Tôi mua đồ với tốc độ nhanh nhất rồi quay trở lại. Dù cửa không khóa nhưng tôi vẫn gõ hai cái, sau đó đẩy nhẹ cánh cửa. Người đàn ông đang nhắm mắt, chân mày cau chặt, hơi thở có vẻ nặng nhọc. Tôi tiến lại gần đưa tay mình định đặt lên trán anh ta, khi sắp chạm vào thì bất ngờ anh zombie mở mắt, trong đôi mắt xinh đẹp ấy đầy vẻ cảnh giác, tay anh nhanh như chớp bắt lấy cổ tay tôi, cổ tay tôi truyền đến cảm giác đau buốt, tôi cắn môi, cuối xuống nhìn vào mắt anh ta.
“Không sợ tôi cắn sao”
Tôi khẽ hứ một tiếng khinh thường, tiếp tục hành trình tìm đến cái trán của anh ta khi nhìn thấy đôi mắt đó đã buông xuống sự cảnh giác.
“Hơi nóng” – Nói xong tôi tiếp tục hành trình giả làm lương y của mình.
“Đóng cửa lại đi” – Anh ta nói.
“Anh tự cởi áo hay là tôi cắt?”
Anh ta nhìn tôi với vẻ đầy thích thú - “Giúp tôi”.
Sau đó tôi giúp anh đè chặt vết thương trên vai phải, để anh có thể tự cởi áo của mình.
“Biết khâu vết thương không?”
“Một chút, nhưng chưa thực hành bao giờ”
“Ừ!”
‘Ừ’? ừ là ý gì, là tôi khâu hay là anh khâu? Thật hết nói nổi, tôi đâm đầu phải loại người gì thế không biết. Tôi xem xét vết thương của anh, tuy vẫn còn chảy máu nhưng không còn nhiều, là một vết thương dài khoảng 5cm, không sâu lắm, chắc là do dao làm bị thương.
Tôi mang bao tay, rửa kim khâu chuyên dụng qua rượu. Phải rửa vết thương cho anh trước đã.
“Lấy giúp tôi chai nước suối trong balo đi” – Tôi ra lệnh.
“Nói trước nhé, tôi là tay mơ nên chẳng biết gì đâu, anh mà có bị gì thì không được tìm tôi tính sổ đâu đó”
“Ừ!” – Anh ta nhếch nhẹ khóe môi nhìn tôi.
Lại ừ. Mặc kệ, tôi khâu cho đau chết anh.
“Sẽ đau lắm đó” – Tôi nhắc nhở anh khi chẳng mua được thuốc tê.
“Không sao”
“Nếu đau quá thì anh nắm nó thật chặt nhé, đừng tiện tay đánh văng tôi đấy” – Tôi căn dặn anh rồi hất mặt chỉ con gấu bông hình chú chó poodle trên balo của mình.
“Đau quá thì tôi cắn cô”
“Ừm..ừm.. được zombie cực phẩm như anh cắn tôi cũng mãn nguyện lắm” – Sau khi buộc miệng nói, ý thức được mình lại nhanh miệng, tôi lườm nguýt anh đầy khinh thường.
“Haha…” – Anh ta bật cười.
Sau quá trình hành xác có thể nói là của cả hai, đợi anh mặc áo vào. Tôi oán hận nhìn anh trân trối. Lúc khâu, anh không hề có đánh văng tôi, cũng chẳng đụng đến con gấu bông mà lại tiện tay vòng qua eo của tôi mà ôm lấy, lúc đầu tôi còn cảm thấy ngại ngùng, sau đó vì cảm giác đau đớn truyền đến khi bị xiết chặt, đến nỗi bây giờ tôi nghĩ eo mình sắp đứt ra thì ngại ngùng gì đó đã bị tôi đá bay. Lấy oán trả ơn mà.
“Thà anh cắn tôi một cái còn hơn” – Tôi đưa tay đấm đấm phần eo lưng của mình.
“Xin lỗi, tôi xoa giúp em”
“Anh cảm thấy thế nào rồi?” – Tôi xua tay rồi hỏi.
“Không sao. Nhìn em không giống học y?”
“Tôi học kinh tế”
“Sao lại biết khâu vết thương?”
“Xem trên phim, tôi học lỏm đó. Thế nào, tay nghề của tôi được không?” – Nhìn gương mặt anh biến đổi khi nghe được tin tức đó, hờ hờ… tôi hù chết anh.
“Tạm ổn” – Anh mỉm cười đưa tay chạm lên đầu vai của mình. Sau đó gương mặt liền đanh lại. Người này lật mặt nhanh thật đấy.
“Em không sợ tôi sao?”
“Sợ”
“…….” – Anh ta đợi tôi nói tiếp.
“Nhưng tôi thích cảm giác kích thích”
“Kích thích....? Haha… xem ra rất hợp với khẩu vị của tôi” – Tiếng cười trầm thấp và câu nói của anh ta vang lên khiến nhịp tim của tôi đập nhanh một nhịp.