Tại một nhà hàng cao cấp, tôi ngước nhìn lên tấm bảng có ghi ‘New York’ với tông nền trắng chữ đen thêm lần nữa, xác định sẽ không vào nhầm phòng. Nhìn đồng hồ đeo tay, 6 giờ 55 phút – tốt, sớm năm phút, tôi chỉnh lại chiếc quần jean màu đen và áo thun màu trắng đang mặc trên người thêm một lần nữa rồi đẩy cửa chuẩn bị bước vào thế giới của Tuệ Mẫn – cô bạn thân của tôi thuở nhỏ.
“A….. chồng ơi” – Cô nàng như một cơn gió bay đến trước mặt tôi, sau đó reo lên vui vẻ và ôm chầm lấy tôi.
Mọi người đều quay sang và nhìn vào chúng tôi như những sinh vật lạ.
“……” – Dù đã quen với cách gọi này với cô nàng, nhưng đó là khi không có nhiều người như thế này, tôi cảm thấy hai bên gò má của mình nóng lên, gượng cười và ôm nhẹ lấy cô nàng.
“Sinh nhật vui vẻ, Tuệ Mẫn”
“Chỉ vậy thôi? Hết rồi?” – Tuệ Mẫn nhìn hai tay tôi, nhìn balo sau lưng tôi, rồi lại nhìn hết từ trên xuống dưới trên người tôi rồi khẽ chau mày.
“Hết rồi!” – Tôi như không quan tâm.
Cô nàng đảo đôi mắt to tròn nhìn tôi một cách lém lỉnh – “Okay, vậy hôn tớ một cái mới cho cậu vào”
“Hôn? Mơ tiếp nhé, bái bai” – Tôi giả vờ quay đi.
“Tớ đùa thôi mà, chồng với chã con” – Cô nàng giả bộ hừ một tiếng.
Tôi thôi chọc ghẹo cô nàng, lấy từ trong balo một hộp quà màu vàng sậm hơi cổ có hoa văn chi tiết như những tờ báo thường đọc hàng ngày, phía trên là chiếc nơ màu đỏ rượu vang.
“Cho cậu, ‘vợ’ của tớ” – Tôi nháy mắt với cô nàng.
“Xem như cậu có lương tâm. Vào thôi, anh hai đợi cậu từ chiều tới giờ đó, sao cậu không cho anh ấy tới chở, thật là..”
“Gần mà” – Tôi cắt đứt lời càm ràm của cô nàng.
Để mặc cho Tuệ Mẫn kéo tay tôi vào trung tâm của bữa tiệc, đây là một căn phòng bao với diện tích khá lớn với đầy đủ mọi thứ cần thiết cho một bữa tiệc. Bây giờ tôi mới có cơ hội nhìn kỹ cô nàng của tôi. Hôm nay cô ấy mặc một chiếc đầm body bó sát dài trên đầu gối màu đỏ rượu vang để lộ những đường cong lã lướt trên cơ thể, mái tóc dài xoăn gợn được thả bồng bềnh phía sau khoảng lưng trần, cộng thêm đôi giày cao gót cùng màu. Nhìn lên gương mặt được trang điễm nhẹ nhàng, đôi môi đỏ mọng càng tăng thêm nét quyến rũ sẵn có ở Tuệ Mẫn.
“Chậc.. Chậc..” Tôi tặc lưỡi, khẽ lúc lắc đầu nhìn Tuệ Mẫn khi vừa ngồi xuống ghế.
“Sao, không làm mất mặt chồng tớ chứ”
“Không mất mặt, tuyệt đối không mất mặt!”
Chúng tôi đều cười rộ lên vui vẻ sau khi câu nói vừa dứt.
Đây là một tiệc đứng, mọi người có thể tự do tham gia các hoạt động mà mình yêu thích, không gò bó, không khuôn phép, tôi yêu điều đó.