Chương 3: Cảnh Cũ Người Xưa

Một lần nữa hắn lại tỉnh dậy trong tình trạng nửa mơ nửa tỉnh, chỉ khác ở một chỗ là thân thể của hắn đã tự chủ được. Hắn không còn rơi vào trạng thái cả cơ thể không sức sống như lúc trước nữa.

Cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt hắn là cái trần nhà sơn màu xanh có treo lủng lẳng một cây đèn. Điểm trên bức tường đó là những họa tiết trang trí mà ai đó đã cố ý đính lên tường.

Một bức tranh nho nhỏ vẽ một người thiếu nữ tóc dài trong bộ đồng phục học sinh treo ở góc phòng, một giá sách chất đầy những cuốn sách khó hiểu mà tới khi hắn lớn lên hắn vẫn chưa một lần chạm tay vào.

Căn phòng dường như là quá rộng so với hắn, theo hắn nhớ thì lần cuối cùng hắn trở về nhà căn phòng này trong mắt hắn bé như lỗ mũi, còn bây giờ bằng một cách kì diệu nào đó căn phòng này trở nên rộng lớn hơn.

Đôi bàn tay, đôi bàn chân của hắn trông thật đáng yêu. Chúng nhỏ nhắn và trắng trẻo nhìn rất bắt mắt, những ngón tay còn dính vào nhau mà phải khó khăn lắm hắn mới tách chúng ra được.

Cái cơ thể nhỏ nhắn của hắn cảm thấy lạnh, trong căn phòng mở một chiếc quạt đang chạy với số nhỏ thổi ra luồn gió hiu hiu làm hắn cảm thấy lạnh. Mỗi khi làn gió thổi qua làm bay lên tấm lịch treo tường cùng những nếp áo của hắn.

Ngày hai mươi mốt tháng mười một, năm 2003. Hắn đã thật sự trở về quá khứ, trở về cái hình dáng bé con ngày nào, và mang theo cả ký ức nhiều năm làm người của hắn. Hắn phát hiện, mình không nhớ gì nhiều.

Đôi mắt hắn mở đau đáu nhìn vào trần nhà, hắn không tự ngồi hay đứng dậy được. Hắn chỉ có thể cử động một cách thô thiển những ngón tay và cựa quậy ngón chân. Đột nhiên mọi động tác lại trở nên khác lạ, có lẽ hắn không thể ngờ mình phải học cách kiểm soát cơ thể của mình một lần nữa.

Đồng hồ điện tử đang nhảy qua con số hai giờ sáng, vậy là hắn quay lại một đêm của ký ức sao. Thời gian cứ thế trôi qua, từng con số cứ nhảy mà không thèm ngoái đầu lại nhìn, bây giờ hắn lại cảm thấy bối rối.

Hắn không biết tất cả những gì lưu lại trong ký ức của hắn là một giấc mơ hay là thực tại, chúng có từng xảy ra hay không và nếu có thì xảy ra ở đâu. Trong giấc mơ của hắn hay trong một thực tại nào đó. Và rồi hắn sợ, bóng đêm phát ra thứ âm thanh “o...o” kì lạ, tiếng quạt máy cứ thổi qua làn da hắn, mỗi lần như vậy da gà của hắn lại nổi lên.

Đêm đó, ngày đầu tiên hắn quay lại quá khứ hắn thức trắng. Buổi sáng khi ánh bình minh ghé thăm, một người phụ nữ với mái tóc dài màu đen cùng gương mặt phúc hậu mở cửa bước vào phòng. Khi thấy mắt hắn mở thì người phụ nữ kia có vẻ ngạc nhiên, người phụ nữ dùng thun cột tóc lên cao rồi lắc nhẹ bình sữa nóng trên tay.

Hình ảnh của mẹ khi bà còn trẻ thật quá khác lạ, đâu rồi vết chân chim trên mắt, đâu rồi cái nhíu mày mỗi khi hắn làm gì sai. Chỉ còn một người phụ nữ trẻ, đang cố cho con ăn sáng.

Mẹ hắn không thể cho con bú, đó là một trong những chuyện mà hắn nhớ nhất thời ký ức. Bà không có sữa cho nên lúc nhỏ hắn chỉ có thể bú nhờ của bà vú, sau đó thì uống sữa pha từ rất sớm.

Nghe mẹ kể, thuở nhỏ hắn có sốt nặng một lần do thiếu dinh dưỡng, nhưng rồi cũng chóng khỏi và từ đó hắn không còn mắc thêm bệnh gì nữa. Bà thườn đùa, nói đó là do kháng thể của hắn đã được luyện tập từ khi còn rất nhỏ.

Mẹ hắn bồng hắn lên tay, bà đung đưa nhẹ nhàng hai bàn tay để ru cho hắn. Thứ sữa em bé nhiều bột kia thật khó uống, vào lúc này đây hắn thèm thuồng một dĩa cá chiên giòn hay một ổ bánh mì thật to. Phải rồi, đó sẽ là một trong những chuyện hắn làm đầu tiên sau này.

Mẹ dỗ mãi mà hắn vẫn không ngủ, mặc cho vành đen trên mắt mỗi lúc một thâm nhưng hắn vẫn mãi không ngủ được. Hắn còn đang bận bâng khuân nhiều điều, và trên hết hắn sợ đây chỉ là một giấc mơ và khi hẳn tỉnh lại thì mọi thứ lại đâu vào đó.

Có hai sự thật đáng lẽ phải xảy ra, một là hắn đã trưởng thành, đã lớn. Hai đó là hắn đã chết. Chính sự xuất hiện của “Thượng Đế” ở một nơi nào đó không giống Thiên Đàng cũng chả giống Địa Ngục, đã thay đổi tất cả. Hay nói đúng hơn, “Thượng Đế” đã cho hắn cơ hội thay đổi nó.

Nếu hắn lặp lại cuộc sống kiếp trước một lần nữa, nếu hắn tiếp tục thực thi những tiểu tiết của đời mình theo cách cũ, thì rất có thể hắn sẽ một lần nữa cứu phải cô gái hắn yêu và chết. Rất có thể tình tiết của nhiều người sẽ lặp lại, trường bị kịch sẽ tái diễn một lần nữa, và lần này hắn chính là khán giả ngồi đầu phải chứng kiến tất cả một cách thấu đáo nhất.

“Con thích nghe đàn à?” Mẹ hắn vừa bồng hắn trên tay vừa nói, khi thấy hắn cứ chỉ vào cây ukelele nằm ở góc phòng, mẹ hắn mới dò hỏi. Bà là một nhạc công tài ba, tiếc rằng bà đã bỏ qua rất nhiều thứ để xây dựng gia đình này, trong đó có cả âm nhạc.

Hắn gật đầu, hắn không nói được. Hắn yêu tha thiết tiếng đàn ukelele của mẹ khi nhỏ, bà từng có ý dạy lại cho hắn nhưng chưa lần nào hắn thật sự muốn học cả. Không biết vì sao, ngay lúc này, hắn muốn được đệm bản La Vie En Rose một lần, muốn cuộc đời mình thật sự là một màu hồng.

“Được rồi” Mẹ đặt hắn lại trong nôi, bà xoa đầu nó một cái nhẹ nhàng. Bà cầm cây đàn ukelele trong tay, sau khi gẩy vài nhịp và chỉnh sửa lại dây đàn, tiếng đàn ukelele một lần nữa vang lên.

“I was five and he was six We rode horses made of sticks I wore black and he wore white He would always win the fight Bang bang He shot me down, bang bang I hit the ground, bang bang That awful sound, bang bang My baby shot me down ha uh uh ha ha oh...”

Hắn chực khóc, hắn sợ tất cả chỉ là giả dối. Nhưng giọng hát của quá khứ này, căn phòng của quá khứ này, hạnh phục của quá khứ này, thân thể và cả tinh thần của quá khứ này.

Tiếng mẹ hắn vang vẵng khắp phòng, giọng bà ngọt dịu như của trái cây vừa chín tới. Vậy mà có những lúc hắn lại quên đi thứ âm nhạc này, có lúc hắn lại quên đi mẹ. Gia đình, kiếp trước hắn đã bỏ qua rất nhiều thứ.

Tiếng đàn chỉ ngưng nhịp khi mẹ thấy hắn khóc, bà vội vàng bế hắn lên tay, vừa vỗ vai vừa vuốt nhẹ lưng hắn, bà ôm hắn vào lòng vỗ khe khẽ lên lưng hắn. Bà vừa ôm nó vừa cười.

“Anh, coi con mình nay lạ chưa kìa? Tự nhiên cái nó đòi nghe đàn, xong cái khóc luôn” Mẹ hắn gọi với lên nhà trên, bàn tay mẹ vẫn dịu dàng vỗ lưng cho hắn, mẹ cười ngay bên tai hắn.

“Đâu, thằng quỷ nhỏ sáng sớm để cho mẹ mày phải hát. Muốn đánh thức cả sớm chắc” Giọng ba hắn âm vang bên tai hắn, chẳng phải đợi lâu đợi hắn thấy được khuôn mặt có phần lãng tử của ba.

Như một thói quen, ba bế hắn, dùng cằm mình cạ cạ vào đầu hắn. Hành động quen thuộc mà ba hắn thường làm khi hắn còn nhỏ, mỗi lần như thế hắn lại vừa đẩy ba ra vừa la “Đau quá” vừa muốn để ba cạ vào trán mình mãi mãi.

Kiếp trước, kiếp này hòa nhập lại thành một. Hắn vừa muốn đẩy cái cằm có những cọng râu li ti đang cạ vào đầu mình ra, vừa muốn để ba ôm mình mãi. Bởi lẽ kiếp trước, đã nhiều năm hắn chưa nói chuyện với ba.

“Đau con, anh này...” Mẹ hắn đánh yêu vào vai ba hắn mấy cái, sau đó giành lấy hắn từ tay ba mà bế mà bồng, hai tay bà nâng niu hắn như đang nâng hoa nâng trứng, bà sợ mình làm tổn thương hắn, làm đau hắn.

Hắn lại càng khóc to hơn, cuộc sống hối hả ép con người ta phải sống cuộc sống giả tạo, giấu cái bộ mặt yếu đuối của mình vào trong, sử dụng cái mặt nạ bàng quan để che giấu sự yếu đuối và xấu hổ của mình.

Khi lớn lên thì không được khóc, không được để cho người ta nhìn thấy và chì chiết vào điểm yếu của mình, không được sống thật với bản tâm mà vì lý do phải đưa ra cái bộ mặt vô tâm thờ ơ.

Nếu đã vậy, sao không nhân cơ hội còn nhỏ mà khóc một lần cho thật sướng. Khóc cho cả kiếp trước và mọi khổ đau ở kiếp này, cho sướng một lần để rồi không bao giờ khóc nữa.

Mẹ vỗ vào lưng dỗ hắn, ba thì luống cuống tạo trò cho hắn nín. Nhưng hắn không nín được, hắn chả biết tại sao mình lại khóc, hắn vốn không nghĩ mình sẽ lại khóc một lần nữa khi có cả cha lẫn mẹ.

“Con trai nín nào, cuộc sống rất tốt đẹp. Không có gì phải khóc hết, con hãy cười thật tươi và cảm ơn ông Trời cho mình một cuộc sống nào” Không biết là ba nói hay là mẹ dạy, hắn chỉ cảm thấy tâm thái mình nhẹ nhõm hơn hẳn.

Đột nhiên mọi suy tính mình sẽ làm gì biến mất, hắn chỉ nhẹ nhàng đậu lại nỗi hạnh phúc vô bờ, chậm rãi tận hưởng mùi vị “một lần nữa”. Rồi sau này, hắn sẽ sống cho thật đáng kiếp này, làm những gì mà mình chưa làm được kiếp trước, để khi hắn chết đi hắn không cảm thấy lạc lõng và vô dụng.

Đúng kiếp này hắn sẽ sống như vậy đó.

Cảnh cũ người xưa, dường như không bao giờ thay đổi.