Chương 2: Tái Cơ Cấu Cuộc Đời

Hắn tỉnh dậy trong tình trạng mệt mỏi, cả cơ thể rã rời như không nghe theo ý hắn. Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy mình không vô dụng. Không hẳn là lần đầu tiên, tuy nhiên đã nhiều năm trôi qua hắn chưa từng trải qua lại cảm giác này, cho nên nói, hắn cảm thấy mới mẻ lắm.

“Ít ra mày cũng cứu được cô gái mày thích” Hắn tự nhủ như vậy trong đầu, nhiều năm qua rồi, có nhiều chuyện thay đổi nhưng cô gái hắn thích thì chỉ có một.

Đây không phải nhà hắn, xung quanh là một khoảng không trắng xóa. Không có một điểm tựa, cũng không có ai giải thích cho hắn biết chuyện gì đang xảy ra. Đây có lẽ là Thiên Đường mà người khác nói, trắng xóa và thanh tịnh. Hoặc đây cũng có thể là Địa Ngục.

“Người ta thường nói cuộc đời được cơ cấu bằng những chi tiết nhỏ, có rất nhiều chuyện xảy ra vậy mà khi ngươi cố gắng nhớ lại, thì thứ duy nhất ngươi có thể nhớ là những tình tiết tưởng chừng liên quan vào đâu? Vậy là sao nhỉ? Có bao giờ ngươi nghĩ nếu những chi tiết đó khác đi thì sẽ như thế nào không?”

Giữa khoảng không trắng xóa tưởng chừng như vô tận này xuất hiện một điểm đen duy nhất. Đó là một người dáng hơi cao, làn dà màu trắng bệch như màu giấy vở, người đó có một khuôn mặt gầy gò như người bệnh, hai gò má hóp vào nhìn như một con nghiện.

Đó là hắn.

Đó là lần soi gương gần nhất của hắn, ký ức của hắn bảo vậy. Hình dáng gầy gò, đáng sợ này còn làm cho hắn cảm thấy khó tin vào mắt mình. Chẳng thể ngờ đứa bé hoạt bát ngày nào lại ra nông nỗi này.

“Ông là tôi à? Đây là Thiên Đàng, hay là Địa Ngục” Hắn ngồi bệt xuống đất, cả người vô lực cứ như cơ thể này không còn là của hắn nữa. Người đàn ông có vẻ ngoài trông giống hắn kia vẫn không trả lời, anh ta chỉ nở nụ cười sắc như dao cạo tỏ vẻ không quan tâm tới tình trạng của hắn.

“Ta là Thượng Đế, và ta hỏi ngươi lại một lần nữa. Ngươi có nghĩ cuộc đời này được cấu tạo từ những tình tiết nhỏ không?” Người kia cũng ngồi quỵ xuống đất, hắn và anh ta song song với nhau. Những tia sáng chiếu vào hai người, hắn không thấy bóng, chẳng có bóng đen nào hắt xuống đất như thường lệ.

“Tôi không biết, tôi không biết,...Cho tôi đầu thai được chứ?” Hắn nhấn mạnh hai lần mục đích của mình, người kia vỗ nhẹ hai tay vào nhau. Một chiếc ghế bập bênh gỗ xuất hiện, người kia ngồi xuống trên tay không biết tự lúc nào đã có một cuốn sách.

Tựa sách là “Trò Chơi Cuộc Đời”

“Ngươi nhớ khi còn nhỏ, có lần ngươi nói dối, đổ tội cho một bạn nữ làm hư giá sách. Dẫn đến việc con bé đó bị trách phạt và khi nó cố biện minh cho mình thì ngươi đã lên tiếng can thiệp, khiến cho con bé bị bạn bè xa lánh chứ?”

Người kia hỏi, quyển sách bấy giờ trôi lơ lửng trên không. Người kia đặt tay lên thành ghế, còn một tay thì lật từng trang sách. Hắn ngẩn người ra một chút, phái mất một lúc để hắn sắp xếp lại toàn bộ ký ức của mình.

Và quả thật trong quá khứ có một sự kiện như vậy xảy ra, tuy nhiên hắn không nhớ về nó quá nhiều. Cái nhãn ghi tên của sự kiện đó trong tim hắn chỉ đề mấy chữ, “Một lời nói dối vô hại”.

“Ắt hẳn ngươi nghĩ đó là một lời nói vô hại chứ nhỉ?” Người kia cười gằn, quyển sách vẫn trôi lơ lửng trên không, não bộ của hắn cũng trôi lơ lửng trong một tầng sương mù khó hiểu.

Hắn gật đầu, người kia khi thấy hành động của hắn thì người kia chỉ cười nhẹ một cái.

“Để ta cho ngươi xem” Người kia đứng dậy, hai tay vẽ ra một vòng tròn giữa không trung. Khoảng không trắng xóa tách ra, vào lúc đó màu sắc bắt đầu xuất hiện.

Hình ảnh một người con gái còn trẻ tuổi đang treo lơ lửng người trên cọng dây thòng lọng trên cao, bên dưới là những bức thư viết dở còn đầm đìa nước mắt. Khuôn mặt cô trắng bệch không còn tí máu. Mấy ngón tay thì co lại, làn da tím tái không còn sức sống.

“Cô ta tên là Thu, tên đầy đủ là Phùng Nguyệt Thu. Con bé là đứa con rất ngoan ngoãn, một đứa bé ngoan hiền đúng nghĩa. Cho tới khi ngươi thực hiện cái “lời nói dối vô hại” của ngươi. Sau đó con bé bị xa lánh, với người như con bé thì đó là một cú sốc. Hai năm sau con bé bị tự kỷ nhẹ, con bé sống với sự dằn vặt trong đầu, thậm chí tới giây phút cuối đời con bé còn không biết mình có làm việc đó hay không? Thử nghĩ một chút, một chi tiết rất nhỏ trong đầu người, chính là một tình tiết rất lớn trong đời người khác. Có nhiều chuyện sẽ thay đổi nếu như chi tiết nhỏ kia mất đi, con bé có thể là một con người tốt và có thể thay đổi tình tiết cuộc đời của nhiều người khác. Còn nữa, sau khi con bé tự sát thì cha mẹ con bé cũng ly dị, cha con bé mất vì bệnh gan còn mẹ cô bé thì mắc chứng nghiện cờ bạc. Thế nào? Nhỏ nhặt thôi phải không?”

Cùng với giọng nói của người kia, những hình ảnh dần chuyển đổi đúng với mọi tình tiết của lời nói. Cuộc đời của cô bạn tên Thu kia như được chiếu lại trước mặt hắn.

Một cú sốc, hắn chưa từng nghĩ nhiều như vậy. Hắn không thể ngờ một hành động nhỏ nhặt của mình lại ảnh hưởng tới cuộc đời của người khác, à không, của một gia đình chứ.

“Cậu có thể dùng gôm xanh để bôi nhạt mực, giống như vậy nè” Một mảnh ký ức nhỏ bỗng quay lại trong đầu hắn.

“Khoan nói về người khác đi, nếu ngươi có thể thay đổi tiểu tiết cuộc đời ngươi. Ngươi sẽ tái cơ cấu lại cuộc đời của mình”

Hắn ngẩng đầu lên, người kia lại ngồi trên chiếc ghế bập bênh gỗ khi nãy. Trên tay vẫn là cuốn “Trò chơi cuộc đời”.

Lúc này hình ảnh đang chiếu là hình ảnh lúc hắn từ bỏ không theo học bóng rổ nữa sau khi đội mình bị đánh bại một lần năm tảm tuổi. Đứa trẻ hoạt bát cúi đầu đi trong bóng tối, nó ôm quả bóng màu cam trong người, nó cắn chặt răng mặc cho mồ hôi nhễ nhãi chảy trên người.

“Tôi sẽ không bao giờ quay lại đây nữa, thật không công bằng. Loan là con gái mà, hơn nữa còn chơi quá tệ sao lại xếp vào chung đội với tôi cơ chứ?” Đứa bé quay người lại hét vào đám đông đang vừa cười vừa lau mồ hôi.

Sau này cô gái tên Loan kia gia nhập một đội bóng rổ chuyên nghiệp năm mười bảy tuổi trước khi bị chấn thương và giải nghệ ở năm mười chín. Vì lời nói mang tính xúc phạm của hắn, cô gái ấy đã bỏ ra cả một tuổi thơ luyện tập cực lực, chắc có lẽ cũng vì luyện tập quá cực lực mà thân thể của cô phải chịu nhiều áp lực mới dẫn tới bị thương.

“Nếu được làm lại, tôi sẽ quay lại và cùng chơi thật vui với mọi người” Hắn lẩm bẩm trong miệng, hình ảnh lại thay đổi.

Đứa bé sau khi quay đầu đi, lập tức quay lại dùng trái banh ném vào cô bé tên Loan. Cậu vừa ném vừa hét.

“Tớ chuyền banh đây, cậu phải tập nhiều hơn nữa thì mới khá hơn được” Đứa con gái tên Loan vốn có thân hình nhỏ nhắn nên khi đỡ trái banh thì đã ngã lăn ra đất, thằng bé chạy vội tới dỗ.

Hình ảnh lại tua nhanh hơn, tới lớn khi hai người làm bạn. Tới khi Loan đậu vào Đại Học Kinh Tế, tới khi hắn bị xa lánh và Loan là người thứ hai gọi cho hắn mỗi tuần, tới khi Loan giúp đỡ hắn tìm được một công việc.

Lúc này, hình dáng của người kia cũng thay đổi. Làn da của người kia săn chắc hơn, người kia cũng cao hơn hắn cái đầu và đặc biệt trong mắt của người kia không có sự chán chường thường gặp.

“Nếu tôi theo học ngoại ngữ từ nhỏ và nếu tiếp chuyện với thằng học sinh trao đổi năm lớp năm thì sao” Hắn lại tiếp tục lẩm bẩm trong miệng.

“Nếu tôi chấp nhận theo học âm nhạc từ nhỏ thì sao?” Hắn lại lẩm bẩm.

Không biết từ lúc nào trên tay người kia đã xuất hiện một cây vĩ cầm. Người kia kéo nhẹ một cái, một âm thanh thanh thoát nhẹ nhàng phát ra từ chiếc đàn nhỏ. Đôi mắt của người kia lại thêm một phần tinh tế, hai bàn tay thon gọn với từng đốt tay mỏng và dài.

“Còn nếu tôi cố gắng hơn, và,...và tôi không xua đuổi Tuyết đi thì sao” Hắn hét lớn, cả vùng không gian bừng sáng.

Người kia đã cao lên, làn da không còn trắng bệch, cơ thể cân đối và đeo một cái mắt kiếng cận gọng đen. Bên cạnh người kia xuất hiện rất nhiều người khác nhau, cao, lùn, thấp, mập đều có.

Không gian không còn trắng xóa nữa mà trở nên tươi đẹp hơn. Một gian phòng khách khá lớn và tiện nghi, trên chiếc ghế bành là người kia đang ngồi, bên cạnh hắn là một người phụ nữ có dáng người nhỏ nhắn, đôi mắt sắc bén nhưng lại có nụ cười tươi đẹp hơn bất kì ai.

Mọi người trong gian phòng cầm trên tay ly rượu trắng đi đi lại lại, người kia và Tuyết ngồi cạnh nhau, Tuyết cúi đầu e thẹn đưa tay vuốt mái tóc dài đặc trưng của mình.

“Còn nếu tôi nói tôi yêu Tuyết” Hắn thầm thì nói, người kia nâng ly rượu trắng về phía hắn, trên môi là nụ cười hạnh phúc quen thuộc.

Tuyết dựa đầu vào vai người kia, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt đỏ ửng như cánh hoa đào.

“Ba, mẹ,...”

Một con bé tầm năm tuổi từ xa chạy lại ôm Tuyết và người kia vào lòng.

“Nghe này, ta cho ngươi cơ hội làm lại. Cốt không phải là cho ngươi cơ hội sửa sai lỗi lầm, và thay đổi cuộc đời của người khác. Nhưng với tư cách là một Thượng Đế, ta chỉ muốn nói. Ta phải biết được Ý Nghĩa Cuộc Đời”

Giọng nói của người kia nhỏ dần và tắt hẳn, hình ảnh phòng khách cũng tan biến đi mất. Chẳng còn ai cả, không gian trống rỗng. Không có người kia, không có Tuyết và cũng không có đứa con gái kia.

Khoảng không giờ chỉ còn lại hắn và một chiếc nút màu đỏ nằm chính giữa mảnh không gian. Hắn tiến tới, đứng trước cái nút màu đỏ có đề chữ “Restart”, cả cuộc đời của hắn xuôi ngược về giây phút này.

Như một cuốn phim tua nhanh, cứ thế từng giai đoạn.

“Tuyết, anh tới đây”

Hắn nhấn nhẹ vào cái nút màu đỏ.

Hắn sẽ tái cơ cấu cuộc đời của mình.

Một lần nữa.