Chương 1: Tiếp Tục Chứ?

“Cuộc sống này là một game nhập vai thú vị, cố gắng đừng để phí những điểm nâng cấp quý giá của mình vào những thứ giải trí vô nghĩa. Sao không dùng nó để nâng cấp thứ cần thiết hơn, như học dương cầm chẳng hạn, khi tán gái sẽ có tác dụng rõ rệt đó” Một người nào đó từng đi qua đời tôi. ……………………………

“Alo, mẹ hả, con vẫn ổn. Chưa, vẫn chưa kiếm được việc làm. Vâng, khi nào được con sẽ gọi lại ngay. Tạm biệt mẹ” Âm thanh ngái ngủ của hắn vang lên khắp căn phòng cho thuê mấy mét vuông. Chiếc điện thoại vốn đã lỗi thời hắn chưa có tiền thay vẫn reo lên đều đặn mỗi tuần.

Vì sao à, vì chỉ có mẹ hắn mới có thời gian để gọi cho hắn vào cuối tuần mà thôi. Danh bạ điện thoại của hắn chỉ có vài người, hầu hết những người đó đều là bạn thời đại học, không quá thân nhưng vẫn có quãng thời gian quen nhau tương đối. Những người đó không có việc để nhờ vả thì sẽ không gọi đâu, à mà ai lại muốn nhờ và một kẻ như hắn chứ.

Từ khi tốt nghiệp đại học đến nay, hắn vẫn cứ thế sống bằng tiền chu cấp của gia đình, không phải vì hắn muốn, đơn giản mà nói thì hắn chưa có năng lực tự kiếm tiền. Hồ sơ xin việc hắn đã xách đi nhiều nơi rồi, vẫn không có ai nhận. Kêu hắn làm việc ngoài giờ sao? Không được, dù là tốt nghiệp một cách khó khăn hắn cũng không tự hạ mình đi làm mấy cái việc đó đâu.

Một người có tấm bằng đại học như hắn mà lại đi đứng bán hàng ở cửa hàng tiện lợi thì thật là mất mặt. Ở cái đất Sài Gòn người đông như kiến này thì người như hắn rất nhiều, dù sao những người tài giỏi hơn hắn tốt nghiệp ra cũng chỉ làm công nhân viên mà thôi.

Có gì đặc biệt chứ?

Hắn thở dài, tự biện hộ cho sự lười nhát của mình cũng đã đủ. Hắn gấp rút đứng dậy đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, vốn hôm nay chính là ngày đầu tiên hắn làm ở cửa hàng tiện lợi. Tại sao á? Đơn giản, bần cùng rồi, có một việc làm đã là may mắn, còn có thời gian đâu mà nhìn tới mặt mũi.

Khoác trên mình một bộ đồ đơn giản, đôi chân của hắn có chút tiếc nuối mà bước khỏi nhà. Dù không muốn nghĩ tới nhưng quả thật sống nhờ tiền chu cấp của gia đình dễ hơn làm nhiều, cảm thấy bản thân mình thật thất bại, vội vàng xua đi những suy nghĩ ăn bám như vậy.

Hắn tự nhủ có lẽ mình nên gửi một tháng lương đầu về để lấy sự tin tưởng của cha mẹ, phòng trường hợp hắn có mất việc thì còn có tí mặt mũi xòe tay xin tiền gia đình.

Trên chiếc xe gắn máy cũ chỉ có quá nửa bình xăng, hắn băng băng đi trên đường nhựa, thỉnh thoảng lại có kẹt xe tuy nhiên không ảnh hưởng tới hắn nhiều lắm, cùng lắm là hít thêm một chút bụi xe, ở đất này việc này cũng là bình thường.

Thời còn đi học, người ta gọi hắn là một người không có nhiệt huyết tuổi trẻ, không phải là hắn không có đâu, chỉ là họ chẳng hiểu được thôi. Làm sao hắn dám thể hiện cái nhiệt huyết của mình ra nếu như nó bị người ta xem thường, ý hắn là nhìn xem… Hắn có dung mạo hơn người thường một chút, học hành bê bát, tiền bạc cũng không có. Bảo hắn từ tay trắng tự làm nên sự nghiệp à, hắn tự nghĩ mình không có năng lực đó. Hắn cũng rất thông minh, hồi còn học tiểu học hắn luôn bỏ xa người khác về nhiều thứ, dần dà do hắn trở nên chây lười mà mất dần căn bản.

Thua thiệt trong học tập,, mất căn bản dẫn tới chán nản, rồi mất luôn cả tự tin. Trở thành một kẻ, cái gì cũng bình thường, thật đáng thất vọng nếu đem so sánh với quá khứ. Thật đáng thất vọng… - Nhân viên thu ngân mới phải không? Đồng phục đây…

Khi hắn tới nơi thì đã thấy ở đấy đứng sẵn một cô gái có dung nhan bình thường, có vẻ lớn hơn hẳn vài tưởi, khi thấy hắn đậu xe bên ngoài trên tay cầm hồ sơ thì gọi vào. Hắn cũng chỉ gật đầu, nhận lấy đồng phục mà nói đúng hơn là một cái tạp dề màu đỏ có in tên của chuỗi cửa hàng hắn làm.

Công việc này hắn tình cờ thấy trên mạng, làm từ 8 giờ sáng cho tới 7 giờ tối. Ngày làm mười một tiếng không tính tăng ca, tháng có lương ba triệu rưỡi vừa đủ cho hắn tự trả tiền nhà và sinh hoạt.

Khuôn mặt chán chường của hắn nặn ra một nụ cười tươi tắn, với bất kì ai tới đều phải vui vẻ chào mời, dù cho người đó có nhỏ hay lớn hơn mình. Nói cái gì cũng vâng vậng dạ dạ tạo thiện cảm cho mọi người để lần sau còn quay lại cửa hàng.

Hắn không khó chịu đâu, dù sao thì vào đây người văn minh cũng khá nhiều, hắn không khó chịu lắm mà nở nụ cười với tất cả mọi người. Mọi người cũng nở nụ cười thân thiết lại với hắn, công việc này rất tốt, bỗng nhiên hắn nghĩ như vậy, cơ bản tốt ở chỗ nào. Thì ở chỗ ngoài việc đứng cười, tính tiền ra thì không phải làm gì hết. “Bing”

Tiếng chuông báo của được mở vang lên, từ bên ngoài một cô gái trẻ đi vào. Cô không quá cao chỉ ở mức trung bình cô mặc trên người bộ đồng phục công sở màu đen, khoác chiếc áo khoác khá dày bên ngoài, cô đeo một cặp kính màu có gọng đen, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn đặc biệt gò má có vẻ tròn tròn mũm mĩm, rất đáng yêu.

Cô gái có vẻ như không vui, đôi mắt hờ hững sắc lạnh như mũi dao. Liếc qua cửa hàng một cái như đang tìm vật dụng mình cần thiết, ánh mắt sắc lạnh kia có lướt nhẹ qua quầy thu ngân làm cho hắn phát lạnh, cổ hắn không tự chủ được rụt lại, hắn lấy vành nón kéo xuống như cố gắng trốn tránh.

Ánh mắt đó không phải là đang giận hay gì đâu, tại sao hắn biết? Bởi vì hắn quen với người con gái đó, rất quen thuộc là đằng khác.

Cô gái mang giày cao gót đang cầm hai thanh kẹo lưỡng lự kia từng là một trong những gì quan trọng nhất của hắn.

Cô tên Tuyết, tên đầy đủ là Trần Bạch Tuyết, học chung trường cấp ba với hắn, thời đầu lúc cả hai còn học lớp mười chung lớp. Hắn và Tuyết từng rất thân thuộc, thân thiết hơn ai hết. Tới cuối năm lớp mười thì Tuyết giận hắn, vì một lý do củ chuối nào đó, nàng cũng chuyển trường đi.

Lúc đó hắn rất buồn, thời gian đầu hắn còn nói chuyện với Tuyết qua mạng xã hội, về sau khi Tuyết hủy kết bạn với hắn thì xong luôn. Cả thời gian cấp ba chẳng còn biết tí tung tích gì nữa.

Nhưng chưa kết thúc, khi hắn lên được Đại Học thì hắn phát hiện ra Tuyết học cùng khoa với mình. Tuyết có vẻ đã quên đi hắn mất rồi, nhưng hắn thì vẫn còn nhớ lắm cái người đã làm hắn vui vẻ thuở nào, và để tránh sự cố đau lòng hồi cấp ba, hắn một mực không bắt chuyện với Tuyết.

Càng ngày càng xa cách, tới mức hắn cảm thấy giữa hắn và Tuyết có chăng chỉ là sự luyến tiếc, nói đúng hơn là hắn luyến tiếc.

Về sau Tuyết tốt nghiệp và có công việc tốt, bạn trai của cô cũng rất tốt nữa.

- Tính tiền đi, anh ơi!

Đang hồi tưởng thì cái giọng cao cao kia lại vang lên không lẫn vào đâu được, hắn giật mình vội vàng giật hai thanh kẹo trên tay của Tuyết cùng cây bút chì ngòi làm cho tay của Tuyết bị xước, hết hồn hắn vội vàng cúi đầu không ngừng tạ lỗi. - Bốn mươi tám ngàn năm trăm đồng tất cả, đây là hóa đơn của chị

Gói lại cẩn thận các món đồ vào trong chiếc túi ni lông, hắn đưa cho Tuyết cầm. Tuyết nhíu mày, có vẻ gì đó trầm ngâm không nói ra, rồi cũng không nói mà lấy ra một tờ năm mươi ngàn, đưa cho hắn cũng không đợi lấy tiền thừa mà bỏ ra.

Ánh mắt của hắn vô cùng xấu hổ, thật sự hắn rất sợ là bản thân của hắn bị Tuyết nhận ra, hắn có thể trốn mấy năm đại học nhưng lỡ bây giờ không thể thì sao. Tuyết chẳng phải sẽ xem thường hắn sao. Như vậy thật tình là mất mặt quá.

Dán chặt theo bước chân của Tuyết, hắn dễ dàng nhận ra nàng đang rất vui vẻ, ít ra ánh mắt đã vui hơn không ít. Tuyết đang ngồi ở một băng ghế đá trước cửa hàng, mở vỏ kẹo ra ăn ngon lành, hắn không tài nào tự chủ được nhìn theo.

Tuyết lấy từ trong ví của mình ra một cái tai nghe nhỏ, ghim vào điện thoại và vừa nghe nhạc vừa ăn kẹo. Đầu cô lắc lư theo nhạc nhìn rất nhẹ nhàng.

“Bíp…bíp…”

Một tiếng kèn xe vang lên dồn dập, từ xa chỉ thấy chiếc xe buýt đang lao đi với tốc độ chóng mặt, những chiếc xe chạy trước bị xe buýt đụng phải, bị chèn dưới bánh xe, chiếc xe buýt rõ ràng đang lao tới băng ghế đá của Tuyết đang ngồi.

Lúc này cô mới nhận ra chiếc xe đang chạy tới gần, vội vàng đứng dậy nhưng hai chân run run không dám chạy đi, Tuyết tuyệt vọng cô chỉ thấy tương lai u tối là cái chết đang bao trùm mình thôi. “Bịch”

Tuyết bị xô ngã, một bóng đen không biết từ đâu xuất hiện đẩy Tuyết ngã ra xa, bàn tay của cô chống xuống đất làm cho xương tay bị nứt đau đớn, tai nghe bị văng ra khỏi điện thoại,chiếc điện thoại rơi xuống đất lăn lại chân người thanh niên kia.

Chiếc xe buýt như hung thần tông mạnh vào thân thể của hắn, hắn đau đớn không tả xiết, hắn chỉ mơ hồ cảm thấy từng bộ phận trong cơ thể như rớt mất đinh ốc, rời ra. Hắn bay ra xa lưng hắn đập mạnh xuống đất, ho ra máu …và không tỉnh dậy nữa. “Tớ sẽ nói cậu nghe thứ ta theo đuổi Một lần không cô đơn những ngày rong ruổi Cứ để cho nỗi buồn lấp đầy nỗi nhớ Và để tớ làm cậu vui, tháng bảy của tớ” Những lời sau chót hắn nghe, à đó là những thứ hắn viết vu vơ vào tập nháp.

Vậy… hắn đã nghĩ sai phải không, tiếc thật. Phải chi hắn có cơ hội làm lại.

Hắn nhắm mắt, lìa đời không chút nào hối tiếc.