Công việc thẩm định ở các ngân hàng(*1) đa số đều là nam, vì nghề của chúng tôi phải đi công tác rất nhiều, thường xuyên ra ngoài để tiếp xúc với khách hàng, đi thực tế thì độ chính xác trong công việc cũng sẽ ít rủi ro hơn. Nên người ta đã mặc định cái chức danh nghề nghiệp này thường hay gắn liền với phái mạnh, chứ không phải là một cô gái chân yếu tay mềm như tôi.
“Cô có hài lòng với tài sản thế chấp bên công ty chúng tôi đưa ra không, Vũ Như tiểu thư?” – Người đàn ông ngồi đối diện tôi vừa mở lời.
Tôi ép buộc mình thả hồn trở về mặt đất, đưa mắt nhìn người đàn ông đối diện, anh ta cũng khá trẻ, tóc được cắt tỉa gọn gàng, gương mặt hơi tròn nhưng vẫn có nét góc cạnh nam tính, cũng được xem là đẹp mắt. Anh ta cao khoảng 1m75, khoác trên người là bộ tây trang với áo sơ mi kẻ sọc nhạt màu cộng với quần tây đen được là ủi thẳng thớm, tôi đoán anh ta khoảng chừng 28 đến 30 tuổi.
“Tôi sẽ đưa ra một mức giá mà quý công ty ưng ý” – Tôi vội trả lời anh ta.
“Tôi tin tưởng các quý cô xinh đẹp đây sẽ không để chúng tôi thiệt thòi” – Anh ta mỉm cười nhẹ và nhìn lướt qua tôi.
Chị Thanh Thanh phòng Tín dụng lên tiếng – “Công ty của ngài đã từng hợp tác với bên công ty chúng tôi, tôi tin tưởng lần này chúng ta vẫn sẽ hợp tác vui vẻ”
Chị nở một nụ cười xã giao xinh đẹp mà tôi thường thấy. Tôi rất thích mỗi khi chị cười như thế, không quá hồ hỡi nhưng vẫn thể hiện được sự nhiệt tình của mình.
“Vậy bây giờ tôi có thể mời ba quý cô đây dùng một bữa cơm với tôi được không? Cũng gần tới giờ cơm chiều rồi”
Tôi ngước nhìn người đàn ông, vừa ngay lúc anh ta cũng dời tầm mắt qua phía tôi, chợt thấy anh ta nháy mắt khiến tôi giật mình. Lén liếc nhìn ra phía sau, không có ai, chẳng lẽ cái nháy mắt vừa rồi của anh ta là cho tôi sao, chắc tôi say xe quá mà đầu óc mụ mị cả lên rồi. Tôi nhìn lại thì thấy anh ta đã quay sang người bên cạnh để phân phó việc gì đó.
Đợi mọi người ra xe, tôi kéo tay áo chị Thanh Thanh, hóm hỉnh khẽ nói với chị - “Mọi người ăn tối đi nhé, chiều nay em có tiệc của đứa bạn thân, phải về để còn kịp, không là ngày mai đi làm mọi người sẽ không thấy em toàn thây đâu đó”
Chị mỉm cười – “Em đi đi, chổ này để tụi chị đối phó, nhớ nói với khách hàng một tiếng, dù sao người ta cung là Giám đốc”
“Trẻ thế??” – Tôi không tin.
“Chị cũng mới vừa biết”
“Chị đi nhanh đi, mọi người đang chờ, cảm ơn chị nhiều nha”
“Một ly cà phê” – Chị nháy mắt với tôi.
Tôi làm một động tác hôn gió với chị rồi đi đến xe của vị Giám đốc trẻ tuổi kia.
“Xin lỗi ngài, nhà tôi có việc gấp nên không thể cùng ngài dùng bữa tối, ngày mai tôi sẽ báo mức giá chính xác để ngài được biết, chúc mọi người dùng bữa ngon miệng”
Tôi gật đầu chào rồi ngước lên nhìn, chờ đợi anh ta ban xá cho tôi được phép về.
Nhưng ngờ đâu anh ta chỉ nhìn tôi như có việc cần suy xét, tôi không đi là giúp anh tiết kiệm được một khoảng tiền khá lớn đấy – Tôi thầm nghĩ.
“Nhà có việc gấp!? Không sao, chút nữa gặp lại”
Dường như cảm giác say xe lại kéo đến khi một lần nữa anh ta nháy mắt với tôi. Thật không thể tin nổi, tôi đinh ninh rằng mắt anh ta có vấn đề gì chăng? Sao hôm nay mọi người lại thích nháy mắt thế nhỉ?
“Cảm ơn ngài, chúc mọi người buổi tối vui vẻ, chào tạm biệt”
“Chào tạm biệt!”
(*1) – Ở Ngân hàng thương mại, chuyên viên thẩm định tín dụng là một công việc mang tính kiểm soát nội bộ, là một bộ phận độc lập, nhằm kiểm soát, rà soát lại để kịp thời phát hiện rủi ro trong khi cho vay. Về phần tiếp xúc với khách hàng, tìm kiếm khách hàng là thuộc về Chuyên viên quan hệ Khách hàng Cá nhân/Doanh nghiệp, là bộ phận đầu vào của ngân hàng. Nhưng cũng có một số ngân hàng sẽ gộp hai bộ phận trên thành một.