“Xem em kìa, lại thích uống rượu như vậy sao? Anh thật hối hận vì lúc đó đã để em nhìn thấy anh uống rượu…” – Anh nói nhỏ.
“Không đâu, em chỉ thích Tequila thôi!”
Anh nhìn tôi khẽ lắc đầu rồi mỉm cười. Ôi, phải chi tôi có một ông anh trai… Đang mơ mộng thì khuôn mặt cực đại của Tuệ Mẫn bất thình lình xuất hiện kèm theo đó là một giọng nói của đàn ông.
“Hi!”
“Minh Vũ!” – Anh Lâm gật đầu chào đối phương.
Ơ, đây không phải là giám đốc trẻ tuổi mới gặp lúc chiều sao? Tôi nhìn anh ta, cũng khẽ gật đầu xem như chào hỏi rồi quay sang nhìn cô nàng của tôi như muốn hỏi người đàn ông này là ai?
Cô nàng Tuệ Mẫn liền cười đến hoa mai hoa đào gì cũng sắp nở - “Bạn trai tớ, Dương Minh Vũ – Bạn của em, Vũ Như Nhiên”
“Xin chào, Giám đốc Dương” – Tôi đặc biệt nhấn mạnh từ giám đốc khiến anh ta bật cười.
“Chào, Vũ Như tiểu thư. Cô xem, tôi đã nói gì nào ‘chút nữa gặp lại’!”
“Xin hãy gọi tôi là Như Nhiên” – Xem xem, khiếu hài hước của anh ta thật hết nói nổi.
“Cậu biết anh ấy sao?” – Cô nàng của tôi bưng cả khuôn mặt tôi lên rồi hỏi, không cần nhìn cũng biết giờ này mặt của tôi biến dạng đến cỡ nào.
“Hỏi bạn trai của cậu í”
Tôi lúng búng nói vì miệng bị ép đến biến dị. Sau khi được giải thoát khỏi ma trảo của cô nàng, tôi quay sang nhăn mặt tố cáo với anh Lâm, anh khẽ cười rồi vươn tay xoa nhẹ lên những dấu hằn đỏ trên gương mặt tôi. Ôi cha, đây gọi là em đánh anh xoa sao!!