Sau khi sắp xếp lại hồ sơ, tôi đưa sang cho chị Thanh Thanh phòng tín dụng, công việc của tôi thế là xong, hồ sơ này không vướng gì cả, thật nhẹ cả người. Tôi dọn dẹp lại bàn làm việc của mình thật gọn gàng, nhìn lướt lại một lần nữa, khẽ nhăn trán khi thấy cuốn sổ ghi chú bị lệch một chút, tôi liền chỉnh lại cho ngay ngắn. Ok, hoàn hảo!
Vâng, tôi bị mắc chứng ám ảnh cưỡng chế nhẹ và còn cả đống tật xấu chẳng thể nào kể hết được, thật bi ai mà. Nhưng không sao, chẳng ảnh hưởng đến tâm trạng hiện giờ của tôi, vì hôm nay là thứ sáu, ngày công chiếu bộ phim mà tôi đã chờ đợi bấy lâu. Chỉ nhắc đến thôi mà andrenalin trong tôi đã sôi sục muốn trào dâng rồi đây.
Phóng như bay về nhà, tắm rửa và thay đồ với tốc độ nhanh nhất, bỏ qua cả các món ăn hấp dẫn mà Mama đại nhân của tôi nấu, lại như một cơn gió xuất hiện tại TTTM A, nơi mà rạp chiếu phim được trang bị các thiết bị âm thanh hiện đại nhất, đủ để thõa mãn niềm đam mê điện ảnh trong tôi.
Phim chiếu lúc 6 giờ 45 phút, bây giờ chỉ mới 6 giờ 23 phút, vẫn còn sớm chán. Vì đã đặt mua vé trên mạng nên bây giờ tôi có thể thong thả mà ngó trái nhìn phải các gian hàng thời trang cao cấp, lượn lờ qua các gian hàng đồ ăn ở tầng một để thỏa mãn thị giác và vị giác của tôi.
Tạm thời lấp bao tử bằng một cái bánh chocolate, tôi mua một chai nước suối, chiếc đồng hồ* nơi cổ tay tôi run nhẹ hai cái nhắc nhở có thông báo, hàng chữ ‘phim Chiến dịch Overlord sẽ chiếu trong vòng 5 phút nữa’ xuất hiện trên màn hình đồng hồ. Tôi vội vàng đi vào thang máy lên tầng bốn, chuẩn bị tấp vô nhà vệ sinh thì một bóng dáng cao lớn màu đen loạng choạng lướt nhanh qua tôi.
Ơ, mùi gì thế? Tôi chun mũi ngửi, nhận ra mùi hổ phách nhưng lẫn vào một mùi hương rất đặc biệt, rất dễ chịu.
Khoan đã, khi chuẩn bị nhấc chân lên đi tiếp thì tôi chợt thấy một chấm đỏ trên đôi giày trắng tinh vừa mới mua. Tôi chống tay lên tường, hơi khom người xuống, nhấc chân trái lên để có thể nhìn rõ hơn. ‘Máu ư?’ tôi thầm nghĩ, hay là tương ớt hoặc tương cà gì đó chăng? Về nhà giặt sạch là được, tôi không quan tâm lắm.
Đi được thêm hai bước nữa thì tôi thấy trên sàn nhà có thêm nhiều vết màu đỏ như thế nữa, tuy không nhiều lắm nhưng bây giờ tôi có thể chắc chắn đó là máu.
Vết máu dừng lại ở căn phòng cuối cùng trong nhà vệ sinh nữ, tôi thầm nghĩ chắc là bạn nữ nào đó tới ngày đèn đỏ mà quên mang theo vũ khí đây mà.
Khi bàng quang đã xẹp xuống, tôi ngân nga chuẩn bị mở cửa, chợt nghe một tiếng rên đau đớn phát ra từ căn phòng kế bên, có một vệt máu nhạt chảy lan đến cạnh chân, vì lo sợ có chuyện xảy ra tôi liền đưa tay gõ nhẹ lên vách phòng vệ sinh.
“Bạn ơi, không sao chứ?”
“……….”
“Cần tôi giúp gì không?”
“……….”
“Tôi gọi người giúp bạn nhé?”
Vẫn là im lặng, tôi thầm nghĩ chắc mình lo chuyện bao đồng rồi, bước ra ngoài chuẩn bị đi, nhưng tôi vẫn nói một câu – “Nếu bạn không sao vậy tôi đi nhé?”