Chương 9: Zombie cực phẩm

Cạch

Là tiếng mở chốt cửa, tôi quay lại, bước đến trước căn phòng cuối cùng, cửa chỉ hé mở một khe nhỏ, lúc này tôi cảm thấy hơi lo sợ vì mình đã nhiều chuyện nhưng vẫn đẩy nhẹ cánh cửa.

Trước mắt tôi là một bức tượng màu đen, à không là một người mặc nguyên cây đen đang ngồi trên nắp bồn vệ sinh, người đó đội mũ lưỡi trai màu đen kéo xuống thật thấp che khuất gương mặt nhưng dựa vào thân thể cao lớn ấy tôi vẫn nhận ra là phái nam.

Đây là nhà vệ sinh nữ cơ mà, tôi chắc chắn mình không đi nhầm, nhưng sao người đàn ông này lại ở đây? Ý, bộ đồ nhìn quen quen ta. Tôi hết nhìn anh ta một lượt từ trên xuống dưới rồi lại nhìn mình một lượt. Chà..chà.. đồ đôi nha.

Anh ta mặc một chiếc ao thun màu đen, quần jean màu đen, đôi giày converse màu đen cao cổ, cả cái mũ cũng màu đen nốt*. Một người cuồng màu đen còn hơn cả tôi, nhìn xem ít ra đôi giày converse và cái mũ lưỡi trai của tôi cũng là màu trắng.

“Giúp tôi!”

Ôi ôi ~ nghe chất giọng này xem, trầm khàn từ tính như một nốt trầm của bản hòa tấu tuyệt vời. Khoan đã, quay lại chuyện chính, tôi đang hành hiệp trượng nghĩa kia mà.

“Tôi…” – Tôi vừa mở lời thì thấy bên vai phải của anh ta, chổ bàn tay thon dài trắng nõn đang ấn chặt vào, máu thấm đỏ hết phần cánh tay phải, đang nhỏ giọt xuống nền gạch. Chợt một hình ảnh lướt qua đầu óc của tôi, kích thích dây thần kinh làm cho cơ thể tôi cứng ngắt, một cụm từ lóe lên ngay tức khắc.

“Zo…zombie..” – Tôi buộc miệng nói ra rồi khẽ vỗ vào đầu mình một cái.

Anh chàng mặc nguyên một cây đen đột ngột ngước lên nhìn tôi, có lẽ anh ta đã nghe được câu nói ngu ngốc kia, tôi cảm thấy xấu hổ nhưng vẫn giương mắt trừng lại anh ta.

Chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, một bên thì phừng phừng khí thế, một bên thì lãnh đạm xa cách.

Tiếng ôi lần thứ hai của tôi lại thầm thốt lên, một gương mặt xinh đẹp hoàn hảo không có nửa điểm tì vết, tuy tôi dùng từ xinh đẹp nhưng gương mặt ấy góc cạnh rõ ràng thể hiện nét nam tính của anh ta. ‘Rất đẹp trai!’ – Tôi cảm thán. Tuy đẹp thật đấy nhưng vì ngày nào cũng được nhìn gương mặt yêu nghiệt của Lâm ca ca nên tôi đã được miễn dịch, không đến nỗi mê mẫn đầu óc.

Điều làm tôi bị thu hút chính là đôi mắt của anh ta, một đôi mắt màu xanh dương sâu thẳm như đại dương, tôi cảm giác như mình đang chìm vào đại dương xanh thẳm khi nhìn vào đôi mắt đó, quả là xinh đẹp!

Nếu bị một zombie cực phẩm như thế này cắn, tôi nguyện dâng mình gia nhập bầy zombie của anh ta.

“Tôi không cắn cô.”

Tôi giật mình, anh ta đọc được suy nghĩ của tôi sao? Khẽ hừ một tiếng, thầm nghĩ ‘Ta rộng lượng, không chấp nhặt với người xinh đẹp’.

“Tôi phải giúp thế nào?”

“Một chai rượu, bông băng, kim khâu”

Đây là bảo tôi đi mua cho anh chứ gì, hứ… Quay người chuẩn bị đi thì chợt nhớ tới một việc, mở balo lấy chai rượu Don Julio Real tối hôm qua uống còn hơn phân nửa, được tôi nhanh tay bỏ vào balo mà không ai hay biết. Haizz…cho anh ta vậy.

“Anh dùng trước đi”

Anh zombie nhìn tôi một lúc rồi nhìn chai rượu, khẽ cau mày rồi đưa tay cầm lấy.