Bình nguyên rộng lớn, một người áo quần rách nát, cùng một con mèo trắng, cũng không hẳn trắng, lông của nó đã cháy bớt nhiều chỗ, chỉ còn một chỏm trên đầu như kiểu tóc úp tô nhìn qua dịch không chịu được, mà sau hai bọn hắn là một nhóm 8 người kẻ công người thủ, từng đòn từng đòn quyết liệt.
-Né nhẹ.
Né nhẹ một đòn đánh từ vị trí xạ thủ, Thạch phóng ra một sợi tơ kéo con mèo né một cú chém.
-Má, bố mày chuẩn bị phản sát thằng nhóc con kia, kéo tao lại chi.
Bảnh Bo la lên, Thạch chỉ cười thầm, nhìn lông của nó đã mất gần hết nào còn phong độ khí chất.
-Bảnh Bo ơi, tha tụi nhóc đi.
Thạch nói lại dùng tơ bám vào đất né một đòn khác.
-Ừm thôi tha bọn nó, mà khoan, đậu phộng, đừng có kêu Bảnh Bo tiểu gia là Bạch miêu mà.
Con mèo nổi khùng lao đến, vuốt nhọn nhắm ngay mặt Thạch mà cào.
-Bảnh Bo.
-Xiết.
Thạch phóng dây kéo bản thân né móng vuốt, bản thân cũng như tên bắn lao đi.
-Chó má.
Đám người phía sau chỉ biết chửi bậy một tiếng, mà bên ngoài tông môn, khi hình ảnh Thạch cùng con mèo bỏ chạy thì ngoài này cũng đồng thời phát trực tiếp hình ảnh của hắn.
Càng xem mọi người càng kinh dị, một thằng nhóc với một con mèo làm cả nhóm 8 người được đánh giá là mạnh nhất trong tư chất trắng thúc thủ vô sách (có ra tay cũng không thành).
Nhiều người thầm nghĩ nếu con mèo này ra ngoài này phải bắt làm thú cưng mới được.
-Má có cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm.
Bảnh Bo nói với Thạch khi cả hai đang phóng về một gò đất khá cao, không nhìn thấy đoạn cuối.
Tốc độ quá nhanh khi đã đến đỉnh đồi, Thạch mới hoảng hồn phóng ra một sợi tơ muốn bám vào một tỏng tám kẻ kia.
Nhưng với lực quán tính, Thạch vụt ra khỏi đồi, trong tầm mắt của Thạch mọi thứ nhỏ hơn nhiều, không còn bình nguyên mà đây là một vực sâu không đáy.
Không có địa hình nào hãm như này, Bảnh Bo cũng không khá hơn đã rơi xuống dưới.
Mà Thạch cố gắng phóng ít Linh lực mới tích xúc được thành một sợi tơ trắng muốt muốn bám vào thành đất nhưng khi rơi lực quá mạnh đất bị bung ra hết sức.
Thạch ngã xuống.
Đen thẳm một vùng.
8 kẻ truy đuổi giờ chỉ biết chết trân đứng nhìn, màn hình quay lại ngoài đấu trường cũng đã biến mất, thay một cảnh chiến đấu khác.
Mở mắt ra toàn thân cảm giác bồng bềnh trên mây, không có đau đớn không có cảm giác gì, Thạch mở mắt hắn muốn bật khóc, mới xuyên qua, giờ lại chết tiếp, biết thế không chơi ngu.
Rất hối hận luôn.
-Eek mày.
Thạch nhìn qua bên cạnh chỉ thấy con mèo đang nói chuyện với mình. Trong lòng cũng nghĩ là ừ đúng chết cả rồi có nó đồng hành cũng chẳng sao.
-Haizzz, đợt này chết oan quá, may sao được làm ma, tao phải ám 8 thằng kia.
Thạch nói đưa tay qua vỗ vỗ con mèo, ý là tao đồng cảm lắm.
-Mày nói cái gì vậy.
Mèo gào thét, mặt nó ngu hẳn đi.
-Chấp nhận sự thật đi chúng ta chết cả rồi.
Thạch an ủi.
-CÚT MẸ MÀY ĐI
Một cái vuốt mèo đấm qua.
Thạch theo bản năng vận Linh Lực bảo vệ nhưng không làm sao vận được, cảm giác toàn bộ mất hết.
-Vuốt mèo chỉ đạp nhẹ lên người Thạch
Cả hai biến sắc vì cả thân tu vi không thể dùng được khác gì phàm nhân, lúc này Thạch mới nhìn lại chỗ mình ở, đây là một khu rừng Xà nu dài đại ngàn, không thấy điểm cuối, Thạch với con mèo đang được bao phủ bởi một lớp màn mỏng bảy màu.
Đây cũng là thứ khiến hắn ảm thấy mình đang bồng bềnh.
Thạch đưa tay véo lên da thịt một cái.
-Á.
Tiếng la thất thanh vang lên, con mèo nhảy tưng tửng, da thịt bị véo đau đến nóng ran.
-Là thật, còn sống.
Thạch mừng rỡ tay vỗ bành bạch vào đùi.
-Thằng chó sao đánh tao.
Mèo gào lên.
-Vì tao sợ đau :>
Thạch cười hì hì nói, sau đó đấm vào lớp màn mỏng, nhưng màn mỏng như giấy đánh sao cũng không ra.
Mèo con đi lại trên chân móng vuốt xuất hiện, mục tiêu chính là xiên Thạch, Thạch liếc mắt qua thấy vuốt mèo nhọn hoắc, mắt lóe sáng khổ thân mèo con bị hắn túm lên cầm chân lấy móng, mèo con bây giờ chỉ là một con mèo thường, thì làm sao đủ sức để chặn Thạch.
Roẹt, có hiệu quả rất cao, mặt bong bóng nổ ra, Thạch rơi ra ngoài, mà con mèo thì nhân cơ hội Thạch mất đà cào một cái vào mặt hắn.
-Tổ tiên nhà mày. Thạch gào lên.
Nhưng đón chào hắn là một bóng đen vụt đến.
Hự Thạch như đạn pháo bắn đi.
-Đù.
Bảnh Bo chỉ kịp thốt ra một từ duy nhất, sau đó nó chạy theo.
Thạch nhìn kỹ lại đây là một con trâu điên, trâu đen, đen đến khó nói, sừng nó rất rộng, nếu không thì bây giờ hẳng là có hai lỗ trên thân thể rồi.
-Trong rừng có trâu ảo thể.
Thạch nói một câu, tay phải xuất hiện một thanh dao găm, hướng về phía gáy con trâu đâm xuống.
-Keng.
Da thịt con trâu cứng ngắc dù Thạch không hề cảm nhận được một tí Linh lực nào từ nó chứng tỏ đây là bản thân da thịt nó cứng đến vậy.
-Tao đâm, tao thọc tao chém.
-Đùng.
Con trâu có vẻ khó chịu một dộng đâm vào cây và Thạch thì tất nhiên ở trước mũi chịu xào.
-Ọc.
Thạch chỉ cảm thấy ngũ tạng bị đâm đến điên rồi.
Mèo con đã xuất hiện ở xa thấy con trâu đang lấy đà lui ra muốn tông thêm một cú nữa, mèo con lao đến muốn trợ giúp Thạch nhưng đến nơi nó bỗng dừng lại, hơi rụt chân về phía sau.
-Hừ, tàn nhưng không phế.
Thạch nhảy một cái, thân thể của hắn qua một lần hệ thống cải tạo dù bị tông nhưng không hề yếu, không đến mức chết đi.
-Chạy.
Thạch chạy ngang đến chỗ con mèo, chỉ thấy nó nhìn con trâu kia trong mắt hiện một tia sợ hãi, không dám đối diện nên đứng như trời trồng.
-mẹ nó.
Thạch chửi, con mèo này còn hùng hổ, bỗng dưng bây giờ lại như một con mèo bình thường, tương phản quá lớn, Thạch chỉ có thể túm cổ nó kéo đi, con Trâu dí ngay sau đít, Thạch càng hoảng hồn, chạy nhanh hơn, rừng xà nu tưởng không có điểm cuối, vậy mà chỉ trong thoáng chốc Thạch đã đến điểm cuối.
Hắn phải dừng lại choáng ngợp kinh khủng bởi đây là một vùng đất tím ngắn bầu trời màu đỏ, mặt đất màu tím.
-Đây là đâu.
Thạch tự hỏi, nhưng vẫn chạy ra.
Khi hắn quay đầu lài nhìn về phía sau, lúc này không chỉ còn một con trâu màu đen, mà là một đàn thú vật chim muốn, thỏ, hổ, rắn tít, màu đen thui từng con mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Thạch.
-Chạy ngay đi.
Mèo con gào một tiếng, sau đó cự quật rời khỏi tay Thạch, thân thể tàn tạ lấy tốc độ một con mèo chính hiệu bỏ chạy.
Thạch lại điều động Linh lực một lần cuối sau vài lần thử trong quá trình chạy, vẫn thất bại.
-Ma vào chốn quỷ quái nào rồi.
Thạch chửi một tiếng sau đó phóng theo con mèo.