn không nghĩ ra cho mình một lời nào để bắt chuyện với những đứa nhỏ hơn mình rất nhiều này. Nhưng vì khả năng sẽ không được đụng vào sách và cờ nữa thì hắn đành phải vì tương lai mà lân la làm quen với lũ bạn.
“Tớ tham gia nữa được không?” Hắn bẻn lẻn đi tới gần chục đứa con nít lên tiếng. Những ánh mắt ngây ngô và có phần nào thắc mắc quay sang nhìn hắn.
“Cậu là ai?” Đứa lớn tuổi nhất là một đứa con gái khoảng chín tuổi, mặc một bộ áo chấm thun màu xanh lá. Nó vuốt vuốt mấy sợi tóc dính vào trán rồi vừa giang tay canh góc bắn vừa hỏi.
“Con trai cô Tư đó, vào đi. Cùng bọn tớ chơi nào” Ngô nhận ra cậu bạn gần nhà ngay lập tức. Ngô cười cười chạy ra kéo tay hắn vào giữa đám đông rồi giới thiệu mọi người cho hắn.
Nào là thằng mập tên Hải, con lùn và có làn da đen thui nhưng sau này là diễn viên tên Lam, thằng Hà sau này buôn bán nội thất, con Vi sau này làm gái. Tất cả đều là những khuôn mặt quen thuộc của kiếp trước mà không cần giới thiệu hắn cũng biết.
Hắn chỉ biết ậm ờ cho qua, tất cả những người này quá khứ đều có liên quan tới hắn. Đều là những con người có số phận khác nhau chỉ có điểm chung duy nhất là khi còn nhỏ thì tất cả đều khăng khít với nhau.
“Cậu có bi không? Bắn ăn bi đó” Con Vi nhỏ nhẹ nói, nhìn hình ảnh của nó bây giờ đâu ai ngờ được nó sau này nó lại làm cái nghề mà ai cũng kỳ thị, tuy hắn không hiểu lý do nhưng hắn biết đó là do hoàn cảnh gia đình nó.
“Tớ không có, không chơi được thì tớ về vậy” Hắn không câu nệ nói nhỏ rồi quay lưng bỏ đi, Ngô nắm vai hắn lại dúi vào tay hắn vài viên bi màu sắc sặc sỡ.
“Coi chừng thua nha, tớ hết bi rồi” Ngô thầm thì sau đó cả bọn nhanh chóng nhập cuộc.
Tiếng bị bắn va vào nhau nghe chát chúa rất vui tai, giữa trời nắng chan chan cả một đám trẻ con chạy đi chạy lại theo viên bi lăn tròn trên nền đất. Có lúc là ồ lên nuối tiếc, có lúc lại có tiếng cằn nhằn không chịu đưa bi.
“Trả bi cho tớ đi, không anh hai đánh tớ chết, hu,..hu” Con Trân, con bé lớn nhất bọn vừa khóc vừa chỉ vào mặt hắn oán than, bọn còn lại cũng rưng rưng nước mắt. Thì ra chưa tới mấy phút hắn đã ăn sạch bi của mấy đứa này.
Đứa nào cũng rưng rưng khóc nhưng không dám đòi lại. Hắn cầm hơn chục viên bi trên tay thả rơi hết xuống đất. Những đứa trẻ nhịn không nổi toan tiến lên nhặt lại nhưng lại không dám làm.
“Từ bây giờ, chúng ta chơi chung với nhau. Ai không có thì chia, tớ trả hết cho mấy cậu” Hắn nói vừa đủ cho lũ nhóc nghe, và lũ nhóc thì ồ lên sung sướng rồi lấy lại mấy viên bi của mình.
Hắn cười khi nhìn những người bạn mà hắn dường tưởng chẳng bao giờ có cơ hội ngồi chung với nhau lại.
Có lẽ, hẳn phải thay đổi cách sống thôi.
Tuổi thơ này, hắn phải giữ.